Thập Tam mở mắt ra, lặng yên, ngẩn ngơ trong chốc lát, đợi mờ mịt trong tầm mắt tiêu tán bớt, y mới chậm rãi ngước mắt.
Một khắc này, Thập Tam lại có một loại buồn rầu, không biết đêm nay là năm nào.
Thập Tam chậm rãi giơ tay, bị dẫn dắt bởi một loại cảm xúc không biết tên, run rẩy, muốn nhẹ nhàng chạm vào dung nhan tuấn lãnh kia, tựa như đã tưởng niệm suốt mấy đời.
Bờ môi mỏng như dao cắt đã mất đi huyết sắc, cũng mất đi phần quyết tuyệt và hờ hững đã chống cự suốt ngàn dặm đường, chỉ dư lại vẻ tái nhợt nhàn nhạt và nhuốm màu thê lương.
Hấp hé đôi môi, nhưng âm thanh như bị mắc kẹt trong cổ họng, im ắng vắng lặng.
Chỉ có thể nỗ lực mở lớn đôi mắt đen, nỗ lực đến gần từng chút từng chút.
Hách Liên Huyền không cử động, hắn không vì người nọ một bên vừa gắng sức ẩn nhẫn thống khổ, một bên còn nỗ lực dựa vào người mình, mà vui vẻ, hay mềm lòng.
Hắn biết, thật ra người này vẫn chưa hoàn toàn thanh tỉnh.
Quả nhiên, khi Thập Tam rốt cục cũng toại nguyện, chạm vào dung nhan đã lặp đi lặp lại nhiều lần trong mơ khiến y trằn trọc, đợi đến khi loại băng hàn thấm lạnh vào tâm phế kia, thông qua đầu ngón tay truyền đến đầu não trì trệ của y, lúc đó, Thập Tam mới phản xạ có điều kiện, động tác rời đi rất nhanh.
Quả thực đã khiến khoé miệng của Hách Liên Huyền không nhịn được phải giật giật hai cái.
Mắt đen hơi hơi nheo lại, Hách Liên Huyền vẫn lạnh lùng nhìn nam nhân trong lòng.
Thập Tam lặng lẽ thu ngón tay cứng ngắc về, nhất thời lại không biết nên đặt ở chỗ nào mới tốt.
Y lao vào lòng chủ tử lúc nào vậy? Hơn nữa còn rất là rõ ràng, y còn có thể cảm nhận được rõ khí tức băng hàn quen thuộc toả ra từ trên người chủ tử.
Tay chân không biết nên đặt ở đâu, chỉ đành phải treo lơ lửng như thế, thần sắc trốn tránh, hoảng loạn hiện ra hết.
Hách Liên Huyền ở sau lưng Thập Tam vẫn như cũ, vẫn lạnh lùng, chăm chú nhìn động tác không biết sắp đặt tay chân như thế nào của nam nhân kia một lúc lau, dường như thỏa thuê đủ rồi, lúc này đã mất dần hứng thú, mới tùy ý thu lại tay chân của nam nhân trong ngực, nắm lấy.
"Chủ, chủ tử" khí tức yếu ớt vô lực, nhưng Thập Tam vẫn ngoan cường lên tiếng.
Chẳng qua, trong nháy mắt y đã cảm thấy khí lực của bản thân như đang trút ra ngoài từng chút từng chút.
Loại cảm giác hư nhược, vô lực ấy, giống như nội lực của người luyện võ bọn hắn, từng chút từng chút xói mòn vậy...!
Một nỗi hoảng sợ vô cớ dần dần lan ra toàn thân.
Đối với người luyện võ mà nói, mất đi nội lực mấy chục năm mới luyện được, chính là một đả kích to lớn không thể nghi ngờ.
Đặc biệt là đối với Thập Tam, có thể nói, một thân võ công này của y, đều là vì một người, luyện đến mức liều mạng như thế, mới luyện ra được.
Bây giờ, nếu như thật sự mất sạch nội lực và võ công, biến thành một kẻ phế nhân, nghĩ đến những gian nan trùng trùng bên cạnh người nọ, trong nháy mắt, sắc mặt Thập Tam trắng bệch.
Sắc mặt rõ ràng đã rất kém rồi, lúc này lại càng giống như ảo thuật, đột ngột biến sắc.
Người lãnh tình như Hách Liên Huyền cũng không khỏi nhíu nhíu mày.
Cánh tay bỗng nhiên bị nắm chặt, gần như bóp vào tận xương.
"Nói không ra lời thì đừng nói.
Không sao đâu, mọi chuyện đều sẽ ổn thôi." Hách Liên Huyền dìu dìu người nọ vào lòng, đàm đạm khẽ nói.
Sao có thể không sao? Nếu không có chuyện gì, y sẽ có loại dự cảm không rõ ràng kia sao? Nếu không có chuyện gì, y sẽ bất lực như vậy sao? Nếu là không sao, tại sao chủ tử lại xuất hiện ở đây, còn ôm mình?
Không sao à...!
Dường như đã tuyệt vọng, Thập Tam chậm rãi khép lại đôi mắt đen ẩn nhẫn thống khổ.
Hai tay hai chân bị trói, hoá ra là bởi vì nguyên nhân này.
Kỳ thật, Thập Tam rất muốn nói, chủ tử, cho dù lúc này Thập Tam không bị trói lại, y cũng không thể có được khí lực để vùng vẫy gì đâu.
Bây giờ, chỉ e là, ngay cả khi y dùng cái mạng già này của mình để bồi thường, cũng trả không hết khoản nợ của y.
Năm đó niên thiếu vô tri, hại người này tẩu hỏa nhập ma, trời xui đất khiến* lôi kéo nửa đời, bây giờ lại bởi vì tư tâm của y quấy phá, gieo xuống nợ nần chồng chất.
Cho dù phải dùng quãng đời còn lại của y để trả nợ thì cũng xứng đáng, cũng xứng đáng thôi.
[*阴差阳错: âm sai dương thác.
Là một phép ẩn dụ, nói đến những sai lầm gây ra bởi các yếu tố tình cờ, ngẫu nhiên.]
Lạnh, thật sự quá lạnh rồi.
Thập Tam vô tri vô giác muốn co người lại, giống như Bảo Bảo khi còn bé, khi ngủ sẽ co lại thành một khối tròn vo trong lòng mình, như vậy sẽ không cảm thấy lạnh nữa nhỉ.
"Ngươi sao vậy?" Băng lãnh, nhưng cũng ôn hòa trầm thấp, Hách Liên Huyền hỏi.
Thập Tam ngẩn người một chút, đầu của y hơi cúi xuống, nhìn không rõ nét khổ sở nơi đáy mắt càng lúc càng nhiều.
Một lúc lâu sau, chỉ nghe thấy âm thanh của y, tựa như đã trôi qua mấy chục năm kiềm nén, trở nên trầm thấp uất nghẹn.
"Chủ, chủ tử, Huyền ca ca, Huyền ca ca, thật xin lỗi, thật xin lỗi..."
Như một đứa trẻ bất lực, Thập Tam gắt gao co rút thân thể của mình, trầm nghẹn.
Không thể trở lại, tất cả đều không thể trở lại nữa.
Hách Liên Huyền lắng nghe âm thanh khóc nấc không thành tiếng, bi thống đến cực điểm của Thập Tam, sau nửa ngày cũng không có động tĩnh.
Vẫn giữ nguyên tư thế ôm chặt Thập Tam, cặp mắt đen sâu kín, băng lãnh, tĩnh mịch như hồ nước của Hách Liên Huyền, cứ lẳng lặng nhìn xuyên qua đêm tối, càng nhìn càng sáng tỏ, môi mỏng cong lên, vô cớ sinh ra mấy phần tà dị và lãnh khốc.
Bàn tay vỗ nhẹ sống lưng còn đang nấc nghẹn, không ngừng nhấp nhô của Thập Tam, Hách Liên Huyền ở trên đỉnh đầu của y, đạm nhạt nói: "Thập Tam, chúng ta đã được chú định từ lâu, là loại dây dưa cả đời như vậy rồi.
Lúc ấy...!Cho dù ngươi không làm thế, ta cũng sẽ không buông tay.
Ta chưa từng hối hận."
Hối hận sao? Có lẽ từng có, nhưng là hối hận hai người bọn họ lãng phí thời gian dài đằng đẵng mười ba năm một cách vô ích.
Đương nhiên, đến tận bây giờ, Hách Liên Huyền vẫn là người may mắn nhất.
May mắn vì nam nhân kia đần như vậy, cố chấp như vậy, luôn bị mình bắt nạt nhưng vẫn ngốc nghếch song hành, không ngừng chạy theo mình.
Thập Tam đờ người ra, thật lâu sau đó, y mới lặng lẽ vùi đầu vào lồng ngực của Hách Liên Huyền, nơi ấy, lạnh lạnh, nhưng ngay trong giờ khắc này, Thập Tam có thể mơ hồ cảm nhận được nhiệt độ của trái tim kia.
Đêm nay, có thể xem như hai người đã mở lòng, thẳng thắn nói chuyện, những tâm tư chôn chặt trong lòng mỗi người suốt mấy chục năm qua, đều nói cho nhau nghe từng cái, từng cái một.
Chỉ là mỗi người lại dùng một phương thức khác nhau mà thôi.
Đối phương có hoàn toàn rõ ràng hay không, thì có gì liên quan chứ, Hách Liên Huyền quan tâm đến mấy việc này sao.
Hai người cứ lặng lẽ ôm chằm lấy nhau như thế, cũng không biết bao lâu rồi.
Lâu đến mức, cảm giác khó chịu trong người Thập Tam càng lúc càng nhiều, vầng trán mơ hồ toát ra mồ hôi lạnh.
Hách Liên Huyền càng thêm dùng sức ôm chặt người nọ.
Trên gương mặt tuấn lạnh của hắn, lần đầu tiên xuất hiện loại đau đớn như muốn vỡ vụn ấy.
"Chủ, chủ tử."
"Ừm." Nhẹ nhàng hôn lên vầng trán thấm ướt của Thập Tam, Hách Liên Huyền vẫn cứ lạnh lùng như thế, khiến người ta không nhìn ra tâm tư của người này.
Nhưng, nhìn vào động tác hôn khẽ không ngừng của hắn mà nói, người này tuyệt đối không còn bình tĩnh giống như vẻ ngoài đâu.
"Chủ, chủ tử, không giữ được nó, có phải không..." Thập Tam rũ mắt, đau thương nói.
Sao y lại không cảm nhận được chứ, loại cảm giác bị cuốn trôi rất rõ ràng trong thân thể kia, làm sao y có thể không cảm nhận được chứ.
Cuối cùng thì, vẫn là y và hài tử này vô duyên đi.
Hách Liên Huyền thật lâu sau cũng không lên tiếng, chỉ càng ôm chặt thêm lấy nam nhân trong ngực.
Ngoài cửa, một bóng người không một tiếng động, đứng lặng yên rất lâu, rất lâu.
"Ngươi, vẫn luôn đứng đây?" Một giọng nói già nua, rõ ràng đã kiềm chế nhưng vẫn vạn phần sửng sốt vang lên ngoài cửa, "Ngươi có biết, thân thể hiện tại của ngươi so với vị ở trong kia cũng không khá hơn bao nhiêu không? Hay là nói, muốn làm cho hài tử mà ngươi dốc hết tâm tư mới có được, mất đi như thế này? Nào, có chuyện gì cứ việc nói thẳng, lão đầu tử có thể giúp ngươi ngay lập tức."
Thân ảnh kia vô thức phủ tay lên bụng, giọng lạnh lùng nói: "Như vậy mà ông vẫn còn yên tâm? Nhưng người đó gần như đã mất nửa cái mạng rồi!"
"Thế thì đã sao.
Huống hồ, không phải y còn những hài tử khác sao, chuyện này, cứ coi như mơ một giấc đi."
Thân ảnh đi về phía trước mấy bước, lộ ra một gương mặt so với năm năm trước đã sắc sảo hơn không ít, nhưng vẫn xinh đẹp, trẻ trung như xưa, người này quả nhiên là Minh Chi Nhiễm.
"Ông có biện pháp cứu y đúng không, ta nghe thấy hết rồi.
Lạc dược sư, đứa bé này có lẽ là bước ngoặt duy nhất của bọn họ." Hai người đều là thần y dược y, cũng không phải là người bình thường, thủ đoạn cũng cực kì giống nhau.
Nhưng mà, căn bệnh lần này gặp phải, đích thực là thử thách lớn nhất trong đời.
Lạc mỗ nghe xong, ngừng một chút, chắc là nhớ ra cái gì đó, chỉ nghe thấy ông ta tức giận hừ hừ, nói: "Không phải vị kia tự xưng là thiên hạ đệ nhất sao, thế mà ngay cả hài tử của chính mình và...!Hừ, thật sự là tiện nghi cho hắn rồi."
Minh Chi Nhiễm ngẩng đầu, mím môi không nói.
"Không có việc gì thì hắn làm ra nhiều độc dược như vậy để làm gì, không bảo quản cho tốt, bây giờ liên lụy tới ta..."
Minh Chi Nhiễm cười cười: "Nói mấy cái này có ích gì chứ, không biết chừng, hiện tại so với Tiểu Thập Tam thì hắn còn thống khổ hơn." Dược là từ Cổ Tháp Đảo của hắn, bây giờ chẳng những không thể chữa trị, còn hại cả người bên gối.
Lạc lão đầu mở cửa sổ nhìn nhìn, xuyên qua tấm rèm cửa sổ trùng trùng điệp điệp, có thể loáng thoáng nhìn thấy thân ảnh hai người đang ôm nhau trong phòng.
Hầy, thật là nghiệp chướng!
"Ngươi quay về trước đi, chờ có tin tức ta sẽ nói cho ngươi biết." Nhìn nam nhân thân thể không tiện bên cạnh, Lạc lão đầu hảo tâm nói.
Ông ta thật sự không hy vọng, người bên trong còn chưa cứu về, bên ngoài lại có một người khác thêm phiền toái.
Minh Chi Nhiễm không nói gì, nhưng cũng không đi, cứ đứng trong đêm tối, đón lấy gió đêm.
Hai người bên ngoài tự cho rằng đã nói chuyện rất cẩn thận rất cẩn thận rồi, thật ra âm lượng cũng không xem là nhỏ, chí ít, Thập Tam đang trong cơn thống khổ cực độ vẫn nghe thấy thấp thoáng đứt quãng.
Muốn cười cười, nhưng bờ môi run rẩy làm thế nào cũng cười không được hoàn mỹ.
Giống cười mà không phải cười, cười khổ mà thôi.
"Ngươi muốn nói cái gì?" Tất nhiên Hách Liên Huyền đã nhìn thấy bộ dạng muốn nói lại thôi của Thập Tam, sợ người nọ thật sự khó chịu đến lợi hại, đành phải mượn cái này để giảm bớt lực chú ý.
"Hắn, Thất, Thất ca?" Bốn chữ như thế, Thập Tam cảm thấy phải dùng toàn lực mới đẩy ra được.
Rốt cuộc Thất ca thế nào rồi? Chủ tử, rốt cuộc Thất ca vẫn mạnh khỏe chứ, hắn, với Minh Chi Nhiễm đã xảy ra chuyện gì? Vấn đề đã dằn xuống đáy lòng từ lâu, lúc này lại đào núi lấp biển trồi lên, Thập Tam trong lòng rối loạn.
Trong chớp mắt, Hách Liên Huyền rõ ràng căng cứng người, chẳng qua là quá nhanh, Thập Tam vẫn chưa kịp phát giác vẻ hung tàn trong đó thì đã bị hắn che lại rồi.
"Hắn rời khỏi Cổ Tháp Đảo rồi."
Xuôi theo lời nói của Hách Liên Huyền, Thập Tam trợn to đôi mắt đen trong giây lát, rồi chậm rãi khép lại.
Bỏ đi bỏ đi, người nọ không nguyện ý nói thì y có thể làm gì, y còn có thể làm gì?
Thấy người trong ngực nhắm lại đôi mắt đen lần nữa, Hách Liên Huyền lay lay Thập Tam.
"Thập Tam, đợi ngươi khoẻ rồi, ta muốn tặng một phần lễ vật cho ngươi."
Thập Tam dường như nghe không rõ mà gật gật đầu.
Sắc trời gần sáng, từng cái bóng đen mang theo một thân giá lạnh, lặng yên không một tiếng động từ bên ngoài trở về, hai tay trống trơn.
Hi vọng đang dần dần tan biến, không, có lẽ ngay từ đầu đã không nên tồn tại bất cứ hi vọng nào cả.
Núi Phượng Vĩ quá rộng lớn, không có khả năng tìm được thứ kia trong vòng một đêm.
Lạc lão đầu tử ở một bên nhìn nhìn, khe khẽ lắc lắc đầu, che đậy sắc mặt già nua đầy bi thương.
Minh Chi Nhiễm đứng phía sau đám người, tiếc nuối thở dài một hơi.
Cổ Tháp Đảo vốn không phải là một nơi đơn giản, độc dược chế tạo ở đó há có thể dễ dàng giải trừ như thế? Nhiễm vào một chút thôi, e rằng không sống thì chính là chết, ngay cả cơ hội cứu chữa cũng không có.
Độc dược của Cổ Tháp Đảo độc địa đến như vậy, tại sao lại không có người chuyên trông quản? Khi Hách Liên Huyền chạy đến, Tiểu Thập Tam đã ngã xuống không dậy nổi, trải qua nhiều lần gấp gáp cứu chữa cũng chỉ có thể miễn cưỡng giữ được tính mạng, ngay cả Thiên Cương* Tráo của Hách Liên Huyền lần này cũng không thể cứu Tiểu Thập Tam và hài tử kia.
Mà cuối cùng Hách Liên Huyền đành phải ra một lựa chọn lớn mật, hắn phế đi võ công của Tiểu Thập Tam.
Phù Trần Tuyệt Kinh có thể khiến nam nhân hoài thai, dốc hết toàn lực cũng có thể giữ lại tính mạng một người.
Cũng may Tiểu Thập Tam luyện Phù Trần Tuyệt Kinh, chỉ có phế bỏ võ công đó, mới có một chút khả năng giữ được Tiểu Thập Tam, còn hài tử chưa xuất thế kia, e là nó không có duyên gặp được thân nhân của mình rồi.
Hách Liên Huyền lạnh lùng nhìn về phía những hắc y nhân đen huyền vừa xuất hiện, ánh mặt trời sớm mai vừa lộ ra, hơi lạnh trong phòng bị phơi trần trong bình minh.
"Đảo chủ..."
"Lui xuống."
"...!Tuân mệnh."
Thủ hạ không một tiếng động, lặng lẽ biến mất giống như lúc xuất hiện.
Thập Tam lặng yên mở to mắt đen.
"Không sợ.
Ngươi còn có ta, hài tử này..."
"Đảo chủ."
Đương lúc mọi người đều tuyệt vọng, một bóng đen hình dáng quỷ mị thoáng hiện cạnh cửa, bóng đen không ngẩng đầu, chỉ hơi nghiêng người, đứng trên bậc đá ngoài phòng, thân hình đơn bạc như tờ giấy, ánh mặt trời rạng đông chiếu rọi trên người người nọ, như muốn phá thân mà chiếu ra.
Hách Liên Huyền mắt sáng như đuốc, lạnh lùng, đây là ảnh vệ cuối cùng.
Nhưng mà, bóng đen lại không có động tác, nhất thời, mọi người đều vô thức ngừng lại hô hấp, cả căn phòng đều tĩnh lặng đến lợi hại.
Thập Tam sớm đã mê man, ý thức không rõ, giờ phút này, y tựa như là bị cái gì dẫn dắt, chầm chậm mở ra đôi mắt mơ hồ.
Đôi mắt tan rã lướt qua từng người một trong đám đông, cuối cùng rơi trên thân ảnh màu đen ngoài cửa.
Khóe miệng chậm rãi cong lên, Thập Tam vươn tay về phía cửa...!
[*Thông tin thêm 天罡- Thiên Cương có 2 cách hiểu: (1) Đạo Giáo cho rằng trong cụm sao Bắc Đẩu có ba mươi sáu sao Thiên Cương, mỗi ngôi sao là một vị thần.
(2) Trong Bấm độn xem ngày, sao chiếu mệnh, sao Thiên Cương là sao xấu.].