Anh Thích Em Rất Lâu Rồi

Đêm khuya vắng người, ngoài cửa sổ thỉnh thoảng có trùng kêu ếch gọi.

Chử Duy Nhất nằm ở trên giường, làm thế nào cũng không ngủ được. Đại Miêu Miêu đang ngủ ngon giấc bên chân cô, Chử Duy Nhất dùng chân nhẹ nhàng đụng nó một cái, hoàn toàn không có phản ứng.

Đầu cô toàn là Tống Khinh Dương, Tống Khinh Dương cả!

Chử Duy Nhất ép mình nhanh chóng đi vào giấc ngủ, sáng sớm ngày mai anh ấy còn muốn đến đón mình nữa. Không! Là ngày mai còn phải đi làm.

Bắt đầu đếm dê.

Chử Duy Nhất từ từ có chút buồn ngủ.

Bên ngoài đột nhiên truyền đến một trận tiếng ồn, cô chợt ngồi dậy, thò tay bật đèn, nhưng đèn không sáng. Đại Miêu Miêu cũng thức giấc, kêu “Meo meo – meo meo – “.

Chử Duy Nhất mặc áo khoác đi đến sân.

Ngoài sân hình như có rất nhiều người, có người đang la:”Báo cảnh sát! Nhanh đi báo cảnh sát!’’

Chử Duy Nhất ngồi ở trên chiếc đu, cô nặng nề thở một hơi dài.

Cuối cùng vẫn phải đến.

Ầm ĩ thẳng đến hai giờ sáng, cảnh sát tới, người mới tản đi.

Nhưng sáng ngày hôm sau, vẫn chưa có điện. Chử Duy Nhất rửa mặt xong, ra cửa mua sữa đậu nành và cơm hấp, khi về nhà thì nhìn thấy xe Tống Khinh Dương đứng ở đầu đường. Cô chạy chậm trên đường, khi đến gần, Tống Khinh Dương xuống từ trong xe.

Anh mặc áo sơ mi trắng quần đen, tu thân lại phong độ sáng sủa.

Chử Duy Nhất vì để tránh cho xấu hổ, hỏi “Anh ăn sáng chưa?’’

Tống Khinh Dương nhìn cô một cái, “Chưa.’’

Chử Duy Nhất đem bữa sáng trong tay đưa đến trong tay anh, “Em mua hơn một phần, anh ăn trước, em về nhà cầm túi.’’

Tống Khinh Dương khẽ mỉm cười.

Chử Duy Nhất rất nhanh đã về, vừa muốn lên xe, lại bị hàng xóm kéo lại. “Duy Nhất à,''

“Dì à, mọi người có làm sao không?’’

“Không sao cả, cha Tiểu Hổ đánh nhau với bọn họ, vừa nhìn chính là loại côn đồ giả mạo.’’

“Dì à, tụi dì sẽ tìm thương nghiệp khai phá bàn luận chút chứ?’’

“Có cái gì mà bàn chứ? Dì không muốn cho bọn họ nhà, đất này là do lão tổ tông truyền, ta không vui, ai cũng đừng nghĩ động vào.’’

Chử Duy Nhất nhăn mày, “Nhưng chiều hướng bây giờ là phát triển, thành thị đang kiến thiết, về sau ở đây còn sẽ xây đường sắt ngầm, sẽ thuận lợi rất nhiều.’’

“Chúng ta ở chỗ này đã năm sáu chục năm, bỏ làm sao được? Nếu như bà nội con còn sống, bà ấy nhất định cũng sẽ không đi đâu.’’

Trong lòng Chử Duy Nhất lung lay một trận.

“Duy Nhất à, nếu như cháu đã tìm được nhà rồi thì nhanh chóng dọn đi đi, gần đây nơi này rất loạn.’’

Chử Duy Nhất gật đầu, “Mấy ngày nữa cháu bắt đầu dọn đi.’’

“Lúc dọn nhà kêu cha tiểu Hổ đến giúp cháu.’’

Chử Duy Nhất cảm kích gật đầu. Mặc dù không có quan hệ máu mủ, nhưng mà hàng xóm bao nhiêu năm, bất luận thế nào bọn họ đều duy trì quan hệ thân thiện nhất.

Xe bình ổn đi về phía trước, Chử Duy Nhất bởi vì khúc nhạc đệm nhỏ kia, có chút phân tâm.

Tống Khinh Dương hỏi, “Tối hôm qua ngủ ngon không?’’

Chử Duy Nhất dụi dụi con mắt, “Không ngon. Bên ngoài quá ồn ào không dám ngủ.’’

Tống Khinh Dương quay đầu, thảo nào nhìn cô không có tinh thần lắm.

Chử Duy Nhất kể chuyện đã xảy ra một lần, “Hộ gia đình nơi đây đều ở đây cả một đời, quê nhà hữu ái, nói bọn họ đi ở tiểu khu thật, bọn họ không quen.’’

“Sớm muộn gì cũng phải phá, như bọn họ vậy cũng là làm chuyện vô ích.’’ Tống Khinh Dương đáp.

Chử Duy Nhất thở một hơi dài, “Đúng vậy, cuối củng có một ngày mọi người vẫn phải chia tay.’’ Cô có chút khó chịu.

“Bây giờ em ở chỗ đó một mình thực sự quá nguy hiểm’’ Anh bình tĩnh nói, “Không thì dời đến chỗ anh ở?’’

Chử Duy Nhất cứng đờ, liền vội vàng nói, “Không cần không cần, em đi rất bất tiện.’’

Tống Khinh Dương nhìn vẻ mặt bộ dáng khẩn trương của cô, nở một nụ cười, “Đùa với em thôi.’’

Nhưng đùa cái này không mắc cười chút nào.

Đến dưới cao ốc công ty cô, Chử Duy Nhất xuống xe, “Trên đường cẩn thận.’’

“Chỉ thế thôi à?’’ Tống Khinh Dương nhíu mày, vẻ mặt bất mãn.

Chử Duy Nhất bỗng chốc ngượng ngịu, chẳng lẽ là muốn hôn chia tay sao?’’Em nghĩ bây giờ hôn vẫn hơi sớm.’’ Cô nhỏ giọng nói.

Tống Khinh Dương không dừng sầm mặt, “Chử Duy Nhất, chẳng qua là anh cảm thấy em gọi tên anh thử xem sẽ tốt một chút.’’

“Tống Khinh Dương, trên đường cẩn thận.’’ Chử Duy Nhất chẳng dám nhìn anh, xoay người chạy đi.

Tống Khinh Dương lắc đầu, tự nói với mình rằng như bây giờ cũng tốt lắm rồi.

Ở phương diện tình cảm cô quá mức mẫn cảm, có lẽ mình vẫn tuần tự mà tiến.

Thật ra tối hôm qua anh cũng hầu như một đêm không ngủ, có lẽ là có bạn gái nên quá mức hưng phấn.

Tống Khinh Dương trở lại công ty, buổi sáng họp theo thông lệ. Tổ Sở Mặc đó đưa ra phương án trước một bước, boss rất hài lòng. Ngược lại, phương án của tổ Tống Khinh Dương đây có vẻ có chút chất phác.

Kết thúc hội nghị, Tống Khinh Dương và Sở Mặc là người đi cuối cùng.

“Tống thiếu, phương án này hình như không giống phong cách bình thường cuả cậu nhỉ?’’ Sở Mặc nói.

Tống Khinh Dương không quan tâm lắm, “Cũng không thể nhất thành bất biến*’’

(*Nhất thành bất biến: đã hình thành thì không thay đổi.)

Sở Mặc cười cười, hai người cùng đi ra khỏi phòng họp.

Thời điểm cơm trưa, Trác Thiên qua đây, “Cậu không thấy Sở Mặc ngày hôm nay như thế.’’

Tống Khinh Dương không có biểu tình gì, “Được rồi, Từ Dương tháng sau kết hôn, cậu ta bảo tớ đưa thiệp mời cho cậu.’’

Trác Thiên cầm qua, “Được, cậu ta nhỏ nhất trong chúng ta, trái lại cậu ta là người kết hôn đầu tiên.’’

“Kết hôn sớm hay muộn không phải là theo như tuổi tác đâu.’’

“Ách, ngược lại cậu lớn hơn chúng tớ.’’

Tống Khinh Dương đỡ trán, “Nhưng tớ có bạn gái, cậu có sao?’’

Trác Thiên lớn miệng, “Đừng giả bộ, mỗi ngày tớ và cậu ở cùng công ty, cậu có khi nào?’’

“Tối hôm qua.’’ Tống Khinh Dương nhướn mày.

“Thật hay giả?’’

Tống Khinh Dương không nói gì thêm nữa.

Lòng Trác Thiên ngứa ngáy, “Ai thế? Thực sự là phóng viên nhỏ bé kia à? Chẳng giống phong cách của cậu?’’

Tống Khinh Dương không muốn để ý đến cậu ta, “Hôn lễ Từ Dương, tớ mang theo bạn gái tớ đi cùng, sẽ không đi cùng cậu.’’ Ngày trước hai người có hoạt động đều đi cùng nhau.

Trác Thiên đùa giỡn cười rộ lên, “Tống thiếu, cậu muốn bỏ tớ thật sao? Đừng mà!’’ Diễn quá mức rồi!

Đúng lúc, có nữ đồng nghiệp giống như gió đi qua từ bên cạnh họ, vẻ mặt kia thảm thương không nỡ nhìn.

Đàn ông tốt đều yêu nhau, thảo nào nhiều cô gái không tìm được bạn trai như thế.

Có được có mất, Chử Duy Nhất coi như là đã cảm nhận được ý nghĩa của câu này. Ngày hôm qua cô đi vội đi vàng, bản thảo có một lỗi chính tả chưa tìm ra, sáng sớm hôm nay phát hết báo ra ngoài mới phát hiện.

Từ Liễu mượn việc này hung hăng phê bình Chử Duy Nhất một trận. Từ tác phong làm việc, chiếu đến nhân phẩm cá nhân, nói đủ hơn mười phút. “Tiểu Chử, cô có biết sự sai lầm này của cô sẽ mang đến ảnh hưởng gì cho tòa soạn báo không?’’

Chử Duy Nhất vẻ mặt uể oải, “Rất xin lỗi, lần này là tôi thất trách.’’

“Tiền thưởng tháng này trừ toàn bộ.’’ Từ Liễu nói.

Chử Duy Nhất không nói gì.

Sáng sớm, khí ép phòng làm việc cực thấp.

Trên QQ Đường Vi gửi tin nhắn cho cô, “Thân ái, người thời kì mãn kinh không cần để ý tới.’’ Nào có người hơn ba mươi tuổi đã tuổi mãn kinh?

Chử Duy Nhất gửi một vẻ mặt, “Không sao, là lỗi của tớ.’’

Hai người nói chuyện một hồi, thì Chử Duy Nhất buồn bực, Từ Liễu có phải nhằm vào cô hay không đây? Kết quả cái tin này bị cô mạc danh kỳ diệu gửi đến trong nội bộ đồng nghiệp **.

Người đang còn nói chuện đều yên lặng. 

Đường Vi vội vàng gửi tin tới, “Cậu gửi nhầm chỗ rồi!’’

Khi Chử Duy Nhất phát hiện thì hết thảy đều đã muộn, cô muốn tìm một cái hố để nhảy vào cũng không có cách nào. Ngốc đến nơi đến chốn luôn rồi!

Từ Liễu đương nhiên cũng thấy tin, vậy sau này, thái độ Từ Liễu đối với cô càng ngày càng lạnh nhạt.

Chử Duy Nhất vô cùng lúng túng, mang thầy của cô cũng không tiện đắc tội Từ Liễu, chỉ là nói vài câu, “Tiểu Chử, đây là xã hội, thận trọng từ lời nói đến việc làm.’’

Tống Khinh Dương thẳng đến khi được nghỉ trưa mới gửi tin nhắn cho cô, “Ăn cơm chưa?’’

Ngày trước khẳng định là không biết làm những chuyện này, có lẽ là bởi vì cô, anh không không kịp chờ đợi muốn biết tất cả của cô.

Chử Duy Nhất nghe thấy tiếng điện thoại di động rung, thấy tin nhắn, lòng tích tụ rốt cuộc đã khá nhiều rồi.

Hai người hàn huyên qua loa một lát.

Chử Duy Nhất nói cho anh biết, buổi tối cô phải tăng ca.

Chân mày Tống Khinh Dương đều vắt lại hết, cấp dưới của anh nhìn gương mặt đang ghìm nén của anh, cũng không dám lười biếng.

Chử Duy Nhất liên tiếp tăng ca bốn ngày, tất cả mọi người đều hiểu. Hơn nữa lượng công việc của cô cũng càng lúc càng nhiều.

Tám giờ tối thứ sáu, Tống Khinh Dương đến đón cô. Chử Duy Nhất vừa lên xe đã rúc ở đằng kia.

“Tòa soạn báo các em gần đây sao bận rộn thế?’’ Tống Khinh Dương rõ ràng bất mãn.

Chử Duy Nhất đương nhiên không nói ra nguyên nhân thật sự, “Qua khoảng thời gian này thì ổn thôi.’’

Tống Khinh Dương cân nhắc, “Tháng sau công ty anh có thông báo tuyển dụng, quản lý nhân sự.’’

Chử Duy Nhất hơi trừng mắt nhìn, “Anh bảo em đi cửa sau?’’

Tống Khinh Dương nhìn cô, “Muốn vào phải tham gia cuộc thi, chọn người ưu tú.’’

Trong lòng Chử Duy Nhất có ý nghĩ.

“Không cùng một ngành với anh.’’ Tống Khinh Dương biết ý nghĩ của cô.

“Em suy xét một chút.’’ Chử Duy Nhất vui cười.

Xe chạy được nửa đường, điện thoại di động của cô vang lên, “Mẹ - “

“Duy Nhất, bây giờ con ở đâu?’’

“Con mới vừa tan việc.’’

“Là thế này, sáng sớm ngày mai mẹ phải đi tỉnh S, cuồi tuần mới có thể trở về. Con có thể trông Ninh Ninh hai ngày hay không?’’

“Được ạ.’’

“Vậy là tốt rồi, đứa trẻ này cũng muốn đi chỗ con. Sáng sớm ngày mai Thanh Viễn đưa nó đến chỗ con.’’

Cúp điện thoại, Chử Duy Nhất nhìn Tống Khinh Dương, “Ngày mai em trai em muốn qua đây.’’

Vẻ mặt Tống Khinh Dương bất đắc dĩ, “Thế giới hai người đổi thành ba người.’’

“Không có cách nào mà, tay thằng bé gãy rồi.’’ Chử Duy Nhất đáng thương nhìn anh

Tống Khinh Dương đau đầu, một tuần nay, tuy rằng hai người gặp mặt vài lần, thời gian đó cũng quá ngắn. Thật vất vả đến cuối tuần, em trai cô còn muốn qua đây.

“Sau này chúng ta còn có thời gian mà.’’ Cô kéo kéo cánh tay anh.

Tống Khinh Dương rất hưởng thụ động tác này của cô, “Khi nào sau này?’’

“Cuối tuần, cuối cuối tuần đều được.’’ Chử Duy Nhất bảo đảm.

Tống Khinh Dương thở dài, một tay ấn mi tâm, “Kế hoạch ngày mai không thay đổi.’’

Kế hoạch ngày mai là xem phim, nhưng mà bạn nhỏ có thể xem phim tình cảm cùng bọn họ à?

Buổi tối Tống Khinh Dương về đến nhà, mẹ Tống vẫn chưa ngủ, còn đang đắp mặt nạ.

“Con trai, sao gần đây đều trễ thế?’’

Tống Khinh Dương đổi giày, “Có chút việc.’’

“Con mau tới đây, cho con xem thứ khác.’’ Mẹ Tống hào hứng.

Tống Khinh Dương qua đó nhìn xem, trên bàn trà bày chừng mười tấm hình. “Mẹ, mẹ làm gì thế ạ?’’

“Đây là đồng nghiệp bọn họ giới thiệu, đằng sau ảnh chụp đều viết đủ tư liệu, con xem  xem có mẫu người thích hay không? Mẹ nhìn hết cả rồi, đều rất đẹp.’’

Tống Khinh Dương vẻ mặt hắc tuyến, “Con đi nghỉ ngơi.’’

“Tiểu tử thối con đứng lại đó cho mẹ, con cũng đã hai mươi sáu rồi, đến bây giờ chưa từng mang ai về cho mẹ gặp mặt. Tống Khinh Dương mẹ cho con biết, hôm nay con phải chọn một cho mẹ.’

Tống Khinh Dương dở khóc dở cười, “Con lại không thích, chọn gì hả mẹ.’’

Mẹ Tống nóng nảy, “Người con thích lại không thích con! Con trai, cũng đã qua nhiều năm như thế rồi, con gái nhà người ta nói không chừng cũng đã làm mẹ rồi đấy.’’

“Mẹ, mẹ nói gì thế?’’

“Đừng cho là mẹ không biết, tấm ảnh kẹp ở tầng dưới cùng giá sách của con, là bức ảnh giữ lại ở tốt nghiệp nhỉ.’’

Sau khi Tống Khinh Dương (du học) trở về, bà bắt đầu giới thiệu bạn gái giúp anh, hết lần này đến lần khác Tống Khinh Dương chưa hề đi gặp qua một người nào.  Mẹ Tống hoài nghi có phải anh có chuyện về giới tính hay không, vậy mới không thể len lén lục đồ của anh.

Xong việc, kết quả để cho bà tìm được manh mối thật.

Ảnh chụp cao trung, cô gái mặc đồng phục D trung.

Bà thế mới biết, con trai đã từng có đối tượng thầm mến.

“Mẹ!’’ Tống Khinh Dương nhức đầu, hai năm qua anh bị mẹ anh nhắc tới không ít, “Con biết rồi, con đảm bảo đem bạn gái mang về cho mẹ sớm một chút.’’ Đột nhiên anh nhìn lướt qua những tấm hình, ở trong nhiều tấm ảnh như thế lại thấy được hình của Chử Duy Nhất.

Mẹ Tống thấy anh dừng lại, “Mẹ không gạt con chứ, những cô gái đó đồng nghiệp mẹ giới thiệu làm sao kém được.’’

Tống Khinh Dương lấy ra tấm hình kia của Chử Duy Nhất, trong hình vẻ mặt cô cứng ngắc, xem chừng liền biết cô bị ép chụp. “Ai giới thiệu ạ?’’

“Tấm này à? Mẹ cũng không biết.’’ Mẹ Tống cầm bức hình qua, “Cô gái này nhìn thật điềm đạm nho nhã.’’ Bà lật tư liệu phía sau, “Chiều cao 1m66, phóng viên. Con gái làm phóng viên thật cực khổ đó.’’

“Dạ.’’ Tống Khinh Dương lên tiếng.

Mắt mặt mẹ Tống sáng ngời, “Không thì đi gặp chút đi?’’

Tống Khinh Dương đứng dậy, “Cũng không tệ lắm, con cân nhắc chút đã.” Anh nhếch khóe miệng.

Đã là người có bạn trai, còn để cho người ta xem mắt! Tống Khinh Dương mất hứng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui