Trong ánh sáng tối tăm, máy ảnh bị rung lắc, góc chụp vội vàng, cuối cùng có được một bức ảnh góc nghiêng mơ hồ.
Cả bức ảnh lắng đọng bởi nền đen và sáng, từ đậm đến nhạt, đan xen cắt ngang thân ảnh cao gầy và sắc bén của người ấy.
Trong nền áng gương mặt anh được chạm khắc mát lạnh như gió, không hề khác biệt khi đối chiếu với ngũ quan của Liar.
Người khác có thể không nhận ra gương mặt trong ánh sáng mờ tối kia, nhưng Đàm Lê thì có thể.
Cô quen thuộc biết bao cái áo khoác đậm màu ấm áp đó, từng nét nhạt nét đậm, cổ áo sơ mi kia đã được đầu ngón tay cô miêu tả qua từng nếp uốn như thế nào.
Khoảnh khắc cô hôn lên những đốt ngón tay đang kẹp thuốc lá, nhìn anh rũ mắt ngắm cô, cách làn khói mờ ảo, tựa tình nồng tựa cưng chiều.
Trong cơn mưa rả rít, cô nhào vào lòng anh, như chết đuối vì ngạt thở vớ được góc áo anh, nắm thật chặt, và khi cả người muốn vỡ tan, tuyệt vọng nhìn anh mà cầu cứu….
Cho đến khi hình ảnh lùi về điểm bắt đầu.
Đàm Lê rốt cuộc cũng nhớ ra—-dưới ngọn đèn đường quạnh quẽ trên con phố dài, anh dừng bước, là sau khi nghe được tiếng cô gọi ‘Liar’.
Mà lần đầu tiên gặp được nhau trong cửa hàng tiện lợi ấy, ngay từ ánh mắt đầu tiên cô đã hoảng hốt vì nhìn nhầm anh là Liar, chỉ vì trên tai trái không có chiếc khuyên đen kia, nên cô những tưởng rằng đấy là ảo giác.
Đàm Lê lại hốt hoảng nhớ tới năm cấp ba không biết đã có một giáo viên nào đó từng nói, “Nếu như đứng trước một vấn đề mà các em không thể nào xác định được, vậy thì đừng phủ nhận lựa chọn ở trực giác ban đầu, bởi vì thường nó sẽ chính xác nhất.”
Liar, Tần Ẩn.
Tần Ẩn, Liar.
Có lẽ nào cô từng đứng trước cánh cửa sự thật, lại xoay người quay đầu chạy càng xa?
Điện thoại rung lên, làm Đàm Lê bừng tỉnh.
Cô cúi đầu, vô thức nhấn vào vòng tròn xanh biếc, trong điện thoại truyền ra giọng nói của Đỗ Từ Từ, mang theo âm điệu có lỗi cùng mất mác: “Ôi, hóa ra chúng ta nhầm thật rồi.
Tiêu Nhất Dương của chiến đội vừa đăng một trạng thái bác bỏ tin đồn—-quả thật là cậu ta có mời Liar đến xem trận đấu, nhưng Liar chẳng những không đi, mà còn trào phúng cậu ta một câu, vừa nghe ngữ điệu thì đúng là Liar đã nói….”
“Tiêu Nhất Dương?”
Đàm Lê đột nhiên chen ngang.
“Ai?” Đỗ Từ Từ bị giọng nói khàn khàn của Đàm Lê làm cho hoảng sợ, “Đúng vậy, không phải cậu ta là người có quan hệ tốt nhất với thần Lai à, phỏng chừng là nhìn không nổi nữa mới đứng ra giải thích chăng?”
“Em biết rồi.”
“Anh Lê à, giọng em nghe không ổn lắm, có phải là trong người không được khỏe không?”
“Không có,” Ngữ điệu Đàm Lê không còn bất ổn, “Em còn có việc, em cúp trước đây.”
“Hả? Ồ, được rồi.”
Đàm Lê lướt tìm một dãy số.
Vài giây sau, điện thoại có người nhận.
“Lê Tử?” Giọng nói ôn hòa của Thịnh Sanh vang lên.
truyện tiên hiệp hay
“Tần Ẩn có phải chính là,” Trước tên gọi kia, Đàm Lê chần chờ vào giây rồi mới phun ra, “Liar?”
Đối phương im lặng.
Có đôi khi, trầm mặc chính là đáp án.
Đàm Lê chầm chậm điều chỉnh hô hấp, áp chế cảm xúc chua xót đang nhảy trong lồng ngực.
Cô nghe thấy tiếng cười chật vật của bàn thân.
“Em biết rồi, cảm ơn anh Sanh.”
“Lê Tử, em…..”
“Thật xin lỗi, anh Sanh, em cần bình tĩnh một mình.’
“…….”
Điện thoại tắt ngang.
Đàm Lê đặt điện thoại lên trên bàn, không chờ buông ra, những ngón tay đã nắm chặt lấy nó.
Cô lặng lẽ gục xuống, cuộn người lại, lực độ siết điện thoại đến mức cô không ngừng run rẩy.
Hóa ra, từ lúc đầu đã biết hết.
Chỉ là anh đứng ở ngoài lề hờ hững thong dong, bàng quan nhìn cô như con rối bị giật dây, dễ dàng bị những chuyện liên quan đến Liar kéo đi, càng giãy dụa càng hãm sâu hơn.
Lúc cô tuyệt vọng gọi tên Liar và cầu cứu anh đã nghĩ gì về cô, là đồng tình, hay chăng là thương hại? Anh đứng trước hiên nhà hàng phủ áo khoác lên cho rồi rồi nghe lời cô nói một câu ‘cầu em’ thì có tâm tình thế nào, là bù đắp, hay chăng là bố thí?
Nếu bóc trần toàn bộ ra, trong góc phòng học âm u ẩm ướt đó, dưới góc tường, cách một làn sương khói mờ ảo cô nhìn thấy ánh mắt mà cô cho rằng có mấy phần thâm tình và dung túng.
Hoặc có, hoặc không….
Vô số hình ảnh, vô số ý niệm, không một vách ngăn nào ngăn lại được mà đánh sâu vào trong ý thức và lý trí của cô, Đàm Lê thấy sao mà đau quá, nhưng không biết đau từ đâu, cô chỉ biết cơn đau khổ này như cắt bản thân cô thành hai mảnh linh hồn và thể xác.
Người trước chỉ còn lại một cái thể xác an tĩnh và chết lặng, người sau thì điên cuồng cào loạn bên trong tâm trí cô.
Không biết bao lâu trôi qua.
Trong tầm nhìn mờ ảo của Đàm Lê cuối cùng cũng từ từ dừng lại và rơi vào bức ảnh đó.
Bên trái là Liar, người mà cô tôn thờ như một tín ngưỡng, chống đỡ cho cô đi qua nhân sinh tối tăm hắc ám của con đường chật hẹp và dài ngoằng kia.
Bên phải là Tần Ẩn, người mà cô đã cố gắng buông bỏ hết lòng phòng bị và tin cậy đến mức ỷ lại, cô gần như đã xem anh là ánh sáng nơi cuối con đường ấy.
Nhưng nếu sự tồn tại của ánh sáng bên cạnh bản thân mình lại là một âm mưu.
Đàm Lê nhìn chằm chặp vào bức ảnh kia.
Đáy mắt cô hình thành sự quyết tâm, trở nên lạnh băng và cứng rắn, giống như một lớp vỏ gai góc, đè nén và che giấu đi mọi cảm xúc chân thật của cô.
Cho đến một giây nào đó, ánh mắt cô chợt run rẩy đi.
Cô nâng tay zoom hình ảnh lên thật to, chuyển động, ảnh chụp càng thêm mơ hồ có một thân ảnh còn chưa thành hình, người đàn ông ấy nâng tay phải lên.
Không ai biết anh đang làm gì, nhưng Đàm Lê lại biết.
Thật sự là anh đã phát hiện ra có người chụp ảnh, đấy chỉ là giây phút mà phản xạ tự nhiên phản ứng lên, nhưng anh không né tránh, chỉ là đang che giấu một người khác sau mình.
Chiếc vỏ gai chưa được định hình, giờ phút này như bị chọc trúng tử huyệt nào đó—-
Phựt một tiếng, nứt toạc.
Hầm một.
Khu vực hoạt động của câu lạc bộ Esport.
Mã Tĩnh Hạo tắt điện thoại, đi vào cửa.
Bước chân đầu tiên còn chưa chạm đất, anh ấy đã có cảm giác bản thân bị một ánh mắt trói buộc tại chỗ.
Mã Tĩnh Hạo cứng đờ ngẩng đầu lên: “Anh Ẩn, Lê Tử nói bên phía em ấy có chuyện còn chưa giải quyết được, chắc phải mất một lúc mới có thể đến đây.”
“Là em ấy bắt điện thoại à.”
“Đúng vậy, trước đó xin nghỉ cũng là em ấy tự mình gọi đến xin anh mà.”
“……”
Dù cho đôi mắt đen nhánh kia không biết nói, chủ nhân của nó cũng yên lặng, nhưng không hiểu sao Mã Tĩnh Hạo lại đọc ra được một loại cảm xúc tựa như thở phào nhẹ nhõm của người đàn ông đang đứng trước mặt mình đây.
Mã Tĩnh Hạo chần chờ một hồi, hạ giọng: “Anh Ẩn, cậu và Lê Tử cãi nhau à?”
“Không có.”
“Ồ ồ, vậy là tốt rồi vậy là tốt rồi,” Mã Tĩnh Hạo yên tâm hơn, sực nhớ ra, cười hỏi, “Nếu không cãi nhau vậy cậu nên tự gọi điện thoại qua cho em ấy đi, cho có cái gọi là quan tâm—-bạn gái thì phải dỗ dành mới được.”
“Ừm,” Tần Ẩn nói, “Em ấy kéo tôi vào danh sách đen rồi.”
“…….?”
Mã Tĩnh Hạo cứng ngắc quay đầu lại.
Bầu không khí yên tĩnh vài giây.
Mã Tĩnh Hạo khó khăn lắm mới hỏi được: “Không phải nói là không…không cãi nhau sao?”
“Không cãi.’
“Vậy Lê Tử—–”
“Không cãi nhau, kéo thẳng vào danh sách đen.”
“……….”
Mã Tĩnh Hạo hóa đá tại chỗ thật lâu, rốt cuộc mới tìm lại được đại não đang đóng mộc, tìm ra được một nguyên nhân có thể xem là lớn nhất: “Uầy……chẳng lẽ anh Ẩn, ngoại tình?”
Tần Ẩn liếc mắt, vô cảm nhìn xéo anh ta.
“Xem ra là không phải rồi,” Mã Tĩnh Hạo cười gượng, “Nếu không phải là nguyên nhân này, vậy thì tại sao Lê Tử không nói câu nào đã quăng thẳng cậu vào danh sách đen vậy?”
Tần Ẩn nâng tay, nhìn bao cổ tay màu hồng nhạt bên tay trái, không đáp.
Vậy mà còn được nhìn thấy chút sa sút tinh thần trên người lãnh cảm này, Mã Tĩnh Hạo hoảng sợ, chút buồn ngủ vì không đủ giấc ban trưa cũng biến mất.
Anh ta vội an ủi: “Không sao đâu anh Ẩn à, Lê Tử có thể đang quấy thôi, chờ lát nữa em ấy đến đây, cậu ghẹo tí là được rồi.”
“……”
“Cậu nói xem Lê Tử cũng thật là, chuyện gì thì nói cho đàng hoàng, kéo thẳng vào danh sách đen thì quá đáng quá.”
“Em ấy đúng.” Người lãnh cảm vẫn không nói gì đột nhiên nhíu mày.
“Hả?” Mã Tĩnh Hạo mờ mịt quay đầu qua.
Tần Ẩn: “Là tôi sai.”
Mã Tĩnh Hạo: “……….”
Thế này là bị Lê Tử hạ độc rồi.
Mã Tĩnh Hạo lau mặt, nhức đầu nói: “Được được được, chuyện vợ chồng son các cậu, các cậu vui là được rồi.
Những chuyện khác không quan trọng.”
Nửa giờ sau, giữa trưa 12:30.
Trong phòng các thành viên đã ngừng huấn luyện, Đàm Lê mới khoan thai đến muộn.
Mở hai cánh đẩy một cửa ra, Đàm Lê dựa vào một cánh, nở nụ cười duyên xán lạn nhìn trong phòng: “Mọi người đều kết thúc hết rồi sao?”
“Ôi, anh Lê đến rồi.”
“Kết thúc kết thúc rồi, bọn anh đang bàn nhau xem nên đi đâu ăn cơm đây.”
“Khà khà, hôm nay là chủ nhật đó, buổi chiều cũng không có tiết, có phải là nên để đội trưởng mời một bữa?”
“……….”
“Không phải phiền đội trưởng, em mời.” Đàm Lê huơ huơ điện thoại, “Vị trí cũng chọn rồi, em gọi mấy xe taxi đến đứng ngoài cổng trường, bây giờ có thể xuất phát.”
“Đệt mịe?”
“Đây là cảm giác được phú bà bao nuôi đó sao huhuhu tui hạnh phúc quá!”
“Có thấy xấu hổ không, tự soi gương xem mình có xứng không? Không cậu không xứng.”
“Anh Lê vạn tuế!”
Tiếng hoan hô bắt đầu cũng là lúc cả bọn ùa ra cửa.
Vì quá sung sướng nên trong phòng cũng không còn mấy ai.
Mã Tĩnh Hạo ngồi dựa vào cửa, không vội rời đi, đứng dậy rồi thì cười nói: “Lê Tử, em cuối cùng cũng đến, Tần Ẩn chờ em từ giữa trưa rồi, đứng đây hai tiếng không dịch chuyển luôn.”
Tựa trên cửa, Đàm Lê đập tay với một thành viên cuối cùng rời đi, nghe thấy thế thì lười biếng nhếch mắt, như cười như không: “Tần Ẩn? Ai cơ?”
“———”
Nụ cười của Mã Tĩnh Hạo và động tác tay của anh ta cứng đờ.
Anh ta quay đầu nhìn về cuối phòng, người đàn ông kia đang dựa vào tường nghiêng người rũ mắt suy nghĩ, nghe những lời này thì ngẩng đầu lên, đôi mắt đen nhánh âm trầm mà thâm sâu.
Người lãnh cảm gần như không có ý định mở miệng.
Mã Tĩnh Hạo có hơi không chịu nổi, anh ta cười cứng nhắc: “Lê Tử, đùa không vui chút nào đâu, anh Ẩn là bạn trai em đó, em còn không biết cậu ấy sao?”
“Bạn trai? Em có bạn trai lúc nào vậy.” Đàm Lê nói xong thì nâng tay lên, xoa xoa cổ tay.
Cho đến lúc này, Mã Tĩnh Hạo mới chú ý cái bao cổ tay trên cổ tay Đàm Lê thường đeo cùng một cặp với bao cổ tay Tần Ẩn—-
Mất rồi.
Dòng suy nghĩ của Mã Tĩnh Hạo rơi vào trì trệ.
Mà lúc này, cô gái đã nhàn nhạt mở miệng: “Sáng hôm nay em lỡ tay gõ đầu mình, bác sĩ bảo là chứng quên ngược chiều(*), vậy nên có thể là em vừa dịp quên anh ta mất rồi.”
(*) Quên ngược chiều (retrograde amnesia): Là quên do mất khả năng nhớ lại, những sự việc xảy ra trước một sự kiện chấn thương trong một khoảng thời gian nào đó.
Khi trí nhớ phục hồi, những sự việc cũ sẽ được nhớ lại trước, các sự việc mới sẽ được nhớ lại sau (định luật Ribot).
Mã Tĩnh Hạo: “…………..”
Chứng quên ngược chiều còn có công năng chuyên môn thần kỳ là quên đi một người vậy à?
“Quên nhiều hay ít.”
Nghe thấy giọng nói này, Mã Tĩnh Hạo hoảng sợ, quay đầu lại mới phát hiện Tần Ẩn đã đứng thẳng người dậy đi đến bên cạnh Đàm Lê.
Sau khi nghe được Đàm Lê nói thế, anh dĩ nhiên vẫn bình tĩnh không có chút bất ngờ hay tức giận nào.
Mã Tĩnh Hạo hổ thẹn—–
Nhìn định lực này, năng lực tiếp thu này mà xem, quả nhiên không hổ danh là người bạn trai của anh Lê mà.
Đàm Lê nhìn người nọ đang đi từng bước đến trước mặt mình, nụ cười biếng nhác trên mặt gần như khó có thể giữ vững, nhưng cuối cùng cũng chống đỡ được.
Có điều Đàm Lê không để ý đến Tần Ẩn, cô nghiêng đầu qua hỏi Mã Tĩnh Hạo: “Đội trưởng, đây là ai vậy? Bình hoa mới câu lạc bộ chúng ta tuyển à?”
Mã Tĩnh Hạo: “……..”
Người vô tội va phải tai họa, Mã Tĩnh Hạo đành rưng rưng phối hợp diễn: “Cậu ấy chính là bạn trai em, Tần Ẩn.
Trước đó cả hai cùng nhau vào câu lạc bộ đó.”
“Ồ,” Đàm Lê lạnh lùng lướt mắt, “Không quen, hoàn toàn không có ấn tượng.”
Tần Ẩn rũ mắt nhìn cô: “Buổi tối trước hôm khai giảng em cũng quên?”
Đàm Lê cứng đờ.
Mã Tĩnh Hạo lập tức dựng lỗ tai lên—–
>?
Thêm cái tag nữa thì không phải là giống với những câu chuyện ngôn tình trên Tấn Giang sao?
Đáng tiếc Đàm Lê không có ý định kể chuyện ngôn tình cho anh ta nghe: “Ồ, quên rồi.
Sao đấy?”
“Không sao,” Tần Ẩn vươn tay dường như muốn xoa đầu cô bé, nhưng lại khắc chế dừng lại, “Anh sẽ giúp em nhớ.”
Đàm Lê cong môi, cười lạnh: “Cảm ơn, không muốn nhớ lại.”
“…..”
Đàm Lê nói xong thì xoay người: “Đội trưởng, anh không đi sao?”
“Hả? Ồ ồ, anh đi đây, đi ngay đây.” Mã Tĩnh Hạo vội vã bước nhanh ra ngoài, chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi cái nơi thị phi không cẩn thận có thể phóng ra lửa này.
Sau khi Mã Tĩnh Hạo đi, Đàm Lê tựa cửa cũng chậm chạp đứng thẳng người dậy, vỗ vỗ vôi dính ở sau lưng.
Sau đó cô nhấc chân đi ra ngoài, chỉ là đi được nửa bước bỗng quay đầu lại—–
Đàm Lê ngoái đầu lại nhìn, lười biếng nhìn người đàn ông chưa theo kịp: “Anh cũng muốn đi sao, người mới?”
Tần Ẩn: “Hôm nay em ghét anh, anh sẽ không quấy rầy em.”
Ánh mắt Đàm Lê run rẩy.
Sau đó cô che giấu quay đầu lại, bàn tay rũ bên người vô thức siết chặt lấy, giọng nói vẫn tản mạn như trước: “Tôi còn không nhớ rõ anh, thì sao lại chán ghét?”
Trầm mặc vài giây, Đàm Lê đột nhiên cười lên.
Cô quay đầu lại, lúc này còn cố tình nghiêng người về hướng Tần Ẩn: “Nhưng tôi khuyên anh tốt nhất đừng nên đến.
“Tại sao.”
“…” Đàm Lê cười rộ lên, như một kẻ điên cất giấu một con thú nguy hiểm.
“Bởi vì nếu anh đến thì anh nhất định sẽ chết đấy, người mới à.”
“Được.”
“……….?”
Đàm Lê hoài nghi bản thân nghe lầm rồi.
Cô nhíu mày ngẩng đầu, đối diện với người ấy vừa cúi đầu nhìn cô, tựa như anh muốn hôn lên cánh hoa mềm mại của cô, cuối cùng vẫn dừng lại trước ánh mắt lạnh như băng của cô.
Tần Ẩn cứng đờ hai giây, rũ mắt, đột nhiên tự giễu mà cười.
Giọng anh đè nén đến trầm khàn: “Một lời đã định.”
“Vậy em hãy để anh chết đi, Đàm Lê.”.