Anh Thắng Thế Giới


Bên trong phòng ngủ chính trang hoàng quả thật rất sát với phong cách cá nhân của lão cán bộ lãnh cảm Liar kia.
Đèn hành lang là gươm màu lạnh, giấy dán tường màu xanh lam sẫm, ga trải giường là màu thuần đen, thậm chí ngay cả vỏ gối đầu giường cũng là màu nâu thẫm.
Vậy nên mặc dù trong điều kiện ánh sáng lờ mờ của đèn từ huyền quan, người nọ với mái đầu lòa xòa dựa vào đầu giường, từ lông mày, mắt, mũi, môi cho đến đường cong từ cổ đến xương quai xanh vẫn bị nước da trắng trẻo lạnh lẽo hút hồn, không chút che giấu.
Trên người Đàm Lê đắp một cái chăn màu nâu.

Có kinh nghiệm say rượu từ lần trước, lần này cô quen đường ngồi vào trong lòng anh.

Tay phải của Tần Ẩn choàng lên thắt lưng cô, cổ tay trái của anh bị cô đè lên cái gối ôm màu nâu sẫm.
Dưới ánh đèn tối tăm, Đàm Lê ngồi trong ngực Tần Ẩn, dựa vào đôi chân dài gập lên trước của anh, nghiêng người cách một lớp khẩu trang đen hôn lên cằm anh.
Hầu kết Tần Ẩn khẽ lăn, nhẫn nhịn rũ mắt, tay trái bị Đàm Lê ấn lên đầu giường không nhịn được cuộn lại.
“Đàm….Lê.”
“Hừ.”
Ánh mắt Đàm Lê xấu xa lướt qua tai anh, hô hấp ấm áp phả thẳng vào trong màng nhĩ của anh.
Bóng đêm khiến cô không phải kiêng nể gì.
Chiếc khẩu trang đen trên mặt Tần Ẩn rốt cuộc cũng bị ngón tay trái của Đàm Lê chầm chậm kéo ra, cằm cô áp lên mu bàn tay, như trêu như ghẹo phủ lên, hôn lên đôi môi mỏng mát lạnh của ai kia.
Mà cánh tay trái móc khẩu trang xuống làm như vô tình, đầu ngón tay nhè nhẹ lướt qua cái hầu kết của anh.
“——-!”
Mí mắt Tần Ẩn bỗng nhếch lên.
Tay trái của anh gần như lật xuống, nhưng lại bị Đàm Lê phát hiện ra ngay, dùng sức ấn lên đầu giường.

Trong bóng đêm cô lùi về sau một chút, cười đến là tinh quái, làm người ta không sao giận nổi.
“Là do anh không nên giữ em ở lại,” Đàm Lê cầm khẩu trang đen của anh lên và ngắm nhìn, giọng nói đè nén đến trầm khàn, “Vậy nên anh phải nghe theo em….

Liar.”
Cô chậm rãi gọi tên anh, hai âm tiết gần như đã gắn bó với cô tự bao lâu rồi, khi cô đọc ra từng chữ tựa như hương vị ngọt ngào lúc cô hôn môi vậy.
Cởi bỏ vẻ mặt xán lạn câu nệ lại khôn khéo giả dối ngày thường, trong phòng ngủ chỉ còn lại hai người bọn họ, màn đêm tối mịt ngoại trừ đôi mắt sáng ngời thì không đủ để nhìn ra được thần sắc bí ẩn kia, càng làm cho Đàm Lê gấp không nhịn nổi muốn giải phóng kẻ điên cất giấu trong người ra.
Tần Ẩn hạ đầu đối diện với đôi mắt xinh đẹp của cô một hồi, rốt cuộc cũng khắc chế lại dựa người vào gối đầu mềm mại ở sau.
“Được….nghe em.”
Giọng anh trầm đến khàn đặc, sau đó khẽ nở một nụ cười bất đắc dĩ.
“Em cứ tra tấn anh đi, Đàm Lê.”
“Được đó.”
Cô bé ấn lên cổ tay anh, đầu ngón tay siết chặt lại thật nhanh.

Cô cười xấu xa hôn lên hầu kết của anh.
“Nhất định sẽ thỏa mãn anh.”
“…….”
Buổi tối ngày hôm đó thời cơ không tốt lắm, Tiếu Tiêu ở lầu một, Đàm Lê có mượn được mười cái gan cũng không dám làm gì con trai bà ở lầu trên.

Bởi vậy cô biểu hiện đến là đểu, sau khi khơi lửa cho người nào đó xong, bản thân cũng chưa đã thèm liền bỏ chạy.
Chuyện này quả thật không thể trách cô không giữ chữ tín à.
Trong phòng học của tòa lầu cũ đại học F, cô đã chứng kiến được người lãnh cảm nào đó có khả năng lái xe bằng mắt tuyệt vời đến thế nào, dù đã nhiều lần giảng giải không cho phép anh chủ động, nhưng Đàm Lê lại không quá tin bản thân mình nửa đêm có mộng du bò đến trên giường người ta không.
Chắc là có rồi đấy.
Vậy nên Đàm Lê vô cùng không muốn ở lại chỗ Tần Ẩn, dù rằng người lãnh cảm đang tựa đầu vào tường cúi đầu khe khẽ gọi tên cô, cô vẫn cứng rắn cắn chặt răng nhẫn tâm không quay đầu lại mà chạy về trường học.
Điều này dẫn đến trong một tuần tiếp theo, người bạn trai lãnh cảm thân yêu của cô mỗi khi nhìn cô đều mang theo sự lạnh lẽo, như một lưỡi đao vậy.
Đàm Lê cũng biết mình đuối lý, cả tuần đành đóng vai ngoan ngoãn nghe lời.
Cùng lúc đó, trận chung kết vòng loại toàn cầu cũng vào giai đoạn kết thúc, đang vào vòng bán kết, đại diện cho các đội mạnh nhất của quốc nội là chiến đội ZXN và chiến đội không may gặp phải ‘nội đấu’, cuối cùng chiến đội thua một ván dừng bước ở bán kết.
Mà chiến đội cũ của Liar, ZXN, mang theo Đi rừng mới Living còn đang trong giai đoạn phát triển, khó khăn tiến vào trận chung kết.
Ngày hôm sau sau khi trận bán kết kết thúc, Tiêu Nhất Dương gọi điện thoại cho Tần Ẩn, mở đầu là một tiếng cười lạnh: “Chúc mừng nha.”
Hôm đó là thứ sáu, buổi chiều không có tiết, Đàm Lê đang livestream ở tiệm của lão Thái, Tần Ẩn ra ngoài mua nước.
Anh dựa vào quầy bên cạnh giương mắt lãnh cảm hỏi: “Chúc mừng cái gì?”
“Đương nhiên là chúc mừng cậu có người kế nhiệm tiếp.” Tiêu Nhất Dương ghét bỏ nói, “Không phải là vừa giải nghệ xong thì cậu không thèm theo dõi trận đấu luôn đấy chư?” Tần Ẩn đổi điện thoại sang tay trái, tay phải nhận lon nước soda trên quầy, kéo mở miệng lon ra, nhấp một ngụm: “Tối qua? Xem.”
Tiêu Nhất Dương bất ngờ: “Chội, tối qua xem luôn, quan tâm bọn này thế cơ à?”
Tần Ẩn yên lặng, một lát mới thản nhiên đáp: “Bởi vì Lê Tử phải livestream với fan, nên tôi cũng xem chung với em ấy.”
Tiêu Nhất Dương: “……..”
Tiêu Nhất Dương: “Không show tình cảm thì chết à!”
Tần Ẩn lại uống một hớp, lười nhác cúi đầu nhìn lon nước, anh cười khinh: “Là cậu hỏi.”
Tiêu Nhất Dương: “………..”
Tần Ẩn cầm lon nước, xách theo một bịch nilon đi về phòng vip: “Phục bàn kết thúc rồi à?”
(*) Phục bàn: 复盘Là từ ngữ trong môn cờ, sau một trận đấu thì người đánh cờ sẽ bày lại ván cờ, qua đó có cái nhìn sâu sắc hơn về ván đấu, suy nghĩ các nước đi, ưu điểm, nhược điểm, tích lũy kinh nghiệm cũng như cách thức ứng đối khi gặp phải những nước cờ tương tự.
Tiêu Nhất Dương: “Ầy, huấn luyện viên của bọn tôi vì chuyện thua bởi chiến đội ZXN nên rất oán giận, mém chút nữa là nhốt bọn tôi ở căn cứ, cả đêm phục bàn đấy.”
Tần Ẩn cười nhạt: “Này thì có gì mà oán giận, thua ba bốn năm nay còn chưa quen sao.”
Tiêu Nhất Dương: “———–??”
Cái đệt mịe nghe xem này có phải là tiếng người không hả?
Bên trong điện thoại mất một hồi sau vẫn không nghe thấy tiếng động, Tần Ẩn đi đến cạnh cửa phòng vip, nghĩ nghĩ vẫn không nên vào vội, miễn quấy rầy Đàm Lê livestream.
Tựa vào trước cửa, Tần Ẩn khom lưng, có hơi cong người dựa vào trên tường, chủ động nói với vào trong điện thoại: “Phục bàn tìm ra nhược điểm rồi?”
Tiêu Nhất Dương nín thở: “Ừm.”.

truyen bjyx
Tần Ẩn: “Ai?”
Tiêu Nhất Dương trầm mặc một lát, bất đắc dĩ gãi đầu, ngửa đầu trên ghế dựa thở dài: “Người khác nhìn không ra, chẳng lẽ cậu có thể không nhận ra sao?”
Tần Ẩn cũng lười che dấu: “Đi rừng.”
Đối phương ngầm thừa nhận.
Không biết Tiêu Nhất Dương nghĩ đến chuyện gì, đột nhiên đứng dậy cáu giận nói: “Nói về Đi rừng của đội tôi, mặc dù không phải thuộc trình độ top đầu trong Liên minh, nhưng cũng phải từ hạng hai đổ lên—mỗi lần gặp đội cậu là y như rằng dính debuff(*) trí mạng vậy, trình độ được năm phần cũng chỉ còn lại hai ba phần—-cậu nói xem đội cậu khắc chúng tôi à? Có phải bọn cậu trộm gài kẻ xấu vào đội này không?”
(*) debuff: Debuff là hiệu ứng hay trạng thái bất lợi cho nhân vật.

Ví dụ như hiệu ứng bị trúng độc, giảm phòng thủ, mất khả năng bơm máu, bị làm chậm, bị mù…
Tần Ẩn cười nhạo: “Đây lui cũng lui rồi, liên quan gì đến tôi.”
Tiêu Nhất Dương không phục; “Sao lại không liên quan đến cậu? Đi rừng bọn tôi gặp cậu là rén, tôi thấy cậu tạo ra bóng ma tâm tí cho nó rồi, tiện thể cũng tạo thành bóng ma tâm lý khi gặp ZXN luôn.”
Tần Ẩn: “Tôi thì chẳng sao, nhưng khi an ủi fan của chiến đội các cậu cũng sẽ nói như vậy à?”
“…….”
Tiêu Nhất Dương bị chọc cho chân đau, không cam lòng phải lãng sang chuyện khác: “Trận chung kết tuần này, cậu có đi xem không?”
Tần Ẩn nhíu mày không đáp.
Tiêu Nhất Dương lại rất vui khi thấy anh như vậy: “Tuần trước sau khi bức ảnh thật thật giả giả kia bị tung ra, tôi cảm thấy đội của tôi với ZXN như cùng một chiến tuyến, dù là người xem hay paparazi cũng rất tất bật à—–trận chung kết có ZXN, truyền thông nhất định sẽ bố trí thiên la địa võng, chực chờ cậu chui vào thôi.

Thế nào thần Lai, chui hay không chui?”
Tần Ẩn thở dài: “Trong đội gửi thư mời cho tôi, tôi còn đang suy nghĩ.”
Tiêu Nhất Dương: “Nếu như tôi đoán không sai, thì bọn họ mong muốn rất mãnh liệt nhỉ?”
Tần Ẩn không đáp.
Tiêu Nhất Dương không cười nữa, bực bội bức tóc: “Tuy rằng bị đội các cậu hạ, nhưng trận chung kết tôi vẫn trông mong ZXN sẽ ôm lại cúp quán quân cho khu thi đấu quốc nội đấy.

Có điều tình huống của thằng nhóc Đi rừng mới có vẻ không được lạc quan cho lắm, chỉ sợ cậu có đi cũng không giúp được nhiều.”
Tần Ẩn vẫn không lên tiếng.
Tiêu Nhất Dương: “Lúc trước chúng ta cũng đã bàn tuy rằng năng lực cậu ta kiệt xuất, nhưng nói gì thì vẫn không phù hợp với phong cách của chiến đội các cậu, ZXN lấy cậu làm trung tâm suốt ba năm, thuận gió thì cậu gánh team, ngược gió cậu cũng có thể ăn bớt cục diện và tiết kiệm sức để phản công—nhóc Living đúng là ổn mặt thao tác, nhưng khả năng nhận thức không dám so với cậu mà còn kém Dida vài phần nhỉ? Thuận gió xưng vương ngược gió tan tác, nhưng làm gì có được nhiều lần thuận gió đưa đến mồm đâu….”
Tần Ẩn cắt ngang: “Cả đêm chẳng những tìm được nhược điểm cho đội mình mà còn tìm cho cả ZXN à, hiệu suất cao đấy.

Đây là khả năng đỉnh nhất của đội cậu, lấy thất bại làm động lực?”
“……” Tiêu Nhất Dương giận đến ngứa cả răng, “Nếu cậu không trào phúng tôi vài câu, thì uống nước sẽ bị sặc hay gì vậy?
Tần Ẩn lãnh cảm cười khinh: “Cậu cứ tìm kỹ vào.”
“…….” Tiêu Nhất Dương giận mà muốn cúp ngang điện thoại luôn.
Tần Ẩn: “Còn nữa, đừng nghĩ tôi không biết đội các cậu đang rắp tâm cái gì?”
Tiêu Nhất Dương lập tức tỏ vẻ vô tội: “Cậu đừng có mà ngậm máu phun người, chúng tôi rắp tâm gì chứ?”
Tần Ẩn cười lạnh: “Living không thích hợp với ZXN, nhưng thích hợp với các cậu đúng không? Trận chung kết còn chưa đến hồi kết đã nghĩ cách đào tường, không bằng các cậu đi nằm—-”
Trước khi bật ra từ ‘mơ’.
Tần Ẩn nhíu mày, theo bản năng nghiêng đầu liếc mắt nhìn người ngồi sau cánh cửa này.

Một lát sau anh quay đầu lại, vẫn là ngữ điệu lãnh cảm, nhưng đáy mắt còn mang theo sự tối tăm.
“Các cậu nghĩ cũng đừng nghĩ.”
Tiêu Nhất Dương cũng cáu lên: “Nói chia tay sớm quá đó lão Tần à, Living cũng đã trưởng thành rồi, chiến đội nào có thể để cậu ta thể hiện năng lực tốt nhất, tôi không tin cậu ta không biết—-cuối cùng ai có thể giữ được cậu ta, sang năm chọn ngày gặp lại là biết.”
“…….”
Cuộc gọi kết thúc không vui vẻ.
Tần Ẩn rũ mắt suy nghĩ, tựa người vào tường.

Trên mặt cũng hiện lên một chút cảm xúc bị kiềm nén.
ZXN và đối chọi nhau vài năm, anh và Tiêu Nhất Dương thỉnh thoảng cọ xát gây chuyện cũng không phải là không có, nhưng mà cả hai đều không để trong lòng.
Chỉ là thông qua cuộc điện thoại này có thể phát hiện được rất nhiều tin tức: chịu đủ nỗi khổ với Đi rừng của họ, lần này ngôi sao đang lên Living nhất định phải bắt về tay.
Theo như bọn họ phân tích, cá nhân Living tuy rằng thực lực mạnh cũng có tiền đồ, nhưng quả thật không phù hợp với phong cách nhất quán của chiến đội ZXN, ngoại trừ Địch Đạt ra thì ba người còn lại tuổi không lớn, hoàn toàn có thể giữ lại thêm hai ba năm nữa, chiến đội cũng không thể nào chỉ vì một Living mà làm ảnh hưởng đến trụ cột của toàn đội.
Chỉ là Liar xây dựng nên tầm ảnh hưởng ba năm có thừa, người mới trong Liên minh không mấy ai dám chọn vị trí Đi rừng để bị chĩa mũi nhọn, lão tướng thì không có nhiều sự lựa chọn, game thủ có thể đứng ở vị trí chỉ huy không thua Liar quả thật không có ai….
Tần Ẩn đắm chìm trong suy nghĩ của chính mình, cửa bên cạnh anh đột nhiên bị đẩy từ trong ra.
Một cái đầu nho nhỏ chầm chậm ló ra.
Tần Ẩn ngoái đầu lại nhìn.
“Bạn trai ơi?” Cô bé tinh quái cong mắt, mái tóc trắng ngà thắt bím xương cá xõa qua vai, lắc lư.
Ánh mắt Tần Ẩn cũng thả lỏng, anh theo phản xạ vươn tay lên xoa xoa đầu nhỏ: “Sao lại ra đây?”
“Chờ cả buổi không thấy anh về, sợ có người nào đó mê mệt sắc đẹp của anh cướp anh đi rồi,” Đàm Lê không ngừng nói sảng, nhe răng cười, “Vậy nên em ra xem anh.”
Tần Ẩn giải thích: “Vừa gọi điện thoại xong.”
Đàm Lê chui ra ngoài: “Ớ? Tiêu Nhất Dương sao?”
Tần Ẩn bất ngờ nhìn cô.
Đàm Lê đắc ý cười rộ lên: “Sao thế, không phải là em vinh quang nhận được ‘giấy chứng nhận cấp một khả năng đọc hiểu người lãnh cảm’ rồi chứ?”
Tần Ẩn cong mắt: “Chờ anh cấp cho em một cái.”
“Anh đã nói rồi đó, không được đổi ý!”
“Ừm, anh nói.” Tần Ẩn đưa bịch ni lông qua cho cô, “Kết thúc livestream rồi?”
Đàm Lê nhận lấy, thuận miệng đáp: “Em nói em phải đi với bạn trai em, nên tắt livestream.”
Tần Ẩn rũ mi, cười nhàn nhạt: “Fan em có trách anh cướp em không?”
“Á, anh không biết sao?”
“Biết gì.”
Đàm Lê mặt mày hớn hở: “Trong phòng livestream của bọn em, bọn họ không phải gọi anh là ‘bạn trai Lê Tử’ đâu, mà gọi ‘con hồ ly công cộng của nhà Lê Tử’ đó.”
Tần Ẩn: “……”
Tần Ẩn thầm than, dung túng khoác vai cô kéo cô vào trong ngực của mình, cười rất vui: “Nếu tắt live rồi thì đi thôi.’
Đàm Lê quay đầu lại: “Hả? Đi đâu cơ?”
“Hồ ly công cộng dẫn em đi ăn cơm chiều.”
Nghe Tần Ẩn gọi thế, ánh mắt cười của Đàm Lê phải nheo lại: “Vậy không ăn cơm chiều được không, ăn hồ ly?”
Tần Ẩn bình tĩnh không thèm nhìn cô: “Em chắc được một miếng là bỏ chạy, quên rồi sao.”
Đàm Lê: “??”
Đàm Lê tránh khỏi lồng ngực Tần Ẩn, muốn lấy lại danh dự cho bản thân: “Đó không phải vì em nhát gan, chỉ là em chưa chuẩn bị tốt thôi!”
Người lãnh cảm rũ mắt, lành lạnh liếc cô.
Đàm Lê chột dạ liền tức tối: “Gần đây em đang làm luận, chờ em học xong sẽ về…anh chờ!”
“Được,” Tần Ẩn đáp lại, giữ cô nàng cúi thấp người, đứng trước mặt cô lười nhác quyến rũ cười, “Anh chờ.”
“!”
Đàm Lê, người được trao kỹ năng’ khiêu khích’ đang tập trung hết những giá trị thù hận của mình, khẽ nheo mắt lại trong lòng tính toán.
Đầu tháng mười hai, ven đường lá cây rụng rơi không còn được bao nhiêu nữa.
Đàm Lê dẫm lên những chiếc lá khô vang tiếng sột soạt, có một chiếc lá đang rơi, Tần Ẩn vươn tay lên, tiếp được chiếc lá trước khi nó đáp xuống đầu cô bé.
Đàm Lê ngửa đầu lên, chỉ nhìn thấy đôi tay xinh đẹp trước trán mình, đôi mắt cô sôi ùng ục láo liên.

Không biết rối rắm kiểu gì, hoặc bị dụ hoặc chăng, Đàm Lê liền nghe theo bản năng, nhón chân lên hôn lên tay anh một cái trước khi anh thu tay về.
Hôn xong cô lập tức hạ chân xuống, cắn môi dưới ra vẻ vô tội chắp tay ra sau lưng, làm bộ như là ngoan ngoãn lắm nhìn anh.
Đối với cô, trước nay Tần Ẩn đều không có cách nào.
Anh nâng cánh tay tê tê vừa được cô hôn lên, khẽ gõ nhẹ lên trán cô một cái, như là dạy dỗ.
Sau đó Tần Ẩn hỏi: “Sinh nhật năm nay em muốn như thế nào?”
Đàm Lê còn đang giả vờ ngoan ngoãn sửng sốt: “Sinh nhật?”
Trên mặt cô bé phảng phất như đang viết: “Gì, em cũng có sinh nhật à, không phải em nhảy ra từ tảng đá à”.
Tần Ẩn bất đắc dĩ: “Hôm nay đã là ngày 6, ngày 8 tháng 12 không phải là sinh nhật của em sao?”
Đàm Lê: “Đúng nha, vậy chủ nhật cũng là sinh nhật em này?”
Tần Ẩn hơi ngẩn ra: “Cũng?”
Đàm Lê quay mặt lại, nhìn Tần Ẩn cười rạng rỡ: “Hèn chi anh không đồng ý đi xem trận chung kết, hóa ra là muốn cùng em tổ chức sinh nhật sao?”
Tần Ẩn trầm mặc: “Sao em biết được.”
Đàm Lê giả vờ như không nghe thấy: “Em phải ước một điều của sinh nhật!”
“……”
Không chờ cô nói tiếp, Tần Ẩn phải thờ dài: “Trận đấu vào buổi tối, mà chúng ta cũng chỉ có thể đến hậu trường.

Chờ kết thúc thì sinh nhật em cũng qua rồi.”
Đàm Lê đi lên trước một bước, chỉ còn vài cm là dán sát với cằm anh rồi.
Cô ngẩng mặt lên, nghiêng đầu cười tỏa nắng: “Cùng Liar ở hậu trường trận chung kết cổ vũ cho ZXN, đây chính là ước mơ mà em còn không dám mơ nữa đấy.”
Tần Ẩn rũ mi: “Cảm ơn em, Lê Tử.”
Đàm Lê ngẩn ra, sau đó cười rất vô tâm: “Cảm ơn thì khách sáo quá? Lấy thân báo đáp thì sao, thần Lai?”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui