Cho đến khi quay về xe thương vụ, ba người Địch Đạt vẫn bày ra vẻ mặt trống rỗng.
Phùng Khải kéo cửa xe ra tò mò thăm dò: “Mọi người mua thuốc lá xong rồi ạ?”
“Không hút,” Địch Đạt than một tiếng thầm kín, “Sợ run tay rồi.”
Phùng Khải: “?”
Ba người lên xe ngồi vào ghế sau.
Tần Ẩn vào cuối cùng, sau đó xoay người đóng cửa xe lại.
Cùng lúc đó Phùng Khải cũng chú ý đến hộp kim loại trong tay anh, “Úi” một tiếng: “Anh Lai, sao thuốc lá này anh mua trông cao cấp thế, chẳng lẽ là vị trái cây?”
Ba người ngồi hàng sau: “….”
Tần Ẩn bình tĩnh.
Anh dùng hai ngón tay kẹp lấy hộp kẹo khá mỏng lên, huơ huơ trước mắt Phùng Khải.
Theo tiếng kêu leng keng, Tần Ẩn bình thản giải đáp nghi vấn: “Kẹo.”
Phùng Khải: “…….?”
Địch Đạt ngồi ở sau nhịn không nổi nữa.
Đợi xe vào tốc độ vững vàng anh ấy mới chui đầu ra trước tấm tắc than thở: “Thật sự đúng là kẻ sĩ ba ngày không gặp phải nhìn bằng con mắt khác đó thần Lai à.” Ánh mắt anh ấy dừng trên hộp kẹo chừng hai giây: “Sao cậu không mua kẹo sữa thỏ trắng luôn đi?”
Tần Ẩn cười lạnh không thèm để đến anh ấy.
Cầm hộp kẹo lên thưởng thức, rồi Tần Ẩn mở nó ra cho một viên vào trong miệng.
Địch Đạt nhìn trộm từ nãy đến giờ ngửa đầu đến gần, biểu cảm một lời khó nói: “Ngon không?”
Tần Ẩn nhíu mày liếc mắt nhìn qua: “Bình thường.”
Quả nhiên anh không thích kẹo.
Địch Đạt cảm nhận được sự ghét bỏ của Tần Ẩn, cười ha hả lên khi bạn gặp họa: “Cho cậu bày đặc, mua hộp thuốc lá mất mặt thế à, lại đi mua kẹo cơ?”
Tần Ẩn không giải thích, hình như là chuẩn bị cất hộp kẹo vào trong túi áo khoác đen.
“Ôi từ từ,” Địch Đạt chui từ giữa chỗ ngồi lên, “Tôi cũng tò mò, cho tôi nếm thử cái vị này xem.”
Tần Ẩn khựng lại.
Dường như anh đang suy nghĩ, rồi lạnh lùng từ chối: “Không cho.”
Địch Đạt: “????”
Địch Đạt cắn răng lên án: “Giao tình anh em kết nghĩa năm đó, bây giờ còn không bằng kẹo đúng không, Liar cậu có trái tim không thế!”
Tần Ẩn cầm điện thoại lên, cúi đầu nhấn nhấn mấy cái.
Hai giây sau điện thoại của Địch Đạt rung rung, anh ấy xem xong bèn ngẩng đầu: “Cậu gửi tôi bao lì xì làm gì?”
Tần Ẩn cất điện thoại, huơ hộp kẹo blueberry lên cho Địch Đạt xem: “Tự mua đi.”
Địch Đạt: “………”
Cái thằng đểu này.
*
Đàm Văn Khiêm để trợ lý đặt phòng trong nhà hàng sinh thái thì chắc chắn là phòng VIP, phòng riêng tư ít người qua lại.
Đi từ đại sảnh hình lồng chim ra, Đàm Lê theo chị gái lễ tân ngang qua một hàng rừng núi giả có tiếng chim véo von và nước chảy róc rách, cùng màu xanh biếc của núi rừng làm cô quáng cả mặt.
Đàm Lê nhịn không được hỏi: “Còn xa lắm sao?”
“Phía trước thôi, sắp đến rồi ạ.”
“Ồ.”
Đàm Lê đi đến gần cuối đường đã nghe thấy giọng của Đàm Văn Khiêm: “Quang cảnh bên này không tệ, con cảm thấy thế nào?”
“Cũng được,” Đàm Lê qua loa, “Giống Hoa Quả Sơn.”
Lễ tân cứng đờ.
Ba người đi về phía trước, có một cánh cửa bán nguyệt mở ra là một bức tường đen đính đá gập ghềnh.
Chờ đến gần chỗ ngồi, mới có thể nhìn thấy được thác nước chảy từ vách đá xuống, xối thành từng dòng chảy xuống suối xuôi theo dòng vào trong rừng.
Đàm Lê khen trong vô hồn: “Đây là Thủy Liêm động đúng không, thiết kế đẹp đó, rồi Mỹ Hầu Vương đâu?”
Chị gái cười gượng: “…..Đến rồi ạ.”
Đàm Lê ngẩng đầu.
Nhìn với theo vị trí mà chị gái chỉ, cô nhìn thấy một cái cây, cột cây bự chính giữa.
Đàm Lê:?
Vị lễ tân vòng qua 90 độ, rốt cuộc Đàm Lê cũng nhìn thấy một bụi cỏ phía sau ‘cột cây’ và cánh cửa đang mở rộng—–bên trong cánh cửa toàn là bàn ghế, đèn đuốc sáng trưng.
Có mấy cái ghế lô.
Đàm Văn Khiêm tựa hồ nhìn ra được vẻ mặt một lời khó nói hết của cô, ông cố gắng hạ giọng để nghe sao cho thật hòa ái: “Không thích chỗ này? Vậy để đổi sang một căn phòng khác nhé.”
Đàm Lê hoàn hồn, cười vô cảm: “Không có, rất tốt.” Cô đi vào bên trong, vòng qua cái bàn tròn cực lớn kia, đứng tít bên trong cùng, “Ít ra thì cũng cách nhau đủ xa.”
“….”
Nghe hiểu được tứ của Đàm Lê, Đàm Văn Khiêm nhíu mày.
Cuối cùng ông cũng không nói gì, khoát tay bảo lễ tân đi ra ngoài.
Phòng VIP an tĩnh lại.
Đàm Lê ngồi ở nơi cách xa Đàm Văn Khiêm nhất: “Thật ra ngài Đàm cũng không cần thiết phải ở lại đây lâu vậy đâu.
Cứ như trước kia, đến 0 giờ rồi lại cũng được mà.”
Đàm Văn Khiêm chau mày nhìn cô chừng vài giây: “Đàm Lê, ba biết con có thành kiến với ba, ba cũng không miễn cưỡng con.
Hôm nay gọi con đến ăn cơm cũng chỉ là muốn quan tâm đến cuộc sống sinh viên của con mà thôi.”
Khóe môi Đàm Lê khẽ nhếch.
Cô chống tay lên cạnh bàn lười biếng cười: “Thứ nhất, ‘có thành kiến’ không phải dùng như vậy, không thích hợp.
Thứ hai, ba biết rõ trong ngày giỗ của bà ấy con không thể từ chối bất cứ bữa ăn nào của ba, nói ‘không miễn cưỡng’ có phải là giả dối lắm không? Thứ ba…..”
Đàm Lê dựa vào ghế, cô cười cợt: “Ba thờ ơ lâu như vậy rồi bây giờ mới nhớ đến quan tâm, chẳng nhẽ không thấy quá muộn rồi ư?”
Hàng mày Đàm Văn Khiêm nhăn rất chặt, đáy mắt ông chứa đựng nỗi áy náy cùng với tự trách và cả những tình cảm thâm sâu phức tạp.
Ông cũng hết giận: “Trước kia quả là thất trách của ba, nhưng dạo gần đây ba bận quá, công ty đương thời kỳ phát triển nên ba không có tâm lực quan tâm đến mọi người.”
“Chỗ con không phải là Phổ Đà Tự,” Ý cười của Đàm Lê nhạt đi, cô dời mắt, “Muốn sám hối thì ba tìm chỗ khác mà làm.”
Đàm Văn Khiêm muốn nói lại thôi, cau mày bỏ qua cái đề tài này.
Ông hỏi Đàm Lê vài câu đơn giản về chuyện sau khai giảng, chờ Đàm Lê đáp cho có lệ, bầu không khí lúc này mới dịu đi.
Mãi cho đến khi điện thoại Đàm Văn Khiêm vang lên.
Mắt Đàm Lê nhìn qua, cười như không cười: “Công ty lại có chuyện à? Ngài Đàm đi lúc nào cũng được cả, nhớ 0 giờ quay lại là được.”
Đàm Văn Khiêm: “Không phải công việc.
Ýncười của Đàm Lê hơi cứng nhắc.
Đàm Văn Khiêm nhận điện thoại: “Ngạn Minh? Cháu đến rồi đúng không…..Đúng, là chỗ cột cây…ừm, cháu đến thẳng đây là được.”
Đàm Văn Khiêm buông di động, đối diện Đàm Lê đã lạnh mặt hẳn đi.
Đàm Lê không lắc lư cái ghế nữa, cô lạnh tanh hỏi: “Ba còn gọi người khác đến?”
Đàm Văn Khiêm có hơi chần chờ: “Đàm Lê à….”
Tiếng chưa dứt thì ngay đầu cửa bán nguyệt, vừa giây sau liền xuất hiện một cậu con trai thoạt nhìn chừng hai mươi đẩy cửa đi vào, vẻ mặt lễ phép kính cẩn: “Chú Đàm, đã lâu không gặp chú.”
Đàm Văn Khiêm đứng dậy cười tươi: “Vào đi Ngạn Minh.”
“Đây chắc là em Đàm Lê con gái chú nhỉ?” Ngạn Minh nhìn về phía trong cùng của căn phòng.
Đàm Văn Khiêm: “Đúng, Đàm Lê, đây là con trai của bạn ba, Hướng Ngạn Minh, thằng bé cũng học đại học F cùng con đó.
Sau này ở trong trường có việc gì cần thì con có thể gặp nó.”
Hướng Ngạn Minh vội nói: “Chú đừng khách sáo, em Đàm Lê lúc nào tìm cháu cũng được cả, cháu nhất định sẽ giúp hết sức mình.”
Đàm Văn Khiêm đợi chừng hai giây thì nhíu mày quay đầu lại: “Đàm Lê, mau chào anh Ngạn Minh đi.”
Không khí yên lặng chừng vài giây, trong phòng chỉ có tiếng nước chảy róc rách và gợn sóng lăn tăn.
Cô gái chống cằm nghiêng đầu tựa vào trên bàn, cô nhìn Hướng Ngạn Minh cười đến là rực rỡ: “Khó trách….Ba lại đến sớm như vậy.” Ánh mắt Đàm Lê dời qua, chầm chậm lướt đến gương mặt Đàm Văn Khiêm.
Giờ khắc này, ánh mắt của cô tràn ngập sự giễu cợt và lạnh tanh.
Đàm Văn Khiêm có chút xấu hổ, càng hơn là sự tức giận: “Ba chỉ muốn kiếm cho con người bạn ở trong trường để cho con tiện liên hệ thôi, con đừng có mà không hiểu chuyện như thế.”
“Bạn?” Đàm Lê bày ra vẻ giật mình và cười, “Thì ra là vậy, nếu ba không nói con còn tưởng là mình vừa bị lừa đến tiệc xem mắt nữa cơ đấy.”
Nét mặt Đàm Văn Khiêm khẽ biến nhưng cũng không phủ nhận: “Anh Ngạn Minh có thành tích tốt và năng lực kiệt xuất, hơn nữa đã tự lập từ lúc còn nhỏ, ba hy vọng con hãy lấy đó làm tấm gương mà học tập, đừng có làm bạn với mấy người không thích hợp.”
“Không thích hợp?”
Vào giây phút này Đàm Lê tựa như được nhắc nhở.
Cô thả lỏng cánh tay nở một nụ cười xán lạn: “Ôi đúng rồi, ngài Đàm, quên nói với ngài—-dạo gần đây con mới quen bạn trai.”
Đàm Văn Khiêm cứng đờ.
Hướng Ngạn Minh cũng bất ngờ nhìn Đàm Văn Khiêm.
Hiển nhiên trước khi đến đây tình huống mà cậu ta nắm được không phải là thế này.
Đàm Văn Khiêm nhanh chóng hoàn hồn, nhíu mày hỏi: “Đàm Lê, con đừng có như con nít quậy phá ba, cũng không cần thiết phải nói dối.
Ba không cưỡng ép con phải làm thế này thế nọ, chỉ là muốn giới thiệu con với anh Ngạn Minh làm quen nhau thôi.”
“Ba không tin lời con?” Đàm Lê đứng dậy cầm điện thoại lên, “Vừa lúc con kêu anh ấy đến đây.”
Nói xong cô vòng qua cạnh bàn đi ra ngoài cửa.
Vừa ra đến chỗ cây cột cô lại nhớ ra, bèn quay đầu nhìn về phía người tên Hướng Ngạn Minh, cười: “Đàn anh Hướng Ngạn Minh đúng không? Con người tôi khá súc tích, không thích gọi bậy ‘anh’ này ‘anh’ nọ, xin lỗi nhé.”
“Đàm Lê—”
Âm thanh bực tức của Đàm Văn Khiêm vọng ở phía sau, Đàm Lê nhanh chóng đi ra ngoài.
Vòng qua cái cột cây đến trước Thủy Liêm Động, Đàm Lê mới dừng lại.
Thấy ở sau không còn ai cô bèn lấy điện thoại gọi qua cho Thịnh Nam.
Thịnh Nam nhanh chóng bắt máy: “Anh Lê? Sao lại—–”
“Đừng hỏi gì hết sau này sẽ giải thích với cậu,” Đàm Lê nói nhanh như gió, “Ở gần thành phố P cậu có quen nam sinh nào không, mau gọi một người đến nhà hàng sinh thái XX chỗ ghế lô cột cây giả làm bạn trai tớ.”
“Hả?” Thịnh Nam mờ mịt, “Tớ còn không học ở đại học thành phố P, sao cậu không tìm người cậu quen ấy?”
Đàm Lê: “Tớ không có bạn mà.”
Thịnh Nam: “…..”
Thịnh Nam đỡ trán: “Gấp lắm sao?”
“Vô cùng gấp.”
“Vậy, tớ nghĩ cách đã…Ba cậu tìm đối tượng làm quen cho cậu à?”
Đàm Lê ngẩn ra: “Sao cậu lại đoán được?”
Thịnh Nam: “Tớ cơ trí quá mà.
Có điều vẫn là đề nghị cậu tự nghĩ cách cứu mình đi, bất ngờ như thế tớ sao tìm kịp cho cậu chứ.”
Đàm Lê thở dài: “Cậu tìm đi đã, có được thì gửi tin nhắn cho tớ.”
“Được.”
Bên cạnh Thủy Liêm Động có một cái đình, Đàm Lê đứng một hồi bèn chạy qua bên cái đình nhỏ ấy nằm úp sấp xuống bàn, cô gối lên một cánh tay, tay kia lướt di động chờ hồi âm của Thịnh Nam.
Chờ không được Thịnh Nam nhưng lại mang Đàm Văn Khiêm đến đây.
Đàm Văn Khiêm đi đến bên đình nhíu mày nhìn Đàm Lê: “‘Bạn trai’ của con còn chưa đến à?”
Đàm Lê dừng lại: “Anh ấy đang trên đường đến đó.”
Đàm Văn Khiêm: “Không nói dối thì đâu cần lấp liếm, con có thể có bạn trai hay không ba còn không biết ư? Đừng hồ đồ, về phòng ngồi với ba…”
Đàm Lê ngồi dậy muốn phản bác, đột nhiên cô lại nhìn ra phía sau Đàm Văn Khiêm——
Trên “Thủy Liêm Động”, một thân ảnh thon dài cao thẳng đi vào.
Con ngươi đen nhánh, gương mặt thanh lạnh.
Đôi mắt Đàm Lê sáng người, cô vươn tay, phát lên một giọng nói dịu dàng đáng yêu và ngọt ngào động lòng người—-
“Anh ơi!”
“….”
Trên Thủy Liêm Động, thân ảnh của Tần Ẩn khựng lại.
Một hai giây sau, anh nhếch mắt nhìn nơi phát ra âm thanh.
Chỉ thấy một cái đầu với mái tóc màu trắng ngà, gương mặt trắng mang một cái quần short chữ T, ngẩng mặt lên cười ngọt ngào với anh: “Anh ơi em chờ anh lâu quá, sao bây giờ anh mới đến thế?”
Tần Ẩn chầm chậm cúi đầu: “?”.