Ảnh Tứ cầm hai bao giấy dầu trầm mặc quay đầu lại, đi được hai bước, bỗng y hơi liếc mắt, hạt mưa phùn rơi trên đầu vai, một cơn gió nhẹ phớt qua sợi tóc.
Ảnh Tứ ngừng lại, đôi mắt lạnh lùng mà lợi hại không tiến động liếc qua bốn phía, nhưng rất nhanh đã khôi phục trạng thái ban đầu, y chậm rãi đi về phía trước, khi quẹo vào góc tường, tay phải bị tàn phá xấu xí rút từ bên hông ra một cây roi chín đốt màu xanh lục.
Trên đầu tường cao chín thước xuất hiện một người, Ảnh Ngũ giống như con cún con tựa vào tường ghé mắt nhìn bên ngoài, ăn không nói có mà thì thầm: "Ca huynh chậm ghê, ta sợ chết đói nên mới đến tìm huynh nè, trên đường đi ta gặp không ít người, đều lén lút đi về một hướng, hẳn là thích khách, nhưng không phải đi về hướng Vương phủ, Tuân Châu còn nhân vật lớn nào đáng để hưng sư động chúng vây diệt sao?"
Ảnh Tứ ném túi dầu vào lòng Ảnh Ngũ, dặn dò: "Đệ hồi phủ bảo vệ Vương gia, ta đi xem thử."
"Nè nè đai lưng của huynh đây, thấy ta có tri kỉ không? Ta đi theo huynh, bên cạnh Vương gia đã có Ảnh Thất Ảnh Bát rồi." Ảnh Ngũ ném cho Ảnh Tứ chiếc đai lưng da hươu chứa đầy chủy thủ ám đao và ám khí.
Ngoại trừ y phục vân cẩm, đai Bách Nhận cũng là một trong những thứ biểu tượng cho ám vệ Tề vương phủ, trong đai có một cây chủy thủ chứa mười ám đao, bảy mươi hai ám tiễn, một bộ vuốt hổ và khe hở đai lưng còn giấu thêm bảy viên thuốc độc, một viên tuyết lan mật, hai viên hạc đỉnh hồng, bốn viên thạch tín.
Ảnh Tứ thuận tay tiếp được liền đeo ở bên hông, sau đó duỗi hai tay đón được Ảnh Ngũ nhảy xuống, kéo Ảnh Ngũ nhảy lên bờ tường đối diện, chạy về hướng sát ý tràn lan kia.
Ngoài thành Tuân Châu có một rừng trúc xanh tốt um tùm, trong rừng có suối lạnh, sương mù bốc hơi đầy trong rừng, nơi đây được gọi là rừng Vụ Trúc.
Có hai người đang chạy trốn giữa rừng trúc rậm rạp.
"Tam ca, bọn họ quả nhiên đang truy lùng chúng ta?!" Giọng Ảnh Cửu Cửu bởi vì khó tin mà hơi nâng lên, dưới chân dùng bộ pháp với tốc độ nhanh nhất tiến vào rừng trúc, không phát ra một tiếng động.
Ảnh Thập Tam trở tay phất chiếc quạt nhỏ, châm độc từ khung quạt bay vào lớp sương mù phía sau, từ nơi đó truyền ra tiếng bén nhọn và tiếng hét chói tay.
"Lúc ở trong thành ta đã cảm thấy không đúng, vì sao hơn mười thích khách này lại đuổi theo chúng ta? Nếu là đến ám sát nhân vật lớn, thì phải hướng về Vương phủ mới đúng chứ, vì sao lại đuổi theo chúng ta ra khỏi thành?" Ảnh Thập Tam kéo Cửu Cửu chạy lòng vòng, rồi nhảy xuống một vách núi cao một trượng, hai người tạm thời bất động, nín thở ngưng thần để nhịp tim bình ổn trở lại, lẳng lặng chờ truy binh đi qua.
Rừng trúc dày đặc sương mù đúng là nơi ẩn náu tốt nhất, hai người trốn dưới một vách núi thấp, lui người trốn vào trong một khe đá, khe đá vô cùng hẹp, không đủ chứa hai người đứng song song, chỉ đành mặt đối mặt dính lại với nhau, đến tiếng thở cũng có thể nghe thấy.
"Ta không biết." Ảnh Thập Tam gần Tam ca trong gang tấc, y không tự nhiên rũ mi mắt, thấp giọng nói, "Mục tiêu của bọn họ dường như chính là ta."
"Hao phí nhiều người như vậy chỉ để giết một ảnh vệ của Vương gia sao?" Ảnh Cửu Cửu nhíu mày nghi hoặc, công phu chiêu thức của những người này không phải của Khổng Tước sơn trang, nhưng cũng là người có huấn luyện, nếu đặt ở Ngọc Lâu Xuân, ít nhất cũng có thể lên đến đài Huyền Kim, có mấy người thậm chí lên đến đài Lan U, nói không chừng có mấy người là cao thủ Thanh Cương Ngọc thâm tàng bất lộ.
"...!Nửa năm trước Ảnh Sơ và Ảnh Điệp bị tập kích ở Tấn Châu, bị đối phương bao vây, Ảnh Sơ bị phế đi một cánh tay, Ảnh Điệp bị chặt đứt ba cái xương sườn, ba tháng trước Ảnh Lục đi trao đổi tin mật ở Lâm Châu cũng bị vây công như vậy, tuy tìm được đường sống trong chỗ chết nhưng bị trọng thương rất nặng, đến nay chưa khỏi hẳn."
Ảnh Thập Tam gõ gõ cây quạt, nhíu mày nói: "Nếu chỉ có mấy người bị thương thì cũng không quá ngạc nhiên, nhưng hôm nay đến cả chúng ta cũng thành mục tiêu."
"Là có người muốn diệt trừ chúng ta từ bên người Vương gia sao?" Ảnh Thập Tam có chút đăm chiêu, trong lòng âm thầm suy đoán.
Ảnh Cửu Cửu cúi đầu thấy Tam ca mặt mũi trắng bệch, nâng tay đặt bên eo y, an ủi nói: "Huynh đừng nghĩ bậy, nếu Vương gia muốn diệt trừ chúng ta thì chỉ cần nói một câu thôi, vốn đâu cần trắc trở như thế."
"Ta cũng không có cái ý nghĩ đại nghịch bất đạo đó." Ảnh Thập Tam miễn cưỡng cong khóe môi.
Mặc dù miệng nói như thế, nhưng trong lòng Ảnh Thập Tam quả thật đã nghĩ như vậy.
"Kia có lẽ là..." Ảnh Thập Tam nhịp nhịp chiếc quạt, ánh mắt bất đắc dĩ:
"Phò tá thiên tử, công cao chấn chủ, tiểu hoàng đế kia không dung nỗi Vương gia nữa."
Bên ngoài truyền đến tiếng bước chân hỗn loạn, hai người lập tức im lặng, trong khe đá yên tĩnh đến có thể nghe rõ tiếng hít thở, lẳng lặng chờ người bên ngoài đi qua.
Gương mặt Tam ca quả thật rất nhỏ rất trắng, có thể là do cơ địa trời sinh, cho dù phơi nắng dầm mưa cả ngày, thoạt nhìn làn da vẫn đẹp như ban đầu.
Tưởng tượng khi y ăn thứ gì đó má phình thành cái bánh bao nhỏ, hắn nhịn không được muốn thử cắn một cái.
Hai tay Ảnh Cửu Cửu đặt bên eo Tam ca, bất tri bất giác liền ôm trọn thắt lưng y, hắn cúi đầu xuống, môi đụng phải cái cổ trắng trẻo lạnh lẽo, sợi tóc mềm mại, chóp mũi và má của Tam ca.
"..." Cổ là cấm địa yếu ớt nhất của ảnh vệ, đột nhiên đụng chạm như thế làm Ảnh Thập Tam cứng đờ cả người như tấm ván gỗ.
"Đệ làm cái gì...!Cửu Cửu...!Đừng làm loạn..." Ảnh Thập Tam nói năng lộn xộn, tay chống nhẹ đẩy lồng ngực Ảnh Cửu Cửu.
"Ta không làm gì hết." Ảnh Cửu Cửu ngẩng đầu, cong khóe miệng nói nhỏ, "Ta chỉ tò mò tại sao trên người Tam ca luôn có mùi thơm.
Bây giờ ta biết rồi, là mùi từ trên da thịt, không phải từ y phục."
"Cái gì...?" Ảnh Thập Tam dở khóc dở cười, không được tự nhiên lui về sau, nhưng đáng tiếc sau lưng y chính là vách đá lạnh lẽo, không thể lui đi đâu, hai tai y nóng lên, đành phải cố gắng làm nhiệt độ kia giảm xuống, trong lòng y thầm chờ mong đám thích khách bên ngoài nhanh rời đi, y muốn ra khỏi hang đá không tự nhiên này.
Thật ra Ảnh Cửu Cửu thích ứng được mọi hoàn cảnh, hai tay hắn chống vào vách đá sau lưng Ảnh Thập Tam, giam người trong vòng tay hắn, hắn nhếch cặp mắt phượng lên, cúi đầu nói bên tai Ảnh Thập Tam: "Không lẽ vừa rồi Tam ca nghĩ rằng ta muốn hôn huynh sao?"
"Cửu Cửu đừng quậy..." Ảnh Thập Tam nhíu mày cười cười, ngay sau đó ý cười cứng đờ ở khóe miệng.
Trên mặt y bị thơm một cái không nặng không nhẹ.
Ảnh Thập Tam trừng lớn mắt, vẻ mặt ngây ngốc nhìn Cửu Cửu.
"Đoán đúng rồi." Ảnh Cửu Cửu buông tay ra, sau đó bắt chéo tay gối sau đầu dựa vào vách đá, hắn vui vẻ nhìn mặt Tam ca từ từ đỏ lên.
"Đệ..." Ảnh Thập Tam còn chưa nói xong, Ảnh Cửu Cửu như thừa nhận nói tiếp lời y, "Ta có bệnh."
"..."
Hai người giằng co một lúc lâu, không ai mở miệng trước.
Rốt cuộc Ảnh Thập Tam thở dài trước: "Quả nhiên khoảng trêu người vẫn là đệ giỏi nhất."
Ảnh Cửu Cửu từ chối cho ý kiến, chỉ nhướng mày coi như đáp lời cho qua.
Tiếng bước chân bên ngoài nhỏ dần rồi biến mất, Ảnh Thập Tam mò mẫm vách đá rồi nhảy lên trên, Ảnh Cửu Cửu theo sát phía sau y.
Hai người khom người dán sát vào vách đá lặng lẽ di chuyển, xung quanh trừ sương mù dạy đặc chính là rừng trúc vô tận.
Một chiếc lá trúc yên lặng rơi xuống đất, Ảnh Thập Tam đột nhiên lùi lại, xoay người bảo vệ trước Ảnh Cửu Cửu, cây quạt nhỏ trong tay mở ra, sáu cây châm bay ra từ khung quạt tiến vào rừng rậm, lạch cạch vài tiếng, sáu cây châm rơi trên mặt đất.
"Bị phát hiện, mau." Ảnh Thập Tam kéo Cửu Cửu bỏ chạy, chạy vài bước thì ngừng lại, xung quanh tràn ngập sát ý, hơn mười thích khách che mặt tạo thành vòng tròn kín kẽ, chậm rãi thu hẹp vòng tròn vây hai người ở chính giữa.
Ảnh Thập Tam cảm nhận nội tức dao động của những người này, ít nhất có bốn người có thể so với cao thủ Thanh cương ngọc.
Đối phương người đông thế mạnh, thậm chí về phương diện thực lực cũng có thể áp đảo, nếu ác đấu trận này, chỉ sợ kết cục còn thảm hơn cả Ảnh Sơ Ảnh Điệp, không chết cũng tàn phế.
Ảnh Cửu Cửu nhìn quét qua ánh mắt của đám thích khách, không phát hiện có tên nào thuộc bảng Ác nhân, không phải sát thủ của Khổng Tước sơn trang.
Chẳng lẽ thật sự là cấm vệ hoàng cung, cẩm y mật thám sao.
Đối phương cũng cực kỳ cẩn thận, dùng tay ra hiệu để trao đổi:
"Đây là Tiếu Diện quỷ, rất khó đối phó, không thể khinh địch."
"Bệ hạ có chỉ, không thể bắt sống thì xử quyết tại chỗ."
"Vâng."
Đang lúc giằng co, không trung truyền đến một tiếng "bạch", roi dài phá không quất đế, một thích khác trong vòng vây bị roi dài màu xanh lục quấn lấy, cả người bị hất lên không trung, vòng vây không kẽ hở lập tức chừa ra một chỗ trống.
Ảnh Thập Tam phản ứng cực nhanh, đẩy Cửu Cửu về phía chỗ hổng ấy: "Đi mau đi!"
Tình thế nhất thời biến đổi, hai người nhân cơ hội phá vây, thích khách ở bốn phía đổ lên, roi dài màu xanh lục kia lại rơi xuống đất, lần này nó quấn lấy cổ tay Ảnh Cửu Cửu và Ảnh Thập Tam, hai người chỉ cảm thấy cơ thể nhẹ bẫng, bị sợi roi linh hoạt kia kéo lên.
"Tiểu Thập Tam! Bên này!" Ảnh Ngũ ở phía đối diện lo lắng phất tay, Ảnh Tứ lạnh lùng rũ cây roi trong tay, buông cổ tay hai người ra.
Có bốn người đuổi theo.
Bốn thích khách phân công rõ ràng, vừa đến nơi liền phân tán, mỗi tên đối phó một người, Ảnh Tứ và Ảnh Ngũ bị ép tách ra xa mấy trượng, dưới tình huống thế lực ngang nhau, đối thủ của Ảnh Tứ là thích khách am hiểu tốc đánh cận chiến, tốc độ của gã cực nhanh, bám lấy Ảnh Tứ không buông, Ảnh Tứ quen dùng roi dài, một khi đánh cận chiến liền mất đi ưu thế, chỉ đành rút chủy thủ bên hông ra chống chọi.
Ảnh Ngũ bên này vừa vặn ngược lại, đối phương dùng ám khí ở phía xa kiềm chế hành động, tuyệt nhiên không đến gần Ảnh Ngũ, vũ khí của Ảnh Ngũ là câu chỉ, chỉ có cận chiến mới phát huy tác dụng, lúc này chỉ đành chuyên chú phòng thủ tránh né, trong tình huống không thể hợp tác với Ảnh Tứ, tình thế của hai người rất nguy cấp.
Đối phương hiển nhiên biết rõ nhược điểm của mười ba quỷ vệ, vừa đến liền ra tay tách đôi huynh đệ này.
Ảnh Thập Tam coi như đỡ hơn, phiến đao đánh gần phi châm đánh xa, nhất thời chưa thể tìm thấy nhược điểm.
Ảnh Cửu Cửu thì mất sức hơn nhiều, hắn cùng lắm chỉ mới đến đài Lan U, đối mặt với một cao thủ Thanh cương ngọc ngang ngửa Tam ca thế này, hắn chống cự đến bây giờ đã là cực hạn.
Ảnh Thập Tam phân thần nhìn về phía Cửu Cửu, người đối diện thừa dịp đó ném ra đao lá liễu, lưỡi đao dày đặc không thể tránh, Ảnh Thập Tam thoáng chốc buông tay, xoay người bổ nhào về phía Ảnh Cửu Cửu, dùng sức đẩy người về phía sau, mấy thanh đao đó toàn bộ ghim vào xương sống Ảnh Thập Tam.
Ảnh Cửu Cửu được Tam ca bảo vệ, cái gì cũng không nhìn thấy, chỉ là đột nhiên cảm thấy thân thể Tam ca kề sát mình đột nhiên co rút, ánh mắt thất thần.
"..." Ảnh Cửu Cửu cắn răng dùng sức nắm chặt tay phải, móng vuốt sắt dài ba tấc bắn ra từ bao cổ tay, hàn quang chợt lóe, Ảnh Cửu Cửu một tay ôm Tam ca sắc mặt tái nhợt, móng vuốt nắm phi đao bay tới, hai mắt hắn đỏ bừng phóng tới chỗ người nọ, không để ý phi đao bay về phía mình, móng vuốt sắt ba tấc đâm vào tim người nọ, máu tươi chảy đầm đìa cả cánh tay hắn.
Tên thích khách kia đỡ lồng ngực đầy máu ngã xuống.
Có ai đoán được tên oắt con đó lại đột nhiên phát điên như không muốn sống nữa chứ?
"Tam ca! Tam ca?!" Ảnh Cửu Cửu ôm chặt Ảnh Thập Tam đang thở dốc trong lòng, tay phải Ảnh Thập Tam run rẩy mò ra phía sau lưng, mấy cây phi đao có đinh moi thịt, y cắn răng dùng sức rút từng cây ra, mấy cây phi đao dính máu thịt bị ném trên mặt đất, Ảnh Thập Tam hít sâu mấy hơi, y cử động cơ thể, bàn tay dính đầy máu thịt nhặt phiến đao rơi trên đất lên, y dùng sức cắn răng đứng lên.
khóe miệng cong lên ý cười lạnh lẽo:
"Này có là gì? Chúng ta chính là ảnh vệ.".