Tống Linh Chi nhanh chóng hòa nhập vào xã hội loài người ở thành phố Linh Kỳ.
Bởi vì Huyết tộc trời sinh sợ ánh mặt trời, ngày ngủ đêm hoạt động, nên cô tìm được một công việc rất thích hợp với mình, đó là làm việc lại cửa hàng tiện lợi 24/24.
Trước khi mặt trời lên, cô có thể trở lại nhà trọ mình thuê để nghỉ ngơi.
Vốn dĩ Tống Linh Chi cảm thấy nhân loại là một loại sinh vật nguy hiểm lại giảo hoạt, nhưng sau khi đến xã hội loài người, cô nhanh chóng thích chủng tộc nhân loại này, không vì cái gì khác, chủ yếu là..
Đồ ăn của nhân loại rất ngon.
Buổi tối 11 giờ, Tống Linh Chi cầm một cốc trà sữa đi vào cửa hàng.
Bên trong cửa hàng sáng trưng, một bóng người thon dài bị bóng đèn sợi đốt trên đầu chiếu vào, đổ bóng xuống mặt đất.
Đây là đồng nghiệp của Tống Linh Chi, Bùi Dực.
Anh học chuyên ngành nghiên cứu gen sinh vật cổ ở một trường đại học cách đây không xa, tới cửa hàng tiện lợi vừa đi học vừa đi làm.
Tống Linh Chi cúi đầu hút một ngụm trà sữa, lưu loát phối hợp làm việc với Bùi Dực.
"Ăn cơm tối chưa?" Bùi Dực khoác ba lô trên lưng hỏi Tống Linh Chi.
Những ngày qua, mặc dù máu Giang Thành rất đầy, nhưng Tống Linh Chi vẫn cảm thấy hơi đói bụng.
Đồ ăn của nhân loại đối với cô chỉ là để vị giác được hưởng thụ, không thể cung cấp năng lượng sống cho cô.
Cho nên Tống Linh Chi ngoan ngoãn lắc đầu: "Chưa ăn."
"Ăn cái này không?" Bùi Dực lấy bánh sandwich kẹp thịt xông khói trên kệ hàng xuống, quét mã trả tiền, đặt vào lò vi sóng hai phút rồi đưa cho Tống Linh Chi.
Khuôn mặt tuấn lãng của nam sinh mới đầu hai mươi tuổi hơi đỏ với Tống Linh Chi.
Tống Linh Chi hơi ngượng ngùng nhận lấy, mở bao bì ra, cái miệng nhỏ cắn một miếng.
"Cảm ơn, rất ngon." Tống Linh Chi nói với anh, cái thứ này cũng chỉ thỏa mãn một ít vị giác của cô.
Nếu mà muốn ăn no..
Tống Linh Chi liếm liếm môi, nhìn cổ của người đàn ông cao lớn trước mặt.
Thật ra không phải là do cô không muốn tùy tiện bắt một người trên đường để hút hai ngụm cho đỡ đói, nhưng hiện tại nhân loại quá mạnh, thể lực so với Huyết tộc sơ sinh như cô cao hơn rất nhiều, cơ bản là cô không thể đánh lại.
Nhìn bóng dáng Bùi Dực rời đi, Tống Linh Chi rõ ràng nghe thấy tiếng bụng mình kêu 'thầm thì'.
Cô ăn hết sạch bánh sandwich trong tay, lại uống hết một cốc trà sữa lớn, lại vẫn không thể lấp đầy cái bụng trống rỗng của mình.
Huyết tộc sơ sinh Tống Linh Chi nghiêm túc sắp xếp lại hàng hóa trên kệ của cửa hàng tiện lợi, gặp vấn đề khó đầu tiên khi tiến vào xã hội nhân loại, làm sao để tìm đồ ăn.
Mà lúc này, trong cùng thành phố, ở trang viên chiếm diện tích rộng lớn đứng sừng sững giữa thành phố Linh Kỳ, địa thế cực cao, đủ để quan sát toàn bộ thành phố Linh Kỳ.
Đây là chỗ ở của Quan Chấp Chính Giang Thành.
Lúc này anh ngồi ở phòng khách cùng với bác sĩ tư nhân, trong tay bác sĩ tư nhân là bản phân tích báo cáo về tình hình vết thương của anh, vẻ mặt nghiêm túc.
"Quan Chấp Chính đại nhân." Bác sĩ Trình lật bản báo cáo tình hình vết thương: "Vết thương của ngài trong trận chiến giành lại thành Vệ Tinh không nghiêm trọng lắm, chỉ cần điều dưỡng trong vòng một năm là có thể khôi phục."
Năng lực xem mặt đoán ý của Giang Thành cực mạnh, anh quan sát vẻ mặt của bác sĩ Trình là biết chuyện này cũng không đơn giản như vậy.
"Còn gì nữa?" Anh lạnh giọng hỏi, đôi môi mỏng hơi tái nhợt.
"Chỉ là trong vòng một năm dưỡng thương này, mỗi tháng sẽ có một ngày ngài tiến vào trạng thái hoàn toàn suy yếu để thân thể tự mình chữa trị, trị liệu vết thương." Bác sĩ Trình nghiêm túc nói với Giang Thành: "Quan Chấp Chính đại nhân, khi ngài tiến vào trạng thái hoàn toàn suy yếu, lực bài xích người khác rất mạnh, chỉ cần là người có tinh thần hơi mạnh một chút đến gần ngài, cả hai đều sẽ chịu tổn thương.
Đây là điểm mấu chốt sự khó khăn của vấn đề.
Trong khi ngài tiến vào trạng thái hoàn toàn suy yếu, nơi ngài ở không thể có quá nhiều cảnh vệ canh gác, bởi vì sẽ quấy nhiễu đến quá trình tự chữa trị của ngài."
Giang Thành nghe vậy, trầm ngâm một lát, chỉ bình tĩnh nói: "Ngày thường nơi này cũng không cần cảnh vệ, nếu là bởi vì trạng thái của tôi mà gia tăng cảnh vệ.
Ngược lại sẽ rất kỳ quái."
"Tôi cũng cho rằng như vậy." Bác sĩ Trình đẩy mắt kính nói; "Cho nên Quan Chấp Chính đại nhân, tôi kiến nghị ngày ngài tiến vào trạng thái hoàn toàn suy yếu đó nên diễn ra như bình thường.
Kẻ địch xâm nhập hẳn là cũng không thể tạo thành uy hiếp với ngài, tinh thần lực lượng cường đại của ngài đủ để treo cổ kẻ đó."
"Ừm." Giang Thành hiểu rõ vết thương của mình, nhàn nhạt đáp lại, hàng mi dài hơi rũ, vẫn là một bộ dáng bình tĩnh.
"Căn cứ theo chu kỳ thay đổi của cơ thể ngài, trạng thái hoàn toàn suy yếu sẽ diễn ra vào ngày trăng non mỗi tháng, là ngày mà gần như không nhìn thấy mặt trăng." Bác sĩ Trình nhắc nhở: "Thành phố Linh Kỳ rất an toàn, Quan Chấp Chính đại nhân có thể an tâm dưỡng thương."
Giang Thành đáp lời, tiễn bác sĩ Trình đi, căn biệt thự rộng lớn như vậy lại trở nên quạnh quẽ.
Vẻ mặt anh lạnh nhạt, lẻ loi một mình đi vào thư phòng, khoảng cách đến ngày trăng non như lời bác sĩ Trình nói, còn chưa đến một tuần.
Tống Linh Chi cảm thấy cô nhất định là Huyết tộc có thể nhẫn nhịn nhất trên thế giới này, bởi vì cô đã chịu đựng sự đói khát được gần một tuần rồi.
Buổi tối khi đến cửa hàng tiện lợi làm việc, Tống Linh Chi một tay đỡ cột đèn đường, nhìn dòng người đi tới đi lui bên cạnh mình, không nhịn được khẽ liếm môi.
Bên người cô đều là đồ ăn, nhưng một kẻ cô cũng đánh không lại.
Tùy tiện ra tay, cô nhất định sẽ bị đánh bại, sau đó sẽ bị bắt đưa đến đồn cảnh sát, cuối cùng trở thành vật nghiên cứu trong phòng thí nghiệm của nhân loại.
Tống Linh Chi nghĩ thôi đã run cầm cập, cố nhịn xuống sự đói khát của mình.
Cô đi vào cửa hàng tiện lợi, Bùi Dực đã thay cô dọn dẹp xong quầy thu ngân.
Dưới trạng thái đói khát cực độ, khuyết thiếu năng lượng để duy trì hoạt động thường ngày, Tống Linh Chi thậm chí còn lộ ra một số đặc thù của Huyết tộc.
Sắc mặt cô tái nhợt, hiện ra dáng vẻ đáng thương dưới ánh sáng của bóng đèn sợi đốt.
Bùi Dực liếc mắt đã phát hiện trạng thái của cô không ổn.
"Chi Chi, cô làm sao vậy?" Anh đứng dậy hỏi.
Tống Linh Chi phồng má, lắc lắc đầu.
Mỗi ngày cô đều búi tóc thành viên cầu trên đầu, dùng để che đóa hoa sơn chi không hái xuống được.
Theo động tác lắc đầu của cô, viên cầu trên đỉnh đầu cô quơ quơ theo, nhìn rất đáng yêu.
"Buổi tối lại không ăn cơm?" Bùi Dực quan tâm hỏi.
Tống Linh Chi gật gật đầu.
Kỳ thật từ lúc cô tỉnh lại đến bây giờ, đã gần một tháng không ăn cơm rồi.
Cuối cùng Tống Linh Chi cũng hiểu tộc nhân cô là bị tự nhiên đào thải như thế nào, đồ ăn của bọn họ trở nên càng ngày càng mạnh, cho dù là Huyết tộc cũng không thể làm gì.
"Ăn sandwich không?" Bùi Dực hỏi.
Tống Linh Chi nhẹ giọng nói: "Không ăn."
"Lẩu Oden thì sao?" Bùi Dực tiếp tục hỏi.
Tống Linh Chi vốn định từ chối, nhưng lẩu Oden thật sự quá ngon, vì thế cô gật đầu: "Ăn củ cải trắng."
Bùi Dực lấy cho cô một bát, Tống Linh Chi cúi đầu gặm củ cải trắng, nhưng cảm giác trống rỗng trong bụng càng thêm mãnh liệt.
Tống Linh Chi cầm đũa và đồ ăn trong bát, thậm chí không dám ngẩng đầu nhìn Bùi Dực.
Cô sợ bản thân nhìn thấy nhân loại ở gần mình như thế sẽ nhịn không được nhào lên.
"Trạng thái của cô có vẻ không tốt lắm." Bùi Dực nhìn cô nói.
"Có hơi đói." Tống Linh Chi nhỏ giọng nói, cô thúc giục Bùi Dực rời đi: "Cậu mau về ký túc xá đi, muộn chút nữa bảo vệ sẽ đóng cổng đó."
Bùi Dực vỗ trán, lúc này mới nhớ tới, lại lần nữa dặn Tống Linh Chi ăn nhiều một chút, mới rời đi.
Tống Linh Chi ngửa đầu bê nồi lẩu Oden lên uống hết sạch nước canh, có đồ ăn ấm áp vào bụng, sự đói khát sắp không nhẫn nại được của cô mới đỡ hơn được một chút.
Nhưng nồi lẩu Oden chỉ có thể giúp cô chống đỡ từ nửa đêm đến sáng, rạng sáng hai giờ, khách đêm khuya của cửa hàng tiện lợi càng ngày càng ít.
Tống Linh Chi chống tay vào quầy thu ngân, miễn cưỡng đứng dậy, cô không thể tiếp tục chịu đựng.
Nếu không hút máu, cô sẽ chết đói.
Tống Linh Chi biết một nơi có thể lấy được máu tươi trừ cơ thể nhân loại ra, đó là kho máu của bệnh viện.
Nhưng nơi đó đều có chuyên gia canh gác, còn có vài đạo phòng ngự vật lý.
Dưới tình huống đói khát cực độ, Tống Linh Chi quyết định bí quá hóa liều, bởi vì năng lực ẩn nấp của Huyết tộc rất mạnh, lén đi dưới mí mắt của nhân loại chính là sở trường của cô.
Tống Linh Chi lấy tiền từ trong túi ra nhét vào trong người, đây là tiền lương nửa tháng của cô.
Cô nghĩ thầm, không thể trộm đồ của người khác, vẫn nên giữ một ít tiền trong người.
Mang theo một số đồ vật, Tống Linh Chi để lại lời nhắn xin nghỉ cho chủ cửa hàng tiện lợi, rồi đóng cửa cửa hàng lại, chuẩn bị xuất phát.
Đường phố về đêm quạnh quẽ, Tống Linh Chi lòng mang theo hùng tâm tráng trí* ăn một bữa no nê, lấy điện thoại từ trong túi ra.
*Hùng tâm tráng trí: Có quyết tâm lớn, ý chí kiên cường, không chịu khuất phục
Mở phần mềm bản đồ, định vị bệnh viện gần nhất, Tống Linh Chi theo hướng dẫn bay qua.
Sau lưng cô mở ra một đôi cánh màu đen, trong nháy mắt khi cô bay lên trời, thân hình cô lập tức hòa làm một với hoàn cảnh xung quanh, gần như không có người phát hiện sự tồn tại của cô.
Tống Linh Chi cảm thấy đôi cánh màu đen sau lưng cô không đẹp lắm, nếu về sau năng lực tăng lên, cô sẽ có thể tự mình đổi màu sắc.
Nhưng mà cô bay có hơi lung lay, hiển nhiên là do thể lực chống đỡ không nổi.
Năng lực ẩn nấp của Huyết tộc không người có thể địch, Tống Linh Chi vì vậy mà thành công tránh đi bảo vệ tuần tra, một đường bay đến trước cửa kho máu ngầm của bệnh viện phụ thuộc bên cạnh trường đại học.
Trước mặt Tông Linh Chi là dày đặc thiết bị cảm ứng bằng tia hồng ngoại, ngăn lại tất cả kẻ xâm nhập.
Cô ngồi xổm xuống, dùng tốc độ không thể tưởng tượng được xuyên qua.
Tốc độ của cô cực nhanh, mắt thấy sắp xuyên qua đạo phòng tuyến cuối cùng, nhưng lúc này, chuyện ngoài ý muốn lại xảy ra.
Viên cầu trên đỉnh đầu bởi vì cô chạy một đường mà tán loạn, đóa sơn chi nho nhỏ vốn giấu bên trong lộ ra ngoài.
Trùng hợp là, đóa hoa sơn chi này lại chạm vào tia hồng ngoại.
Nháy mắt, tiếng cảnh báo vang lên, bảo vệ xung quanh bao vây chỗ này lại, cửa lớn kho máu trước mắt Tống Linh Chi khẩn cấp khởi động hệ thống phòng ngự, đóng lại không chút thương tiếc.
Cô lui về phía sau, nhưng súng lạp tử được bảo vệ trang bị đã bắn vào cánh tay cô.
Tống Linh Chi ăn đau, cơ thể đã lâu chưa được ăn cơm vô cùng suy yếu, chỉ có thể chạy trốn.
Trong đêm tối, không thấy rõ khuôn mặt cô lắm, nhưng bảo vệ trực tiếp tỏa định thân hình cô.
Cho dù cô có dựa vào năng lực ẩn nấp của mình tránh đi hầu hết công kích trí mạng, nhưng cánh tay cũng bị thương, máu tươi nhỏ giọt xuống.
Tống Linh Chi không biết nên trốn hướng nào, bởi vì cô đã cận kề cái chết, không chỉ là bởi vì bị thương, còn có sự đói khát trí mạng nữa.
Trong bóng đêm, dưới đôi môi đỏ mọng, hai chiếc răng nanh nhòn nhọn lộ ra.
Tống Linh Chi cùng đường, chỉ có thể theo bản năng bay về nơi ít người nhất, cô bay về trang viên giữa thành phố Linh Kỳ.
Lúc này, cô ngửa đầu nhìn không trung, bóng đêm dày đặc, phía chân trời không trăng, đúng là ngày trăng non.
Tống Linh Chi xâm nhập vào trang viên Giang Thành cư trú, bảo vệ phía sau không dám đến gần chỗ ở của Giang Thành, chỉ có thể từ bỏ.
Bọn họ biết, kẻ xâm nhập lỗ mãng như Tống Linh Chi sẽ chết ngay khi gặp Giang Thành.
Tống Linh Chi đi vào trang viên cực kỳ yên tĩnh này, không có lạp tử bay loạn khắp nơi, cô ngược lại cảm thấy không biết nên đi hướng nào.
Nơi này quá an tĩnh, cũng quá an toàn.
Nhưng này đều không quan trọng, Tống Linh Chi đã ngửi thấy hơi thở nhân loại, rất thơm.
Cô đã bị người bao vây đuổi đến tận đây, hơn nữa bị uy hiếp bởi sự đói khát, cho nên cô đánh bạo bay qua đó.
Lá cây ngoài trang viên xào xạc, kèm theo tiếng gió lưu động khi vỗ cánh.
Giang Thành dựa vào ghế sô pha trong phòng, ánh mắt nhìn thẳng về phía trước.
Mặc dù nghe thấy động tĩnh, anh cũng không thể quay đầu, bởi vì khi tiến vào trạng thái hoàn toàn suy yếu, cho dù động một ngón tay cũng rất khó.
Lúc này, có người nhẹ nhàng đẩy cửa kính ra, sau khi xoay người tiến vào, lại cẩn thận đóng lại.
Giang Thành nghĩ, đây là kẻ xâm nhập lễ phép nhất anh từng gặp.
Ngay sau đó, Tống Linh Chi chạy vội tới, thiếu nữ váy trắng lọt vào tầm mắt anh, trên đầu tóc rối bù xù là một đóa hoa nhỏ trắng tinh.
.