Tống Linh Chi với tay qua, đem cửa tủ quần áo đóng lại, trong không gian nhỏ hẹp này trong nháy mắt chìm vào bóng đêm.
Lưng của Giang Thành dựa vào bên kia tủ quần áo, ngày thường áo sơ mi cùng áo khoác của anh bị hai người gạt hết sang một bên, đóa hoa sơn chi nho nhỏ trên đỉnh đầu của Tống Linh Chi tản mát ra hương thơm nhợt nhạt.
Mặc dù Giang Thành không có cách nào chuyển động thân người của chính mình, nhưng anh như cũ có thể thực rõ ràng mà cảm giác được Tống Linh Chi dán lên thân thể anh run nhè nhẹ.
Hô hấp cô ngày thường luôn luôn vững vàng thanh thoát bây giờ cũng loạn cả lên, cũng không phải bởi vì nguyên nhân khác, mà là bởi vì sợ hãi.
Huyết tộc có thể tinh tường rõ ràng cảm giác được thái độ thù địch, năm người ở bên ngoài xung quanh nhà của Giang Thành kia so với nhân loại bình thường còn mạnh hơn nhiều, bọn họ có thể dễ dàng mà giết chết Tống Linh Chi.
Cho nên Tống Linh Chi đương nhiên mà cho rằng Giang Thành cũng sẽ thua trên tay bọn họ.
Vào thời điểm mấy người truy tìm tung tích của Giang Thành kia tới gần căn phòng này, Tống Linh Chi càng thêm sợ hãi, tay cô run rẩy leo bả vai của Giang Thành.
Nhưng mặc dù là ở dưới tình huống cô cực kỳ sợ hãi, Tống Linh Chi lại không có lựa chọn chạy trốn, mà là mang theo Giang Thành cùng nhau núp vào.
Giang Thành biết, nếu Tống Linh Chi muốn chạy, có thể đem anh ném ở chỗ này, sau đó thoải mái mà dưới mí mắt mấy người này trốn đi, tuy rằng đánh không lại, nhưng chạy trốn đối với Tống Linh Chi mà nói dễ như trở bàn tay.
Cảm nhận được đôi tay của thiếu nữ run rẩy lạnh lẽo dán ở trên vai anh, Giang Thành hơi nới lỏng hơi thở, anh thế nhưng không có lựa chọn lập tức giết chết năm kẻ xâm nhập này, mà là mặc kệ bọn họ đi đến.
Tống Linh Chi có thể mang theo anh cùng nhau ẩn nấp, cẩn thận nghe động tác của mấy người này, có lẽ có thể phỏng đoán ra bọn họ ý đồ của bọn họ cùng thế lực sau lưng của bọn chúng.
Lông mi Giang Thành hơi rũ, mắt đỏ nheo lại, anh nhìn Tống Linh Chi.
Tinh thần lực của năm người kia không ngừng dò xét lại đây, năm người xâm nhập đã cẩn thận mà trước tiên điều tra vị trí của Giang Thành, vốn dĩ tinh thần lực thuộc về người khác sẽ nhiễu loạn việc dưỡng thương của Giang Thành, nhưng thân thể của Tống Linh Chi tựa như một cái lá chắn che chắn tín hiệu, hoàn toàn đem tinh thần lực của bọn họ ngăn cách ở bên ngoài.
Giang Thành nhìn đến đầu của Tống Linh Chi cúi thấp xuống, chôn ở cần cổ của anh, hơi lạnh hô hấp phảng phất qua bên tai của anh.
Lúc này thời điểm Tống Linh Chi nghe được tiếng bước chân ở ngoài cửa, vẫn luôn ở trong lòng mặc niệm: "Không nhìn thấy tôi không nhìn thấy tôi", cô không biết Giang Thành từ nơi nào rước lấy mấy kẻ thù này, nhưng cô không thể bỏ mặc Giang Thành mà không quan tâm.
Tống Linh Chi thi triển năng lực của chính mình, đem hơi thở của cô cùng Giang Thành hoàn toàn che giấu, mang thêm một cái thân thể nhân loại so với mình còn lớn hơn nữa mà che giấu, đối với cô mà nói là là một thách thức quá lớn.
Ở trong không gian u ám, trên trán của cô chảy ra mồ hôi, từ sườn gương mặt chảy xuống, đọng lại ở trên áo sơ mi màu đen của Giang Thành.
Giang Thành bị cảm giác hơi hơi lạnh lẽo này làm cho kinh ngạc, lúc này Tống Linh Chi đã càng tiến gần sát một chút, cánh tay của cô lại còn run rẩy.
Ngoài cửa năm kẻ xâm nhập căn bản không có thể phát hiện liền ở cách trong vòng bọn họ 10 mét là Giang Thành cùng Tống Linh Chi, bọn họ thậm chí cho rằng Giang Thành cũng không ở trong trang viên.
Đây là cái một cơ hội tốt nghìn năm có một, vì thu hoạch càng nhiều tin tức, bọn họ đánh bạo đẩy ra cửa phòng của Giang Thành, Giang Thành không ở đây, bọn họ có lẽ có thể ở trong không gian nơi anh sinh hoạt tìm được một ít bí mật.
Âm thanh mở cửa rất nhỏ, nhưng vẫn rất là rõ ràng mà truyền vào trong tai Tống Linh Chi cùng Giang Thành.
Giang Thành còn tốt, tất cả mọi thứ đều ở trong khống chế của anh, anh hiện tại rất là bình tĩnh, ngược lại là Tống Linh Chi kề sát ở trên ngực của anh thân hình cô càng tăng thêm cảm giác tồn tại.
Mà Tống Linh Chi nghe được tiếng bước chân của kẻ xâm nhập càng ngày càng gần, tiếng tim đập càng lúc càng nhanh, thêm nữa tiếp đến chính là việc cô tiêu hao kịch liệt năng lượng khi cô thi triển năng lực ẩn nấp.
Cô bỗng nhiên cảm thấy có chút đói bụng, mà đồ ăn mỹ vị liền chỉ ở trong gang tấc trong không gian nhỏ hẹp.
Tống Linh Chi nhẹ nhàng hít hít cái mũi, cô nhìn chằm chằm vào cổ của Giang Thành, tầm mắt không hề rời đi.
Lúc này, ngoài cửa âm thanh mấy người nói chuyện chợt vang lên: "Giang Thành hôm nay như thế nào lại không ở trong trang viên, chẳng lẽ phỏng đoán của trưởng quan là sai lầm?"
"Chúng ta đã dùng tinh thần lực dò xét qua lại mấy lần rồi, nếu Giang Thành không có năng lực hành động, như vậy thế nào cũng bị chúng ta tìm được rồi, nếu Giang Thành có thể ra tay, chúng ta hiện tại có lẽ đã chết.." Một tên thủ hạ khác thấp giọng nói: "Cho nên khả năng anh ta không ở trong trang viên là rất lớn."
"Vừa đúng lúc, nhân lúc anh ta không ở đây, chúng ta có thể thu thập tư liệu có liên quan đến anh ta." Mặt khác mấy người này đưa ra kiến nghị.
Nếu bọn họ có thể sống sót đi ra ngoài, hôm nay thu hoạch rất phong phú.
Giang Thành lẳng lặng mà nghe, ỷ vào Tống Linh Chi mang theo anh cùng nhau giấu đi, bọn họ căn bản không có khả năng phát hiện tung tích của anh, anh đã bắt đầu tự hỏi "Trưởng quan" trong miệng bọn họ là ai.
Những kẻ xâm nhập không thể từ trong phòng của Giang Thành tìm được tin tức có quan hệ đến anh, bởi vì vật phẩm sở hữu trong phòng muốn mở ra đều yêu cầu bản thân Giang Thành đồng ý mới được.
Bọn họ có chút thất bại, nhưng cũng không dám ở cái nơi này lâu, liền đi ra khỏi phòng này, đi đến hướng phòng cách vách.
Tống Linh Chi không rõ tình huống càng ngày càng khẩn trương, năng lượng của cô sắp hao hết, mà mấy người này còn không có rời đi.
Cô bám vào ngón tay của Giang Thành hơi hơi hạ xuống, đầu ngón tay trắng bệch, tiếng hít thở dồn dập.
Cảm giác được cô có điểm dị thường, Giang Thành lại không cách nào nói ra tiếng hoặc là dùng động tác nói cho cô rằng không có nguy hiểm gì.
Anh đã thu hoạch tin tức mình muốn có, cho nên Giang Thành chuẩn bị phóng thích tinh thần lực đem năm người xâm nhập bóp chết hết.
Liền vào lúc anh nhắm mắt lại, thời điểm chuẩn bị hành động, Tống Linh Chi vẫn luôn gắt gao ôm anh, bộ dáng bảo vệ lại xoay đầu qua.
Sợi tóc của cô xẹt qua gương mặt của anh, trong không gian yên tĩnh nhỏ hẹp này, xúc cảm càng thêm trở nên nhạy bén, hô hấp của Giang Thành rối loạn nửa phần.
Tống Linh Chi ở trong lòng nghĩ, hiện tại là thời khắc nguy cấp, nếu cô không có thể bảo vệ tốt Giang Thành liền không xong, cho nên hiện tại vì duy trì năng lượng chính mình phát ra, cô trộm mà..
Tiếp viện một ít, cũng không sao đúng không?
Cô nghĩ như thế, liền đem đầu anh lại gần đây, vươn đầu lưỡi, nhẹ nhàng liếm một chút cái ấn ký con thỏ màu đen bên gáy Giang Thành kia.
Tống Linh Chi đầu lưỡi lành lạnh, hơi hơi ướt át, liền như thế dán lên.
Giang Thành thân thể chợt trở nên cứng đờ, dưới tình huống thân thể không có cách nào chuyển động được, cảm giác của các giác quan đều được phóng đại lên nhiều lần.
Anh thậm chí nghe được khi Tống Linh Chi nuốt nước miếng phát ra âm thanh "Nhèm nhẹp".
Tống Linh Chi muốn cắn một ngụm, nhưng cô biết như vậy không lễ phép, cho nên cô chỉ là nhẹ nhàng liếm một chút.
Cô vươn tay, đối Giang Thành nhẹ giọng nói: "Tôi..
Tôi có thể cắn một miếng không? Nếu có thể thì, anh liền chớp mắt hai cái, tôi rất đói, cần có năng lượng thì mới che giấu được sự tồn tại của hai người chúng ta được."
Bàn tay của Tống Linh Chi dán tới trên má Giang Thành, đem hai mắt của anh bịt lại, ở trong hoàn cảnh tối tăm như vậy, bịt kín mắt cùng không bịt kín mắt cũng không có gì khác nhau.
Vào lúc lòng bàn tay của cô hạ xuống, lông mày cao vút cùng chóp mũi thẳng chóp của Giang Thành đặc biệt nổi bật, mà hàng mi dài của anh tạm nằm ở trong lòng bàn tay của cô, nhẹ nhàng quẹt qua, cực kỳ ngứa.
Giang Thành biết được ý muốn của Tống Linh Chi, anh chớp đôi mắt xuống hai lần, hàng mi dài hai lần quẹt qua lòng bàn tay của Tống Linh Chi.
Tống Linh Chi nghẹn đã lâu sau khi đạt được sự đồng ý của anh, lúc này mới vùi đầu ngoạm một ngụm cắn vào trên ấn ký con thỏ kia, răng nanh sắc bén đem răng mình cắt qua da thịt của anh.
Đầu lưỡi của cô nhẹ nhàng tiếp xúc với miệng vết thương kia, chờ đợi cảm giác đau đớn giảm dần, rồi sau đó mới chậm rãi mút máu tươi vào.
Năng lượng trong thân thể Tống Linh Chi dần dần được bổ sung, mà nguyên bản năng lượng vô hình giúp hai người vốn đã biến mất không thấy, lúc này lại lần nữa đem hai người bao phủ lên.
Giang Thành phân ra một chút lực chú ý khóa chặt lũ người xâm nhập giống như ruồi nhặng không có não đang chạy tán loạn, mà đại bộ phận lực chú ý vẫn còn ở trên người Tống Linh Chi.
Anh không có cách nào nhúc nhích, thân bất do kỷ (bất lực, không làm gì được), cái này làm cho anh càng thêm cảm thấy chính mình có vẻ như thật sự trở thành con mồi của Tống Linh Chi.
Huyết tộc nhỏ yếu, đáng yêu như cũ đang ở đây hưởng thụ con mồi cường đại mạnh mẽ của mình.
Tống Linh Chi cho rằng Giang Thành sẽ không chú ý tới những chi tiết này, cho nên cô trộm uống nhiều một chút, hơn nữa an ủi chính mình đây đều là vì bảo vệ anh.
Giang Thành sao mà không biết lực độ Tống Linh Chi cắn anh so với lần trước mạnh, sâu hơn nửa phần, lực độ kia tựa như nụ hôn sâu giữa đôi tình nhân, một hai nhất định phải lưu lại chút ấn ký ở trên người đối phương.
Tống Linh Chi tuy rằng vẫn là có chút sợ hãi, nhưng hiển nhiên đồ ăn mỹ vị an ủi tâm hồn cô, thần kinh khẩn trương của cô thả lỏng một chút, an tâm hưởng thụ tới đồ ăn của chính mình.
Mà ngoài cửa vài kẻ xâm nhập đã chuẩn bị đột nhập phòng của Tống Linh Chi, Giang Thành tự nhiên sẽ không lại để cho bọn họ đi vào.
Đột nhiên, tinh thần lực cường đại vẫn luôn ẩn giấu mà không kích phát đụng phải thân ảnh của năm người, phá hủy phòng ngự của bọn họ, chỉ gần một giây đồng hồ, năm người xâm nhập đủ năng lực để được xưng là cường giả nhân loại đều đã ngã xuống, bọn họ đến trước khi chết đều không có biết rõ ràng rằng vì sao Giang Thành có thể hoàn hảo che giấu chính mình như thế.
Chỉ là thực không khéo, vị trí bọn họ ngã xuống không đúng lắm, từ trên cầu thang trên lầu lăn xuống, phát ra tiếng vang.
Cái này làm cho thần kinh cực kỳ khẩn trương của Tống Linh Chi lập tức sợ tới mức từ trên người Giang Thành bắn lên, đúng lúc môi của cô rút khỏi cổ của anh, miệng vết thương tinh tế chưa khỏi hẳn mà chảy xuống máu tươi.
Tống Linh Chi luống cuống tay chân, lại không dám làm động tác gì biên độ quá lớn, ngón trỏ của cô xoa ấn ký con thỏ trên cổ của Giang Thành, giúp anh đem miệng vết thương chữa khỏi.
Cô không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng tiếng bước chân cùng tiếng gió vẫn luôn vang lên trong tai của cô đã biến mất, yên tĩnh đến đáng sợ.
Tống Linh Chi hoảng sợ nói: "Chuyện gì đã xảy ra?"
Cô đương nhiên không trông cậy vào việc Giang Thành sẽ trả lời cô, cô chỉ là ở đó lầm bầm lầu bầu.
"Nếu không chúng ta vẫn là trốn ở đây đi, chờ ngày mai cảnh vệ tới tìm?" Dù rằng bên ngoài đã xảy ra tình huống dị thường, nhưng Tống Linh Chi không dám đi ra ngoài, cô lại lần nữa lùi về trong lòng ngực của Giang Thành, như cũ ở đó mang theo anh cùng nhau ẩn mình tàng hình.
Tống Linh Chi liền cứ như vậy ôm Giang Thành trốn suốt một suốt đêm, bởi vì trước đó đã uống máu, cho nên năng lượng của cô rất dư dả.
Không lâu lúc sau, cô dựa vào trong lòng ngực Giang Thành ngủ rồi, liền ở ngay trong tủ quần áo, mặc dù cô đã tiến vào trạng thái ngủ mơ, nhưng năng lượng vô hình che chắn bên người cô vẫn là hoạt động, đem cô cùng Giang Thành đều bao phủ ở trong đó, hiện tại dù có vô số người đi qua tủ quần áo, cũng sẽ không phát hiện tủ quần áo có một người cùng một huyết tộc ở trong đó.
Thẳng đến khi mặt trời mọc lên, vào sáng sớm ngày thứ hai, Giang Thành lúc này mới khôi phục lại, trong lòng ngực anh là Tống Linh Chi nặng nề ngủ thiếp đi.
Giang Thành ôm lấy eo của cô, cứ như thế chuẩn bị ôm cô đi ra khỏi tủ quần áo, nhưng sau khi anh vừa đem tủ quần áo mở ra một khe nhỏ, lại lần nữa đóng nó lại.
Bởi vì lúc này ánh sáng trong phòng cực kỳ sáng chói, tràn ngập ánh nắng mặt trời sáng sớm, tối hôm qua chuyện kia đột nhiên, Giang Thành chưa kịp đem bức màn che cửa sổ trong phòng anh kéo lên.
Trực tiếp kéo cửa tủ quần áo đi ra ngoài, ánh mặt trời có lẽ sẽ làm bị thương Tống Linh Chi.
Vì thế, Giang Thành trầm mặc mà tiếp tục dựa vào tủ quần áo, trong lòng ngực ôm một Tống Linh Chi, anh rơi vào một hoàn cảnh xấu hổ.
Cũng may trên người anh còn có cái di động, vừa lúc Giang Thành hôm nay cũng muốn sai người tới đem năm cái thi thể dưới lầu kia xử lý.
Anh lấy ra di động, bấm tìm dãy số điện thoại trưởng bộ phận an ninh cảnh vệ Lộ Vũ, lại phát hiện đang ở bên cạnh người Tống Linh Chi, ở trong tấm màn năng lượng ẩn mình vô hình của cô, ngay cả tín hiệu di động cũng bị chặn lại.
Cũng may cái phạm vi năng lượng ẩn giấu của Tống Linh Chi không lớn, Giang Thành đem điện thoại mở loa ngoài, cánh tay dài duỗi ra, đưa điện thoại di động đưa ra chỗ xa xa Tống Linh Chi một chút, lúc này mới đem điện thoại kết nối.
"Quan Chấp Chính đại nhân, có chuyện gì sao?" Lộ Vũ vừa đến văn phòng, anh ta tiếp điện thoại, âm thanh sang sảng truyền đến.
"Tối hôm qua có người xâm nhập trang viên của tôi." Giang Thành lời ít mà ý nhiều, trần thuật tình huống: "Tổng cộng năm người, có người ở sau lưng chỉ huy."
"Quan Chấp Chính đại nhân, ngài.." Lộ Vũ đương nhiên biết tình huống của Giang Thành tối hôm qua là như thế nào, ngữ khí của anh ta lo lắng: "Ngài tối hôm qua có sao không?"
Ngón tay thon dài của Giang Thành theo bản năng mà đem tóc của Tống Linh Chi trong lòng ngực vuốt gọn mái tóc mềm mại của cô, sợi tóc của cô lướt qua từ khe hở ngón tay của anh.
"Tôi không có việc gì." Giang Thành tiếp tục vuốt một chút rồi lại một chút đầu tóc của Tống Linh Chi: "Trong đó bốn người đã bị tôi giết, để lại tính mạng của một người trong đó, cậu có thể mang đi thẩm vấn."
Lúc này, một tay của anh không cẩn thận sờ đến hoa sơn chi nho nhỏ trên đỉnh đầu Tống Linh Chi, lòng bàn tay mơn trớn cánh hoa mềm mại, lưu luyến mà dừng lại một lát.
Tống Linh Chi vẫn đang đắm chìm trong giấc ngủ mơ ưm một tiếng, thân mình cô khẽ run, hướng vào trong lòng ngực Giang Thành rụt một chút, cô nhắm hai mắt lại, nói câu nói mớ: "Anh..
Đồ tồi.."
Chức năng bắt âm thanh của di động Giang Thành rất mạnh, hơn nữa anh đã mở loa ngoài, cho nên âm thanh của Tống Linh Chi rõ ràng mà thông qua di động truyền tới trong tai của Lộ Vũ.
Lộ Vũ: "!" Nhìn xem tôi nghe được cái gì, đây là cái âm thanh của cô gái nhỏ đúng không?
Không thể nào không thể nào Giang Thành vậy mà cũng có thể có bạn gái?
Anh ta vừa khẩn trương lại hưng phấn, ngữ khí nói chuyện ngầm có ý bát quái (hóng chuyện) : "Quan Chấp Chính đại nhân, ngài tối hôm qua không phải chỉ có một mình à?"
"Chỉ có một mình tôi." Tay Giang Thành từ hoa sơn chi trên đỉnh đầu của Tống Linh Chi rời đi, anh cũng không tính nói dối, bởi vì Tống Linh Chi căn bản không phải nhân loại.
Mặc dù Lộ Vũ nghe thấy âm thanh của anh bình tĩnh lại bình tĩnh, nhưng trong bóng tối, khuôn mặt của anh vẫn là hơi hơi đỏ lên.
"Đến đây xử lý đám người kia đi." Anh nghiêm túc, dùng thức ngữ mệnh lệnh che giấu một chút thẹn thùng của chính mình.
Lộ Vũ cảm thấy Giang Thành đang lừa anh ta, nhưng anh ta cũng không dám tiếp tục hỏi tiếp, chỉ là lòng mang tâm tình hóng chuyện, mang theo vài tên thủ hạ thân cận, chạy tới trong nhà của Giang Thành.
Giang Thành từ trước đã sử dụng hệ thống điều khiển trong phòng mở cửa ra, lộ vũ đẩy cửa ra cho anh ta, đầu tiên là thấy được từ trên cầu thang trên lầu lăn xuống năm cỗ - không, bốn cỗ thi thể, trong đó còn có một người được để lại một tia hơi thở để phục vụ cho thẩm vấn.
Lộ Vũ sai người đưa bọn họ nâng xuống, ngẩng đầu trộm đánh giá một chút phòng khách của Giang Thành.
Người đàn ông này, Giang Thành quả nhiên là đang lừa anh ta, trên bàn trà dưới lầu phòng khách này còn có một ly trà sữa mới uống được một nửa, Giang Thành ngày thường uống thứ này sao!
Thân là cảnh vệ trưởng bộ phận an ninh, năng lực quan sát dấu vết còn lại của Lộ Vũ không tầm thường, dây cột tóc hình dáng đóa hoa đánh rơi ở trên sô pha, trong không khí nhàn nhạt mùi hương của hoa sơn chi, còn có trên bàn sách một đoạn ghi hình của một bộ phim thần tượng mới chạy được một nửa, đều chứng tỏ rõ ràng trong nhà Giang Thành không chỉ có một người là anh.
Giang ảnh – Quan Chấp Chính đại nhân tôn kính anh..
Anh anh anh cư nhiên kim ốc tàng kiều *!
* "Kim ốc tàng kiều" dùng để chỉ ngôi nhà đẹp, sang trọng bên trong cất giấu giai nhân hoặc người tình.
Xuất phát từ truyện cổ, ngày xưa có một hoàng đế gọi là Hán Vũ Đế, hoàng hậu đầu tiên của ngài tên là Trần A Kiều.
Bọn họ là thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên, Hán Vũ Đế đã hứa hẹn với chị họ của ngài rằng: Nếu có một ngày ta cưới A Kiều làm vợ thì ta sẽ cho xây một tòa lầu cao bằng vàng thật to để nàng ở.
Nhưng về sau vận mệnh của Trần hoàng hậu rất bi thảm, sau khi phu quân của nàng lên ngôi Hoàng Đế liền phế nàng lập Vệ Tử Phu lên làm Hoàng Hậu.
Nàng bị đẩy đến Trường Môn Cung (lãnh cung Trường Môn) chờ đợi hắn trong đau khổ suốt hơn hai mươi năm trời, đến tận khi nàng chết, Hán Vũ Đế cũng không một lần đến thăm.
.