Hô hấp của Đàm Lê được bọc trong độ ấm này, chầm chậm bình ổn lại.
Cổ áo của Tần Ẩn vì ban nãy chạy quá sức mà nới rộng ra, lộ ra một góc áo sơ mi nhỏ nhiễm một mùi hương sạch sẽ thoang thoảng thơm.
Trong lúc thời gian âm thầm trôi đi, cái ôm cùng mùi hương quen thuộc này đã an ủi con tim đang xao động của Đàm Lê.
Lý trí và ý thức đua nhau quay về với thân thể.
“….Cảm ơn.”
Không biết đã bao lâu trôi qua, cô gái được ôm trong ngực khẽ phát ra một làn hơi thở trầm thấp.
Tần Ẩn lại phát hiện ra điều gì đấy.
Anh khẽ nhăn mày, theo sự giãy giụa nhè nhẹ của cô gái, anh buông tay ra.
Gương mặt nọ cũng trở nên bình tĩnh hơn ngửa đầu lên, hiện ra trong tầm mắt anh.
Cô bình tĩnh nói khẽ: “Có thể anh nói đúng, anh và ông ta không giống nhau—-nhưng tôi thật không muốn mạo hiểm.”
Tần Ẩn không nói gì, môi mím chặt, đáy mắt khắc chế cảm xúc sắc bén.
Đàm Lê cong môi: “Anh chưa từng nhìn thấy mẹ tôi bao giờ, Tần Ẩn à.
Tôi không có được dũng khí như bà ấy, tôi càng không muốn chết một cách bi thảm như bà ấy.
Ít nhất lúc tôi còn sống, tôi cũng muốn được sống trong vẻ vang và tự tôn.
Dù cho làm thế rất ích kỷ.”
Đàm Lê dừng lại, rồi nhẹ nhàng chớp mắt, như vẻ mặt cười nói ngày thường: “Hơn nữa, dù sao tôi cũng chưa làm ra chuyện gì cần phải chịu trách nhiệm với anh, quan hệ của chúng ta cũng không đến mức cần tôi phụ trách—vậy nên lúc này mà tôi muốn chạy trốn, cũng không xem là ích kỷ lắm.”
Đàm Lê nói một hơi rồi mới điều chỉnh lại hô hấp.
Đối diện với đôi mắt tối đen của người nọ, Đàm Lê nghiêng đầu qua, nở nụ cười: “Tôi còn thấy tôi là một người tốt nữa đấy, mới có thể buông tha cho anh.
Vậy bây giờ, tôi quay đầu trước nhé?”
“Đây là đáp án sau khi em đã bình tĩnh suy nghĩ.”
“Đúng.”
“…..Được,” Tần Ẩn chậm rãi rũ mi, áp chế cảm xúc nơi đáy mắt, “Em muốn đi đâu.”
“Ra ngoài, có thể là về nhà,” Đàm Lê xoay người sang chỗ khác, đút tay vào trong túi, cô cười khẽ đứng thẳng người, “Nhưng nơi này, cũng không được xem như nhà của tôi.”
“Tôi đặt xe cho em.”
“Ồ, anh vẫn còn lo lắng cho tôi?” Đàm Lê quay lại, chống lại đôi mắt không được từ chối đường sống.
Đối diện vài giây.
Đàm Lê thỏa hiệp gật đầu: “Được rồi, dù sao cách trường cũng không xa.
Mấy trăm thước này, xem như là kỷ niệm đoạn đường tình cảm của chúng ta vậy.”
“…….”
Ngoài cổng lớn đại học F.
Tần Ẩn chỉ đứng tại chỗ, ánh mặt trời sáng sớm mạ lên người anh rợp một bóng người thon dài trên mặt đất.
Sau một hồi trầm mặc, anh khẽ thở dài một tiếng, lấy điện thoại trong túi áo khoác ra mở khóa màn hình.
“Chú Tiêu, là cháu Tần Ẩn đây….phán đoán đầu tiên của Cụ Đỗ là chính xác rồi ạ, gia đình cô ấy có người bị bệnh rối loạn lưỡng cực di truyền.”
“Nếu như tiện, sáng hôm nay cháu muốn đến thăm hai vị.”
“Phiền chú quá, cảm ơn chú ạ.”
*
Khi Đàm Lê trở lại căn biệt thự đơn ở ngoại ô thành phố P, đã là mười giờ sáng.
Căn biệt thự này mấy năm nay cô cũng qua hai lần, mật khẩu cửa chính không đổi, Đàm Lê nhớ rõ đó là những con số của mẹ cô, có điều cô cũng không hiểu hết ý nghĩa đằng sau nó.
Cô nghĩ Đàm Văn Khiêm quen thuộc với những con số này mươi mấy năm, cũng chưa chắc hiểu được.
Còn về phần tại sao không đổi, có lẽ ông ta đã quên mất những con số này là dấu vết mà người phụ nữ ấy lưu lại chăng.
Khi Đàm Lê đẩy cửa đi vào, dì giúp việc trong nhà nghe tiếng nên nghi hoặc và cảnh giác đi đến huyền quan.
Nhìn thấy Đàm Lê lộ ra sau cánh cửa, biểu cảm của bà ấy nom còn khiếp sợ hơn gấp mấy lần khi nhìn thấy cướp—-
“Lê Tử, cháu, cháu, sao đột nhiên lại quay về?”
“Dì Thạch,” Đàm Lê đứng ở huyền quan tìm một đôi dép trong nhà cho khách, sau khi cô khóa túi vỏ sò rồi thì bình tĩnh đi vào, “Đàm Văn Khiêm có ở nhà không? Cháu muốn tìm ông ấy.”
Thạch Thiến Vân cũng hoàn hồn sau cơn sợ hãi, không bất ngờ khi Đàm Lê lại gọi cả họ lẫn tên Đàm Văn Khiêm ra: “Ngài Đàm đến công ty rồi, vẫn chưa về nữa.”
Đàm Lê vô tình gật đầu: “Vậy phiền dì gọi điện thoại cho ông ấy, mời ông ấy nếu không quá bận thì cố gắng thu xếp bớt chút thì giờ về nhà một chuyến, cháu có chuyện muốn bàn bạc cùng ông ấy.”
“Hôm nay?”
“Đúng,” Đàm Lê nghe được sự chần chờ, dừng lại, “Sao thế?”
“Trong công ty ngài Đàm mấy ngày nay hình như có một hạng mục trọng yếu nào đấy, ông ấy phải tự mình đốc thúc…Có điều nếu là chuyện của Lê Tử, ngài Đàm nhất định sẽ quay về gấp.
Để dì đi gọi điện thoại cho ông ấy.”
“………”
Đàm Lê đứng yên tại chỗ bần thần hai giây, nơi khóe môi lại gợn lên nụ cười khinh miệt, xoay người đi lên lầu.
Khi Đàm Văn Khiêm về đến nhà cũng đã gần mười hai giờ.
Ông ấy vội vã đi đến huyền quan, khi nhìn thấy Thạch Thiến Vân chờ: “Đàm Lê đã về nhà? Có còn ở đây không?”
“Lê Tử ở thư phòng chờ ông.” Thạch Thiến Vân nói, “Ngài Đàm, ông có muốn dùng cơm trưa trước không? Lê Tử vừa mới ăn xong, nhìn cũng không phải là dáng vẻ có chuyện cấp bách….”
“Không cần chuẩn bị.” Nghe nói Đàm Lê còn ở đây, biểu cảm vội vàng của Đàm Văn Khiêm cũng tản đi, khôi phục lại thần thái.
Ông lấy tập công văn trên tay đưa cho Thạch Thiến Vân, “Công ty tôi còn có việc, nghe con bé nói xong rồi đi ngay.”
“Được ạ.”
Đàm Văn Khiêm lập tức đi đến thư phòng lầu ba.
Cửa phòng đã được đóng lại, Đàm Văn Khiêm đẩy cửa đi vào, vừa mới bước được một bước đầu tiên, chợt nghe thấy một âm thanh vang lên ở phía sau sô pha ngay trong góc phòng—-
“Mối tình đầu mà ba nhớ mãi không quên kia, con đã gặp rồi.”
Đàm Văn Khiêm dừng bước, nhíu mày lại: “Con nói bậy cái gì đấy.”
“Ứng Tuyết Dung.” Đàm Lê gằn từng tiếng một khi thốt lên cái tên này, đứng dậy quay người ra, cô cười khinh khỉnh, “Chẳng nhẽ không đúng sao?”
Cảm xúc của Đàm Văn Khiêm bị kiềm lại: “Sao con lại biết tên của cô ấy?”
“Con đã biết bà ta từ lâu, trong bức ảnh mà ba trân quý ấy, chỉ là không biết bà ta tên gì thôi.”
Đàm Văn Khiêm nhíu mày: “Con còn biết gì nữa?”
Ánh mắt Đàm Lê khẽ rung: “Cậu nói, lúc trước chính ba đã ngoại tình với bà….ta.”
“………….”
Khoảnh khắc Đàm Văn Khiêm nghe xong những lời này, biểu cảm trên mặt ông ấy gần như là trào phúng lại còn có chút phức tạp: “Anh ta vẫn luôn nghĩ như thế, hóa ra đến tận hôm nay mới nói cho con…”
Đàm Văn Khiêm dừng một lát, nhíu mày nhìn về phía Đàm Lê: “Con vì chuyện này nên mới quay về?”
Đàm Lê không đáp.
Đàm Văn Khiêm tựa hồ thả lỏng người.
Ông cởi áo khoác ra, đi về phía bàn làm việc: “Ba đã nói từ lâu rồi, ba không ngoại tình, dù chỉ là một lần—-nhưng ở trong mắt con, ba thậm chí đã biến thành kẻ tiểu nhân dám làm mà không dám nhận rồi đúng không?”
“Nhưng sau khi kết hôn ba đã gặp Ứng Tuyết Dung.
Chỉ cảnh gặp lại này, đã dẫn đến việc rạn nứt giữa ba và nhà họ Kiều cùng mẹ con.”
Thân ảnh Đàm Văn Khiêm đột nhiên khựng lại.
Ông dừng lại ở trước cửa sổ, nghiêng thân người, sườn mặt nghiêng in bóng trên tấm kính, cả vẻ mặt đều mang theo biểu cảm âm trầm: “Ai đã nói với con chuyện này? Kiều Ý Quân, không, anh ta hẳn là không biết được….”
Sau khi thấp giọng tự hỏi xong, Đàm Văn Khiêm nhíu mày: “Ứng Tuyết Dung nói với con?”
Đáy mắt Đàm Lê xẹt qua một tia bừng tỉnh.
Như dự đoán của cô, khi người đàn ông này nhắc đến Ứng Tuyết Dung thì trong giọng nói không hề có chút tình ý nào thuộc về tình cảm của mối tình đầu, chỉ có biểu cảm âm trầm lạnh lùng vì không ngờ rằng người phụ nữ đó đã làm trái với ý của ông.
Người đàn ông trong lòng chỉ biết đến mỗi bản thân như thế, khi đang ở trong một cuộc hôn nhân ổn định lại có thể thay đổi chỉ vì sự xuất hiện của tính đầu được chứ?
Sau khi hoàn hồn, những suy đoán trong lòng Đàm Lê cũng dần đi đến chân tướng.
Cô cười trong yên lặng, chậm rãi cúi đầu, mái tóc dài xõa bên sườn mặt, giấu cả gương mặt cô trong bóng tối.
“Hôm nay, trên đường về nhà đột nhiên con suy nghĩ rất cẩn thận, ba đối xử như vậy với nhà họ Kiều, và đối với mẹ con, không phải vì ba không thương bà ấy….mà là vì ba hận bọn họ.”
Ánh mắt Đàm Văn Khiêm lạnh băng.
Đàm Lê cười thành tiếng, nhưng tiếng cười ấy lại trống rỗng đến vô cảm: “Vậy nên lần đó gặp lại, Ứng Tuyết Dung đã nói gì với ba?”
Đàm Văn Khiêm: “Những điều này con không cần thiết phải biết.”
Tốc độ nói chuyện của Đàm Lê cũng nhanh hơn: “Ứng Tuyết Dung nói rằng lần đó bà ta bỏ rơi ba thật ra là vì bị ông ngoại con cưỡng ép? Hay là nói với ba, cuộc hôn nhân với ba chính là vì mẹ con cầu mà không được, nên mới không từ thủ đoạn bày ra đủ âm mưu lừa gạt ba giấu giếm ba chia rẽ hai người?”
Trong sự yên lặng, sắc mặt Đàm Văn Khiêm trầm xuống, nhưng không hề có lấy một câu phản bác.
Không khí trầm mặc này khiến cho Đàm Lê hít thở không thông.
Mười giây dần trôi qua.
Đàm Văn Khiêm đã chỉnh lại cảm xúc của mình, ông trầm giọng: “Chuyện này đã qua rất nhiều năm rồi, con không cần thiết phải truy cứu lại.”
“Nhưng đó là toàn bộ lẽ sống của con cho đến bây giờ!” Áp lực khiến Đàm Lê giãy dụa, “Sự hận thù của ba, bóng ma tâm lý và đồng tình ở mẹ, con vẫn ôm khư khư những thứ này sống mười tám năm—-cho đến hôm nay con mới phát hiện ra, những việc này hóa ra được xây dựng chỉ dựa trên một lời nói dối? Còn ba, biết rõ sự thật thế nào, vẫn lựa chọn dù chết đi cũng không nói cho con biết!”
Gân xanh trên trán Đàm Văn Khiêm nổi lên: “Ba không nói là vì muốn tốt cho con!”
Đôi mắt Đàm Lê đỏ bừng, căm hận nói: “Con không cần cái thứ tốt cho con kiểu này! Sao, ba muốn con phải cảm kích ba à? Ba nghĩ rằng con biết được sự thật trái lại sẽ đồng tình cho ba??”
Đàm Văn Khiêm cũng tức giận: “Ba không hề trông cậy vào việc con sẽ hiểu cho ba.
Đây là chuyện của ba và nhà họ Kiều, ông ngoại con đã làm sai rồi, đây là cái giá ông ta phải trả.”
“Ba có biết bao nhiêu là sự lựa chọn, nhưng ba lại chọn cái biện pháp ích kỷ nhất.
Ba hủy hoại cả đời Kiều Ý Vân rồi tra tấn con nhiều năm như vậy, để nhìn con cũng như bà ấy, từ một người ngạo mạn dần trở thành một kẻ điên—–ba mãn nguyện? Khoái cảm trả thù đó ba cảm nhận đủ chưa? Đây là kết quả mà ba muốn đúng không?”
“Đàm Lê!”
Sau khi gọi xong, Đàm Văn Khiêm nặng nề đập tay lên bàn.
Rốt cuộc ông cũng mất đi toàn bộ sự chững chạc và lý trí bình tĩnh, sắc mặt xanh mét trừng mắt nhìn con gái mình: “Con là con gái ruột của ba—-cũng là cốt nhục duy nhất của đời ba, ba không thể nào làm tổn thương con được!”
“……Vậy sao.”
Đàm Lê ngửa đầu lên, khóe mắt cô đầy nước, chỉ cảm thấy người ba trước mặt cô đây, sao mà thương xót và buồn cười quá thể.
Mà cô, ‘kết quả’ của trận bi kịch khôi hài sau vài thập niên này, cũng chẳng khác gì.
Đàm Lê xoay người, bước chân cứng đờ nện một bước đầu, rồi lại bước thứ hai, thứ ba thứ tư……
Cô chạy nhanh còn hơn cả trốn, đi về phía cửa thư phòng.
Đàm Văn Khiêm hoàn hồn, vội vã xoay người: “Đàm Lê con đi đâu vậy!”
“Ông đừng quan tâm.”
“Ba———-”
“Ông cũng không xứng.”
Âm thanh cuối cùng của cô gái trống rỗng mà lạnh lùng.
Một từ cuối cùng, cửa thư phòng chầm chậm đóng lại.
Vài giây sau, Đàm Văn Khiêm suy sụp ngồi vào ghế dựa phía sau bàn.
*
Tần Ẩn thăm hỏi cậu nhỏ là chuyên gia tâm lý học lâm sàng của Tiêu Nhất Dương kia xong, lúc ngồi trong xe riêng chạy về nhà thì nhận được một cuộc gọi xa lạ.
Số của anh trước kia cũng có lưu lại trong thông tin lớp, nhưng sau này có thể là do lớp trưởng làm lộ, nhiều lần nhận được mấy cuộc gọi từ những người xa lạ hoặc tin nhắn quấy rầy.
Bao chuyện kỳ dị đủ để khiến mọi người cảm khái sự phong phú đa dạng của ‘giống loài’.
Vậy nên khi nhận được những số điện thoại xa lạ, Tần Ẩn thường không bắt máy.
Nhưng hôm nay, khi ngón tay anh gần như đã đặt xuống vòng tròn đỏ tắt máy, tim Tần Ẩn lại vô tình chung run lên đập nhanh hơn một nhịp.
Tựa như, dự cảm nào đó bảo anh không được tắt.
Tần Ẩn khựng người chừng hai giây, đầu ngón tay điểm lên vòng tròn màu xanh.
Một giây sau khi điện thoại được thông, trong tay là một giọng nữ xa lạ gấp đến độ gần như khóc lên: “Anh là Tần Ẩn sao?”
“Đúng vậy.”
“Em là Thịnh Nam, là…là bạn của Lê Tử, không Đàm Lê! Hiện tại Đàm Lê đang ở cạnh anh sao?”
“…..”
Tần Ẩn yên lặng vài giây, bật dậy khỏi lưng ghế dựa mềm mại, anh nhíu mày trầm giọng: “Tôi không ở trường học, Đàm Lê làm sao vậy?”
“Chuyện là, chuyện là,” Thịnh Nam khóc không thành tiếng, “Chuyện là vừa nãy Đàm Lê gửi cho em mấy cái tin nhắn, nhưng hình như cảm xúc của cậu ấy có gì đó không ổn, đến khi em gọi lại cho cậu ấy thì cậu ấy không chịu nhận!”
“—–!”
Trong lòng Tần Ẩn trầm xuống.
Anh cứng người vài giây, ngẩng đầu nói với tài xế: “Chú Duẫn, đi đến trường.”
“Hả?” Tài xế sửng sốt, “Không về nhà? Ông và bà chủ còn đang ở nhà chờ….”
“Cháu sẽ giải thích với bọn họ sau!”
Tài xế hoảng sợ.
Ông ấy lái xe cho nhà họ Tần mười mấy năm, quen với ông cụ non Tần Ẩn với dáng vẻ lãnh cảm xa cách này rồi, đây là lần đầu tiên thấy cậu chủ có phản ứng kinh sợ biến sắc đến thế này.
Tài xế không dám trì hoãn, tìm con đường gần nhất đạp số lớn nhất chạy phăng phăng như bay đến đại học F.
Trong xe, Thịnh Nam nói được một nửa rốt cuộc cũng không nhịn được mà khóc nấc lên.
“Mẹ Lê Tử có bệnh rối loạn lưỡng cực, em nghe nói bệnh này khả năng di truyền cực kỳ lớn….trước kia tình trạng bệnh của Lê Tử cũng rất nhẹ, chứng uất ức khi đến kỳ rối loạn cũng không mấy rõ ràng….nhiều, nhiều nhất cũng là lúc chạy đến kênh livestream của Liar tặng mấy chục vạn quà tặng….em nghĩ rằng những chuyện đó không là gì, chứng trở nặng nhất là ngày mà Liar giải nghệ, em, em không nghĩ sẽ có lúc cậu ấy trở nặng đi……”
Ánh mắt Tần Ẩn cứng đờ.
Một hai giây sau, giọng anh cũng thấp đến khàn đi: “Lần đó Đàm Lê tặng quà cho Liar rồi nói muốn nhận được lời tỏ tình, là phát bệnh chứng rối loạn lưỡng cực?”
【….Cháu có thể quan sát những hành vi ngày thường của con bé xem có chỗ nào khác thường không, chẳng hạn như đột ngột nói nhiều hơn, suy nghĩ vẩn vơ, hay liều lĩnh mua sắm không có tiết chế bất kể hậu quả….】
【Bảo cô ta tìm ‘ác mộng’ đi, trong mơ cái gì cũng có.】
“——”
Tay trái Tần Ẩn bỗng dưng siết chặt lại, những sợi gân xanh lam nổi hết lên mu bàn tay và trên trán, vết thương cũ tái phát, cơn đau truyền qua tận đại não, nhưng anh lại như không phát hiện ra.
Trái tim anh cũng vô hình chung bị siết lấy, đau đến mức mắt anh muốn hoa đi.
Chờ khi cơn hoảng loạn qua đi, khi tiếng khóc của Thịnh Nam cũng luồn vào trong ý thức: “Em mua vé máy bay rồi, em đang trên đường đến đó, nhưng hiện tại em không thể về ngay được….cậu ấy nhất định đang ở trong ký túc xá, hoặc tiệm net, hức…Cậu ấy có muốn đi chỗ khác cũng không thể vì không có bạn bè….anh nhất định phải tìm được cậu ấy đấy, cầu xin anh Tần Ẩn à, anh nhất định phải tìm được cậu ấy…”
“Tôi sẽ.”
Tần Ẩn chắc chắn
Chủ nhật, ba giờ chiều, đúng là thời điểm đông học sinh nhất.
Dưới ánh mắt khiếp sợ của vô số học sinh, Tần Ẩn xuống xe cởi áo ném vào trong xe, chạy một mạch vào trong sân.
Anh không đến ký túc xá cũng không đi tiệm net, mà chạy thẳng đến lầu cũ ở phía Tây Nam.
Dừng lại ở trước bậc thang trên lầu cao nhất, anh nhíu chặt mày nhìn tấm cửa cũ nát kia——
Cửa bị khóa rồi.
Ánh mắt Tần Ẩn run lên.
Những cảm xúc được dồn nén điên cuồng trào lên, nhưng nhanh chóng bị anh đè ép lại.
Tần Ẩn hít một hơi thật sâu, bình ổn hô hấp, xoay người chuẩn bị đi xuống lầu.
Nhưng ngay tại khoảnh khắc anh bước xuống bậc đầu tiên, trong lòng anh đột nhiên khẽ động.
Tần Ẩn dừng lại, xoay người.
Ánh mắt anh dời đến cuối hành lang.
Nơi đó còn có một căn phòng học,
Cửa, nửa mở ra.
*
Đàm Lê lung lay chân ngồi bên cửa sổ.
Cái tòa nhà cũ này cũng tốt thật, an tĩnh, không người, cạy cửa vào cũng không có ai bảo vệ, không ảnh hưởng đến việc cô thưởng thức phong cảnh.
Ngay cả cái cây cổ thụ cao ngất đối diện cửa sổ cuối phòng, lá cây cũng khô vàng lơ lửng treo trên cành, cắt ngang một mảnh trời u ám.
Ngoại trừ dưới chân.
Đàm Lê tách hai mũi chân đang dán cạnh nhau ra, nhìn xuyên qua ba bốn tầng lầu bên dưới—-cỏ dại mọc thành từng chụm, và rác rưởi mục nát theo thời gian.
Mùi hương nhất định thối lắm.
Đàm Lê dời mắt đi, cô nghiêng đầu, nhìn cái túi vỏ sò bị mở khóa mà cô vừa để bên cửa kính kia.
Túi bị cô mở tung ra, đồ vật bên trong lộn xộn ngổn ngang rơi bên cửa sổ.
Hai ba cái hộp kim loại đủ màu sắc, kẹo đã bị cô ăn sạch rồi.
Tụt huyết áp sẽ choáng váng, không biết ăn nhanh và nhiều như thế, tăng đường huyết sẽ như thế nào nữa.
Có khi trúng độc kẹo gì đó thì sao….
Đàm Lê suy nghĩ không có mục tiêu, mặc cho suy nghĩ lôi kéo linh hồn bỏ chạy tán loạn trong không trung.
Cho đến khi cô nhìn thấy một cái hộp cứng, nằm giữa những đống đồ ngổn ngang của cô, hiếm thấy vì chỉ có nó là không nhăn nhúm gì.
Đàm Lê giật mình.
Vài giây trôi qua, cô mới nhớ ra đây là hộp thuốc lá, tên là Phù Dung Vương, từ…chỗ của bạn trai cũ, lừa gạt lấy được.
Lúc anh cho cô, còn chưa phải là bạn trai của cô đâu.
Ôi cái tên lãnh cảm kia….
Đàm Lê liếm khóe môi, trong miệng có một vị ngọt đến chết lặng, là hệ quả khi ăn quá nhiều kẹo ngọt.
Tay cô với tới lấy hộp thuốc lá.
“Bụp.”
“…….”
Đàm Lê sửng sốt, trong tầm mắt của cô, trên cổ tay cô có thêm một bàn tay.
Những ngón tay thon dài hữu lực, từng ngón trắng như tuyết, đốt ngón tay cong lên, khớp xương gợi cảm khiến người nhìn muốn hôn xuống.
Đàm Lê ngây ngẩn vài giây, mới thong thả dời tầm mắt, lướt từ cổ tay gợi cảm này, lên cánh tay, rồi là gương mặt lãnh cảm nọ.
Nhưng hình như, không còn lãnh cảm nữa rồi.
Có lẽ là do sau khi vận động kịch liệt quá thể, hoặc cũng có thể là chạy bộ, hoặc điều gì khác nữa, hầu kết của anh khẽ động, hơi thở có hơi gấp gáp.
Rõ ràng vào cuối thu âm trầm nhưng chỉ mặc độc mỗi áo sơ mi trắng, sắc môi lại hồng đến mỹ lệ.
Đẹp nhất chính là đôi mắt kia, vừa đen vừa trầm, lại lấp lánh nước, gợi nên vẻ gợi cảm thu hút lòng người.
Không biết qua bao lâu, Đàm Lê hơi hé miệng, câu đầu tiên lại là: “Bạn trai cũ à, anh có mang theo bật lửa không?”
“………”
Bạn trai cũ tức điên đau não.
Lý trí Đàm Lê chậm rãi quay lại, tựa hồ cũng nhận ra những lời này không đủ tình người, cô nghĩ nghĩ, quyết định uyển chuyển một tí, sửa thành quan tâm trước: “Anh đến tìm tôi?”
Ánh mắt Tần Ẩn nguy hiểm nhìn thoáng qua đôi chân đang thả xuống bên ngoài cửa sổ: “Em vào trước đã.”
Đàm Lê ngẩn ra, rồi cười lên: “Anh không phải đang sợ tôi nhảy lầu đấy chứ?”
Không chờ Tần Ẩn nhiều lời, Đàm Lê nâng chân dẫm lên trên thành cửa sổ xi măng còn thô ráp.
Cô vừa định chống tay đứng dậy, liền phát hiện ra tay Tần Ẩn con đang siết chặt lấy cổ tay cô.
Đàm Lê ngoái đầu lại nhìn, huơ huơ tay, vô tâm cong môi mà rằng: “Tuy rằng tôi không còn muốn thứ gì nữa, nhưng mà tôi cũng rất rất sợ chết.”
“……..”
Tần Ẩn nhìn cô hai giây, mới chậm rãi buông từng ngón tay đang cương cứng ra.
Đàm Lê đứng dậy, xoay mình nhảy vào trong phòng.
Cô dựa trên tưởng cửa sổ, quay đầu lại: “Vậy nên bạn trai cũ này, anh có mang bật lửa không?”
Tần Ẩn vân không đáp.
Nếu đôi mắt đen nhánh kia không bao hàm cảm xúc trong đấy, thì Đàm Lê những tưởng gương mặt lạnh lùng thanh tú trước mặt này, chỉ là người đến từ trong mộng.
Đàm Lê đi lên trước, lọt vào dưới mí mắt của anh, đôi môi đỏ mọng, không có chút ý cười nào: “Nếu anh không nói, vậy tôi tự mình lục nhé?”
“……..”
Ánh mắt Tần Ẩn khẽ động.
Một hồi sau anh giơ tay lên, lấy từ trong túi quần ra một cái bật lửa nhìn như tấm card, góc cạnh rõ ràng, mỏng và sắc bén, lớp vỏ bạc lạnh băng như chính chủ nhân của nó vậy.
Đàm Lê duỗi tay muốn lấy, “Ầy, quả nhiên vật như chủ.”
Lời còn chưa dứt, bật lửa sáng lên, các ngón tay kẹp lấy nó xoay nửa vòng, bật lửa nằm lại trong lòng bàn tay anh.
Tay Đàm Lê bắt hụt lơ lửng, mí mắt nâng lên, một giây nọ ánh mắt cô rất lạnh, lạnh băng: “Anh chơi tôi đấy à, anh trai nhỏ.”
Tần Ẩn cúi đầu, nhìn lướt qua những hộp kẹo trông không rơi đầy trên khung cửa sổ, sau đó anh cũng lạnh tanh ngẩng đầu lên: “Em không hợp để hút thuốc.”
“Sao, sợ tôi nghiện?” Nụ cười của Đàm Lê nhẹ đi.
Tần Ẩn đứng yên: “Em cũng không biết hút.”
“Không biết thì có thể học, anh dạy tôi đi.”
“Không dạy”
Đàm Lê lùi về sau, biểu cảm cũng lạnh đi: “Lần trước lúc anh đưa tôi hộp thuốc này, đã đồng ý rồi.”
Tần Ẩn nhíu mày.
Thời gian tích tắc trôi qua, mười mấy giây sau.
Rốt cuộc anh như thỏa hiệp rồi, chầm chậm nhíu mày, chuyển dời tầm mắt.
Một tiếng thở than nhỏ đến độ khó có thể phát hiện, bật ra giữa kẽ môi anh.
“Đổi lại một điều kiện.”
Đàm Lê há mồm muốn từ chối.
Nhưng một giây khi từ ‘không’ sắp sửa bật thốt lên, cô lướt mắt nhìn đến sắc môi hơi tái nhợt sau khi người đàn ông này lấy lại hơi thở, cùng những đốt ngón tay mảnh khảnh làm ai nấy đều thèm muốn.
Khóe miệng Đàm Lê khẽ cong lên.
“Vậy anh đến.”
“?” Tần Ẩn ngoái đầu lại nhìn.
“Tôi muốn anh,” Đàm Lê cười lên, hơi thở tựa hoa lan, “Hút cho tôi xem.”
Tần Ẩn nhíu mày.
Đàm Lê lùi về sau, cười tản mạn, nhưng đáy mắt lại không có chút tia sáng nào: “Hoặc dạy tôi, hoặc anh đến, tự anh chọn.”
Tần Ẩn trầm mặc nhìn Đàm Lê.
Sau một hồi, rốt cuộc anh cũng rũ mắt.
Hộp thuốc lá màu xanh bị anh chộp lấy, đốt ngón tay tùy ý nâng lên gập lại, mở nắp hộp ra.
Hộp thuốc nhẹ nhoáng lên giữa những ngón tay xinh đẹp, một điếu thuốc dài bung ra.
Tần Ẩn rũ mắt, đặt thuốc lá vào giữa môi cắn lấy.
Bật lửa trong lòng bàn tay trái bị anh nhấn lên, ‘cạch’ một tiếng, một ngọn lửa u ám màu xanh lam nhảy khỏi bàn tay anh.
Tần Ẩn cúi đầu vừa muốn đốt thuốc, đã bị Đàm Lê gọi ngừng.
Cô gái nhỏ mang ánh mắt hư hỏng như kẻ điên nghiêng đầu nhìn anh, còn móc lấy điện thoại của anh: “Quên nói, lựa chọn cái này, tôi phải được chụp hình.”
Tần Ẩn nhấc mi.
Khi cắn thuốc, ánh mắt kia đặc biệt sắc bén đến ép người, Đàm Lê bị cái nhìn của anh làm cho con tim gia tốc, chỉ còn lại cảm giác hưng phấn đến cực điểm.
Cô nóng lòng muốn thử nhìn anh, trong mắt nảy lên ngọn lửa xanh u ám.
Cuối cùng Tần Ẩn vẫn đành rũ mắt, điếu thuốc thon dài bị anh lấy xuống, theo thói quen kẹp giữa ngón trỏ và ngón giữa.
Anh lên tiếng, đôi môi mỏng khẽ động: “Chụp làm gì?”
Đàm Lê cố ý khiêu khích anh: “Có thể là, đăng lên nền tảng XT chăng? Để là bức ảnh lưu niệm cuối cùng tôi dành cho bạn trai cũ của mình.”
Tần Ẩn cong môi, nửa dựa lên tường, nghe vậy mới lãnh cảm biếng nhác nheo mắt.
Đôi mắt đen nhánh.
Tim Đàm Lê lại đập hụt một nhịp.
Nhưng cô cứng người lại, chẳng những không nhả người, mà còn chưa được tấc liền tiến trước một thước nở nụ cười xấu xa: “Mà ánh sáng sau cửa sổ này kém quá, chụp không có hiệu quả mấy…..”
Cô láo liên, cuối cùng ánh mắt dừng lại ở góc tường bên chân Tần Ẩn.
Cô ngẩng đầu cười: “Anh ngồi vào góc tường này đi, chụp thế này càng đẹp trai hơn nữa.”
Đối phương trầm mặc.
Nụ cười của Đàm Lê không đổi, tầm mắt của người lãnh cảm nhìn cô thật lâu, không bực không giận, nhưng lạnh lùng nhấp môi dưới.
Chỉ là rất nhạt, cứ như không cười, đảo mắt một cái liền không thấy tăm hơi.
Anh rũ mắt, khom lưng, cong đầu gối lại.
Người lãnh cảm thậm chí còn không dòm đến mức độ sạch sẽ trên nền nhà, cứ thế ngồi dựa vào trước tường.
Anh dựa vào tường, hơi ngẩng đầu lên, đầu tựa vào cái tường lạnh như băng, xương quai xanh như ẩn như hiện giữa cổ áo sơ mi đến cần cổ thon dài rồi đếm cằm, đường cong sắc bén căng cứng mà quyến rũ, chỉ có duy mỗi đôi mắt sắc bén đen nhánh lãnh cảm kia vẫn đang nhìn Đàm Lê.
Vài giây trôi qua, ngón tay Tần Ẩn kẹp thuốc đưa lên môi, đốt lên.
Đàm Lê lấy điện thoại ra, nhấn chọn màn camera.
Có điện thoại che lại, người nọ rũ mắt làm lơ, Đàm Lê nhìn người đàn ông trước màn hình mang dáng vẻ em cần em cứ lấy, chầm chậm cắn môi dưới.
Mới đầu chỉ là một màn sương khói tinh tế, từng chút loan ra làm khuôn mặt sắc bén kia trở nên mơ hồ, lượn lờ.
Một đốm đỏ tươi trong bầu không khí đen kịt lọt thỏm trong những ngón tay mảnh khảnh của anh, anh đưa đến bên môi.
Xương gò má hơi kéo căng ra, khẽ hít một hơi, rồi đôi môi mỏng hé mở, chậm rãi phun ra.
Trong không gian mờ mịt sương khói, đôi môi mỏng cũng dần lấy lại huyết sắc càng thêm rung động lòng người.
Con ngươi đen nhánh càng nhuộm thêm lãnh cảm và xa cách.
Ánh mắt Đàm Lê vỡ tan.
Điện thoại trong tay cũng lung lay, hình ảnh đều mờ nét, cô cố định lại tay, sau đó chỉnh lại cho hình ảnh được thêm rõ ràng.
Bàn tay người ấy rũ trên đầu gối lại nâng lên đặt bên môi, chậm chạp vén mắt lên, trong màn sương mỏng manh, lãnh cảm liếc qua cô với một cái nhìn sâu thẳm.
Cái liếc mắt này cách một màn hình.
Lại đập mạnh hơn, rồi hung hăng đâm vài tận tim Đàm Lê, cũng cắt phăng đi sợi dây lí trí nhỏ bé cuối cùng trong lòng cô.
Đàm Lê như ma như quỷ đi lên, ngừng ở trước mặt anh, cô ngồi xổm xuống cạnh anh, đặt điện thoại xuống mặt đất, lại bò về phía trước, bàn tay chống lên trên mặt đất ở ngay bên cạnh người anh
Cô dán sát lên, trong màn sương khói mỏng manh, khẽ hôn lên những ngón tay thon dài đang kẹp thuốc lá của anh.
Người ấy cứng đờ lại.
Nhưng không có động tác gì nữa.
Làn sương khói lượn lờ, anh rũ mắt, nhìn người con gái trước mặt.
Ánh mắt cô chói lọi tựa điên cuồng, cũng vừa lúc cho anh cơ hội đủ để đẩy cô ra hoặc cự tuyệt.
Nhưng Tần Ẩn lại không động.
Chỉ vài giây trôi qua, anh khẽ khàng nở một nụ cười, hầu kết ở nơi cần cổ sắc bén nhẹ lăn lộn.
Anh dời điếu thuốc đi, âm thanh khàn khàn cất lời: “…..Lại đây.”
“!”
Dây cung cuối cùng trong mắt con nhóc xấu xa, ‘phựt’ một tiếng đứt cánh.
Cô cúi đầu, nhào lên trước.
Mưa vừa rơi.
Ban đầu chỉ là những hạt mưa tinh mịn, chỉ làm ướt cánh hoa đào nhợt nhạt và lạnh lẽo ấy, rồi chẳng mấy chốc biến thành một cơn bão đói khát và không cam lòng, mãnh liệt tàn phá nó, cánh hoa cũng từ nhạt màu đến đậm lên, cho đến khi nhuốm màu máu.
Trong căn phòng âm u, thân ảnh mảnh khảnh bị đẩy vào góc tường, cô gái nắm chặt cổ áo sơ mi trắng đè người nọ dưới chân tường, làm càn làm rỡ hôn môi.
Cổ tay mảnh khảnh rũ xuống đầu gối, điếu thuốc còn đỏ đầu rơi khỏi kẽ hở ngón tay.
Chỉ còn lại đốt ngón tay với vết cắn đo đỏ, trên nền trắng lạnh lẽo sạch sẽ nom thật chói mắt vô cùng..