Một viên đá làm dậy cả hồ sóng.
Trong kênh livestream của Đàm Lê thì khỏi phải nói, những streamer gaming khác cũng chia sẻ rất nhanh.
Bài đăng kia đăng lên không bao lâu, trên hotsearch của XT, 【Lê Tử chửi Trác Tử Kỳ】 leo nhanh như tên lửa, bò lên số một hotsearch.
Xếp hàng hóng chuyện như sợ chuyện chưa lớn—-quần chúng hóng chuyện trong tích tắc đã mạnh mẽ chui vào trong kênh livestream của Đàm Lê.
【Chính cô là người đã chửi Trác Tử Kỳ đấy à? Chửi hay lắm】
【Nhìn cái bản mặt của Trác Tử Kỳ đi, tui cũng muốn chửi nữa】
【Rất cứng, cũng rất can đảm】
【Tuy rằng trước kia tui cay chuyện cô ké fame Liar, nhưng chỉ riêng việc hôm nay thôi cũng rất đàn ông, hết giận rồi!】
【Ha ha ha đại ca lầu trên đừng đi nha, anh Lê nhà chúng tôi tui là anh Lê, nhưng vẫn là con gái đó】
【Chỉ là một streamer nhỏ bé, còn là nữ nữa, lại đi thách đấu với một tuyển thủ chuyên nghiệp, nghiêm túc đó à? Đừng đi lòe thiên hạ chứ?】
【Cái nhà ồn ào này, fan Trác Tử Kỳ quả nhiên cũng chỉ biết sủa như idol】
【Chỉ biết lấy giới tính ra nói chuyện, cả người mày thứ có giá trị dồn hết xuống thân dưới à?】
【Lê Tử ít ra cũng vua nghiệp dư, còn thằng tuyển thủ chuyên nghiệp của nhà bọn bây trước kia là thứ gì? Ké fame của ZXN xong, giờ đứng sau lưng nhả miệng cóc lăn mạ?】
【……】
Trong kênh livestream chửi nhau đến vỡ bờ, còn điện thoại Đàm Lê bấy giờ cũng không yên—–sau khi lên hotsearch, Đỗ Từ Từ call đến n lần như muốn lấy mạng ai vậy.
Đàm Lê cảm giác mình mà không nhận thì đối phương sẽ không ngừng gọi, bèn cầm điện thoại lên: “Sếp lớn XT gọi đến rồi, mình đi nghe mắng đã.
Kênh livestream này vẫn để mở, khi nào con trai mình đồng ý thì mọi người báo lên làn đạn cho mình nha.”
【Ha ha ha ha không hổ là anh Lê 】
【Chị đúng là cứng lắm đó】
【Sau khi Liar giải nghệ thì mai danh ẩn tính, không còn chút liên quan với giới Esport, ngược lại Trác Tử Kỳ nó xu nịnh biết bao nhiêu người trong giới, Lê Tử à, chị đắc tội nó như vậy để làm gì, hơn nữa Liar cũng không để tâm đến thằng tiểu nhân này.】
Đàm Lê hơi khựng người, nhưng vẫn đứng dậy đi đến bên góc ghế nghe máy.
Đỗ Từ Từ trong điện thoại oanh tạc: “Anh Lê! Ông nội! Chị bảo em lên trấn an fan thôi, em nhìn xem em làm cái gì thế này??”
“Chuyện Giai Kì đó, không phải em trấn an rồi sao?” Đầu lưỡi Đàm Lê cuốn lấy viên kẹo, cô lười nhác tựa vào tường: “Còn về phần Trác Tử Kỳ, anh ta đáng ra không nên tìm nghe chửi.”
“Không phải, anh Lê à, chuyện này vốn dĩ em không cần để bụng mà, nhắc đến chuyện của Liar sao em nghĩ không thông thế?”
“…..”
Đàm Lê khẽ lật người dựa lưng lên tường.
Cô hơi ngửa mặt nhìn ngọn đèn tròn xấu xí trên trần nhà, khóe môi nở một nụ cười thản nhiên.
Vầng sáng chầm chậm đung đưa trước mắt cô.
Khi ta nhìn thật lâu vào một điểm sáng, thì dẫu cho sau này ánh sáng đấy có biến mất đi nữa, trong mắt vẫn có một loại ảo ảnh của điểm sáng ấy.
Trong sinh vật học nó được gọi là hiệu ứng ánh chiều tà.
Sự thật thì, Liar chính là điểm sáng của cô.
Anh biến mất.
Nhưng ở một chốn nào đấy trong cơ thể cô, lại như chưa từng mất đi, chưa từng rời bỏ.
“Em biết chứ,” Đàm Lê nghe thấy giọng nói của mình rất tản mạn, “Trước kia anh ấy là miếu thần sừng sững sau lưng em, ai cũng không dám nói bậy.
Bây giờ anh ấy biến mất rồi, tòa miếu kia sụp, lá cờ kia đổ, cứ như ai cũng có thể chạm vào được….Có lẽ anh ấy sẽ không thèm để ý, nhưng em để ý.”
Đỗ Từ Từ bên kia trầm mặc.
Phải mất một hồi lâu sau chị ấy mới bất đắc dĩ hỏi lại: “Không thể dịu lại?”
“Không thể.” Cảm xúc của Đàm Lê liền lạnh xuống, “Là do Trác Tử Kỳ nói bậy trước.”
“Chị sợ bà cố em rồi đó.
Em nói xem bây giờ em muốn làm gì?”
Đàm Lê: “Đấu tự do, hình thức solo 1v1.
Ai thua thì tự động hủy hợp đồng, bồi thường tiền vi phạm hợp đồng rồi cút, cả đời này không được đặt chân vào giới LOL này.”
“…..Chơi lớn thế à?” Đỗ Từ Từ hít thở không thông.
Đàm Lê chậm rãi liếm và vòm răng, gợi lên một nụ cười hiền lành xán lạn.
“Không chết không ngừng.”
“…..”
Trước khi Đàm Lê trở lại bàn mới đột nhiên nhớ đến bên cạnh ghế lô còn một người nữa.
Cô bật cười quay đầu lại: “Thành thật xin lỗi nhé, thiếu chút nữa thì tôi quên mất anh ở đây.”
Tần Ẩn khẽ di chuột tắt giao diện hotsearch của XT.
Ghế gaming xoay vòng một chút, anh ngoái đầu lại nhìn cô: “Sao lại tức giận đến thế?”
Đàm Lê ngẩn ra rồi cười: “Tôi không có tức giận mà.”
Tần Ẩn không đáp.
Con ngươi đen nhánh không dao động, tựa như muốn lột từng lớp cảm xúc của cô ra.
Đàm Lê dời mắt, khe khẽ run lên: “À, được rồi, có một chút…..cũng có thể là rất nhiều.” Cô chầm chậm phả ra từng luồng hơi thở, không phát hiện ra được âm điệu của bản thân có chút run rẩy và sợ hãi, “Chỉ là tôi, khó nhịn nhất là mỗi khi có ai đó nói tay anh ấy bị thương, và cả giải nghệ.”
Dưới ánh đèn mờ ảo, ánh mắt cô gái lấp lánh, âm giọng không kiềm được sự khổ sở, là cảm giác không cam lòng, là kiểu hung ác khi bị người ta chọc vào tử huyệt, giờ khắc này hiện lên vô cùng chân thật.
Chân thật làm cho lòng người xúc động.
Tần Ẩn giật mình.
“Thật sự xin lỗi anh, hôm nay có thể không dẫn anh được rồi.
Để hôm khác đi.” Đàm Lê ngừng lại, nhớ đến lời thách đấu của mình cô mới khôi phục lại cảm xúc, cắn nhanh viên kẹo, “Hôm nào…chỉ cần trận này tôi có thể cán nát hắn ta.”
Tần Ẩn thầm nghĩ.
Vài giây sau anh mới đứng dậy: “Vậy tôi về trường trước.’
“Được.”
Cô gái đi đến trước màn máy tính, không ngoảnh đầu lại.
Tần Ẩn đi lướt qua lưng cô, nhìn thây trên làn đạn có một bình luận thế này.
【Chị xem, cây đổ khỉ tan đó Lê Tử à, một mình chị thì có ích gì đâu】
Tần Ẩn không dừng lại, trên sàn gỗ phát ra tiếng bước chân thật quy luật và lãnh cảm.
Anh bước ra ngoài.
Cửa phòng khép lại, vấn vương tiếng cô gái truyền từ bên trong ra ngoài—–
“Miếu thần sụp, tôi xây.
Lá cờ đổ, tôi đỡ.
Dù cho dưới tàng cây che trời của Liar chỉ còn có một người, thì tôi nhất định chính là người cuối cùng đứng dưới đó.”
Tần Ẩn đứng bên cửa.
Mất một hồi thật lâu, anh mới nâng tay trái lên, chậm rãi siết chặt.
Rồi Tần Ẩn nhàn nhạt xoay người, không quay đầu mà đi ra ngoài.
Hóa ra cô thật sự nâng anh như thần, tín ngưỡng thuần túy duy nhất mà cô kính.
Tựa như, trước vạn quân địch chỉ một mình cô cố thủ.
Nếu sớm biết có ngày hôm nay, vậy thì cái năm kỷ niệm nhập đội cô yêu cầu lời tỏ tình đó…..
Có thể anh đã đồng ý rồi.
*
Sau khi Tần Ẩn về trường, dọc đường đi về ký túc xá Tiêu Nhất Dương gọi cho anh tận 3 cuộc.
Đến cuộc thứ tư Tần Ẩn không còn được kiên nhẫn nữa mới bắt máy, giọng điệu lạnh lùng trầm thấp: “Tôi đang đi trên đường, không tiện nghe…..”
“Fan nữ nhà cậu bị bắt nạt!”
Tần Ẩn dừng lại: “Fan nữ nào.”
“Bớt giả bộ đi, còn có thể là ai nữa? Đương nhiên là cô nàng nửa tháng trước dẫn cậu đánh đôi đó.”
“À, biết rồi.”
“Cậu cũng không thèm hỏi xem là có chuyện gì xảy ra à? Cô ấy vì cậu nên mới bị dính vào đó.”
“Đánh cược là cô ấy tự đề ra.” Tần Ẩn lạnh nhạt, “Hơn nữa lấy cái trình của Trác Tử Kỳ, tôi không nghĩ cậu ta có thể thắng được.”
Tiêu Nhất Dương kinh ngạc, “Ơ, hóa ra cậu cũng biết đến chuyện đặt cược à? Theo cậu nói thì chỉ là lẽ thường tình thôi, Trác Tử Kỳ solo với Lê Tử quả thật khó đoán thắng thua, nhưng cái nhân phẩm nguy hiểm của Trác Tử Kỳ chẳng nhẽ cậu còn không rõ à? Nếu không phải lần trước nó làm ra loại chuyện ghê tởm ảnh hưởng đến ZXN….thì mắc gì cậu lại đá nó ra khỏi đội tuyển chứ?”
Tần Ẩn đứng lại.
Cây xanh ven đường vang lên tiếng ve sầu kêu râm ran chói tai.
Tần Ẩn hoàn hồn bước về phía trước: “Có biến à?”
“Trác Tử Kỳ nhận lời thách đấu rồi, nhưng còn thêm điều kiện, ngoại trừ việc bên thua hủy hợp đồng cút khỏi giới ra, còn phải viết bài đăng trên XT và đăng biểu ngữ, thông cáo xin lỗi đối phương trong nửa tháng.”
Tần Ẩn nhíu mày: “Trận solo này hắn đề điều kiện?”
“Chứ không sao nó có cái gan chó đó.”
“Điều kiện gì?”
“Trác Tử Kỳ yêu cầu solo này 1v1, hai bên phải sử dụng anh hùng giống nhau, Thầy tu mù(*).”
(*) Thầy tu mù- Lee Shin, là một tướng cơ động bậc nhất liên minh, mạnh và bá đạo ở mọi vị trí.Lee shin suất hiện từ đường trên, đường giữa, đi rừng đến hỗ trợ.
Nhưng nơi dành cho hắn thực sự là khu rừng, khả năng lả lướt bay nhảy theo đúng nghĩa đen, dọn dẹp quái rừng nhanh gọn.
Tần Ẩn nói: “Anh hùng của Đi rừng, hình như cô ấy không rành lắm.”
“Nhiều hơn chút??” Tiêu Nhất Dương vui vẻ, “Tôi vừa mới đi thăm dò, cậu có biết tỉ lệ mà fan nữ nhà cậu dẫn vị anh hùng Thầy tu mù này thì khả năng thắng là bao nhiêu không?”
“Nhiều hay ít?”
“Phần trăm bằng 0—-hoặc là nói, một lần lên mà một lần thua, cái loại mà thần cũng không cứu nổi đó.”
“…….”
Cách một cái điện thoại thôi cũng có thể cảm nhận được Tần Ẩn hiếm khi nghẹn họng thế này, Tiêu Nhất Dương vừa tức vừa mắc cười.
“Nói thật, nếu không phải hôm nay cô ấy làm ra hành động thế này, thì dựa vào tần suất mang Thầy tu mù đi đánh không thắng trận nào, tôi thật sự hoài nghi có phải cô ấy là do đối thủ của cậu phái tới nằm vùng không đấy—–cái trình độ Đi rừng thế kia, ai lại tin được cô ấy là fan lớn nhất của tuyển thủ Đi rừng cơ chứ?”
Tần Ẩn rũ mắt khẽ cười thành tiếng.
Đối phương trầm mặc mấy giây: “Không phải vừa nãy, cậu cười đấy chứ?”
Tần Ẩn bấy giờ đã nhếch mắt, lạnh nhạt phủ nhận: “Nghe lầm rồi.”
“Ồ, tôi cũng biết là không thể nào mà.”
Tần Ẩn: “Cô ấy đồng ý rồi?”
“Cũng có sửa lại một ít.
Lê Tử bảo nếu cô ấy thắng, trên biểu ngữ quảng cáo phải đổi thành cậu, ừm, đổi thành xin lỗi Liar.”
“…..”
Ánh mắt Tần Ẩn lay động
Một người trượt ván sượt qua thân mình Tần Ẩn, mang một trận gió phả qua.
Tiêu Nhất Dương lại vui vẻ khi bạn gặp họa: “Vậy nên thần Lai à, việc này cậu tính như thế nào đây? Qua nửa tiếng nữa, 4:00 thì trận solo của hai người họ sẽ bắt đầu đó.”
“Tính cái gì?”
“? Đừng bảo với tôi là cậu mặc kệ đó, lần solo này hoàn toàn bắt nạt fan nữ của cậu đó, đương nhiên cậu nên ra mặt kêu ngừng—–tôi nghĩ cô ấy sẽ nghe lời cậu đó.”
“Chuyện mà cô ấy quyết định thì phải tự chịu trách nhiệm.”
“??”
Tiêu Nhất Dương ngây người một hồi mới giật nảy mình: “Rõ ràng chỉ cần một câu thôi, vậy mà cậu lại thấy chết không cứu? Má nó, cậu mất tình người đến mức ấy à?”
“Ngày đầu tiên cậu biết?”
Tần Ẩn cười nhạt.
Khi điện thoại vừa tắt thì cũng là lúc Tần Ẩn đi đến dưới lầu ký túc xá.
Lá cây ven đường vang lên tiếng xào xạc, mặt lá xanh tươi cùng những phiến lá lấp lánh thay nhau uốn lượn trong gió, bầu trời cuồn cuộn lấp lánh như biển giữa trưa hè.
Anh lại nghĩ đến nụ cười phóng túng và mái tóc xoăn dài trắng ngà của cô gái kia, cùng đôi mắt sáng ngời rạng rỡ.
【Trước kia anh ấy là miếu thần sừng sững sau lưng em, ai cũng không dám nói loạn.
Bây giờ anh ấy biến mất rồi, tòa miếu kia sụp, lá cờ kia đổ, cứ như ai cũng có thể chạm vào được….】
【Anh ấy sẽ không thèm để ý, nhưng em để ý】
【…….
Miếu thần sụp, tôi xây.
Lá cờ đổ, tôi đỡ.
Dù cho dưới tàng cây che trời của Liar chỉ còn có một người, thì tôi nhất định chính là người cuối cùng đứng dưới đó.】
Tần Ẩn im lặng thở dài một tiếng.
Anh trầm mặt, đi vào phòng.
20 phút sau.
3:50.
Cách thời gian ấn định Đàm Lê và Trác Tử Kỳ solo còn chừng mười phút, số lượng người vào kênh chực chờ hai người đã nhanh đến độ quá tải.
Đàm Lê cắn viên kẹo, một mình ngồi đó bình thản luyện Thầy tu mù.
Cô làm lơ hết mọi lời bình luận trên làn đạn.
Mãi cho đến khi trên trang chủ của XT, có một động thái ‘đặc biệt chú ý’ nhảy ra,
Đàm Lê theo bản năng nghía qua một lát, sửng sờ.
Cô tùy tiện di chuột đến, click vào, làn đạn yên tĩnh được khá lâu, vài giây sau hoàn toàn oanh tạc——
【Liar】:
@Lê Tử, xin lỗi, đừng tùy ý vậy.
@Streamer XT-Trác Tử Kỳ: Đến solo
Tác giả nói lên suy nghĩ của mình:
Liar và Lê Tử cùng cứng quá huhuhu
Mau hét lên cho tui nghe nào, tên khốn giới Esport hôm nay ngầu hay không ngầu!
——
Min: Ngầu bá cháyyyy.