Edit by Mặc Hàm
Chu Lạp vẫn còn nhớ như in, lúc ấy anh mười bảy tuổi, đang học lớp 12.
Tiền trong nhà đều cho anh trai đang học đại học, người nhà nói rõ ràng cho anh biết, tình hình kinh tế hiện nay, chỉ có thể cung cấp được một sinh viên đại học, anh nhất định phải học đại học, chỉ có thể thi đậu trường tốt, tự mình kiếm tiền sinh hoạt phí.
Những Chu Lạp này đều nhịn, dù sao từ nhỏ đến lớn đều như thế, cũng thiếu phần này.
Chu Lạp ngồi tù là do anh trai mình ban tặng, Chu Ngưỡng vì chuyện của bạn gái mà đánh nhau với người khác.
Chu Ngưỡng thất thủ đánh người vào bệnh viện, ngay cả chính hắn cũng không biết, chọc đến người kia trong nhà có quyền có thế.
Cha mẹ tìm Chu Lạp khuyên can đủ đường, “Con còn chưa trưởng thành, bọn họ không thể làm gì con, nhiều nhất là một tháng, anh trai con đã trưởng thành, đi vào là sẽ bị ăn cơm tù.
”
Chịu không nổi sự đòi hỏi khuyên nhủ của cha mẹ, cuối cùng Chu Lạp đồng ý.
Sau khi đi vào căn bản không phải như vậy, đối phương có quan hệ, cho dù Chu Lạp chưa thành niên, cũng bắt người không buông.
Vụ án này bị đè ép lại, Chu Lạp ở bên trong thêm bốn năm nữa.
Trong lúc đó cha mẹ và Chu Ngưỡng chưa từng đi thăm tù, đợi đến khi ra tù, Lúc này Chu Lạp mới phát hiện, bọn họ đã chuyển nhà.
Sau đó là Lý Vi giúp anh, chịu áp lực trong nhà, vụng trộm lấy cho anh căn nhà hiện tại, ngày lễ tết sẽ đến thăm anh.
Hận hay không hận, Chu Lạp cảm thấy đã không còn quan trọng như vậy, vốn tưởng rằng mình đã tha thứ cho cha mẹ.
Nhưng khi bọn họ lại an tâm thoải mái đưa ra yêu cầu quá đáng như vậy, trong lòng Chu Lạp còn chút hỏa khí kia, cọ cọ bốc lên.
So với chuyện cũ với cha mẹ, anh càng để ý Liên Tranh có chấp nhận quá khứ này của mình hay không.
“Trước đây anh không nói với em … Là anh gạt em…” Tóm lại là mình nói dối gạt người khác, Chu Lạp càng nói càng không có sức lực.
“Sao lại có loại cha mẹ như vậy!” Liên Tranh nghiến răng nghiến lợi nói, bọn họ tìm tới cửa rõ ràng không thấy áy náy, “Bọn họ lại muốn làm gì?”
Chu Lạp cười khổ một tiếng, “Anh trai anh hình như bị bệnh, tìm anh hiến thận cho hắn…”
“Họ có điên không!” Anh, anh không được mở cửa cho họ nữa! Anh có nghe em nói không?”
Ngữ khí hổn hển của Liên Tranh, đáng sợ tới mức làm Chu Lạp sửng sốt.
Không biết Chu Lạp có nghe vào lời của hắn hay không, Liên Tranh lại nói, “Mùng ba em đã trở về, chờ em.
”
“Đừng… Bản thân em có thể…”
Chó con gấp gáp muốn về nhà, làm cho hốc mắt Chu Lạp nóng lên, anh rất muốn Liên Tranh, nhưng lại không thể để Liên Tranh bỏ mặc thời gian ở bên người nhà, chạy về với mình.
“Anh, anh nghe lời.
” Liên Tranh không có vẻ nóng nảy, hắn biết, mình bây giờ là nước xa không cứu được lửa gần, sốt ruột, còn không bằng để Chu Lạp bớt lo.
Vừa đến mùng ba, Liên Tranh ngựa không ngừng vó ngựa chạy vào thành phố, trước khi đi Lý Phương còn khóc lóc sướt mướt
“Mười lăm còn được, nói mùng năm, như thế nào quay đầu lại biến thành mùng ba!”
Nhận thịt ướp mà Lý Phương chuẩn bị cho hắn, “Vừa vặn không cần chen chúc xuân vận, con đi đây, nghỉ dài ngày lại trở về thăm hai người.
”
“Có phải con đã quen biết đối tượng trong thành phố hay không, sốt ruột như vậy, lại không chịu để mẹ tìm cho con! Con nói thật đi!”
Liên Tranh nói dối liền thích sờ đầu, “Hơn sau đi, hai người mau trở về, con đi trước.
”
Liên Tranh về nhà cũng không vội vàng như vậy, xuống xe chuyển tàu điện ngầm, lại lên xe buýt, lúc dừng ở cửa tiểu khu, Liên Tranh không muốn nghỉ chân, tăng nhanh bước chân chạy về nhà.
Biết hôm nay Liên Tranh trở về, Chu Lạp đang nấu cơm, mơ hồ nghe được tiếng chìa khóa.
Không đợi anh thò đầu ra, liền nghe thấy một tiếng nồng hậu, “Anh! ”
Vội vàng tắt lửa chạy ra cửa, “Trở về…”
Chu Lạp còn chưa nói hết lời, chó con bỏ lại đồ vật nhào tới trước mặt anh, ôm anh lên.
“A, thả anh xuống!”
Vừa lúc đèn tự động tối xuống, trong lối đi tối tăm im ắng, Liên Tranh đặt anh xuống đất, bức người đến góc tường.
“Em nhớ anh.
” Liên Tranh đi gấp, ngày đông lạnh mà trán cũng chảy ra một tầng mồ hôi.
Chu Lạp bị hắn chạm vào, hai chân đều có chút nhũn ra, tựa vào tường, ánh mắt cũng không biết nên đặt ở đâu.
“Muốn hôn anh…” Chó con càng nói càng gần, trán hai người chống lên nhau, chỉ cần Liên Tranh hơi cúi đầu, có thể dán môi cùng một chỗ.
Trong lối đi thổi tới gió lạnh, Chu Lạp rùng mình một cái, vừa nghĩ đến hai người đứng ở cửa, anh nhịn không được muốn né tránh.
“Đừng… Vào nhà…”
Chó con căn bản không thả anh đi, một chân chen chúc đến Chu Lạp, dính dính nói, “Không đợi được…”
Nói xong, chó con giống như bị bỏ đói, hung ác hôn lên.
Chu Lạp bị đụng đến điên đảo, lưng tựa lên vách tường, ngồi trên đầu gối Liên Tranh, mặc cho hắn thô lỗ hôn môi.
Lối đi yên tĩnh đến dọa người, có thể nghe thấy rõ ràng tiếng nước.
Đầu lưỡi bị Liên Tranh hút đến tê dại, trên chân Chu Lạp không dùng được sức, hai tay bám lấy đầu vai Liên Tranh, hai người nhiệt liệt dây dưa cùng một chỗ.
Tuy nói người lên lầu ít, nhưng vừa nghĩ đến có thể bị người nhìn thấy, Chu Lạp cảm thấy vừa hoang đường vừa kích thích.
Nhân tố phản nghịch nóng nảy trong thân thể đang rục rịch, Chu Lạp bất giác đáp lại nụ hôn hoang dại này.
Không ai muốn phòng thủ bị động, tranh tài dường như là sự hoang dã bẩm sinh của đàn ông.
Chu Lạp biết cắn người, cắn môi Liên Tranh không buông, hai người nhìn nhau ở cự ly gần.
Liên Tranh đỏ mắt, đưa tay giữ chặt ót Chu Lạp, cường ngạnh cắn trở về.
Thẳng đến khi trong miệng nếm được mùi tanh nhàn nhạt, Liên Tranh mới buông môi ra, dùng ngón tay vuốt môi Chu Lạp, thấp giọng nói, “Cắn chảy máu.
”
Đầu óc Chu Lạp trống rỗng, chưa từng thẳng thắn biểu đạt tình cảm của mình như vậy.
Sau khi cảm xúc mãnh liệt rút đi, Chu Lạp chỉ còn lại thẹn thùng, hơi né tránh ngón tay Liên Tranh, “Không có việc gì…”
Hai người ôm nhau, không tiếng động nhìn nhau, anh mắt Liên Tranh chứa đầy tình ý, làm cho Chu Lạp bại trận.
Hai má ửng đỏ, nói, “Anh vẫn đang nấu cơm… Đói bụng không…”
“Ùng ục…” Liên Tranh nhịn không được nuốt nước miếng, hắn là đói bụng, nhưng không phải trong bụng.
Chu Lạp làm bộ không hiểu, quay mặt đi, “Anh đi nấu cơm…em buông anh ra…”
“Anh…” Chó lớn ấy chóp mũi cọ cọ chóp mũi Chu Lạp, “Nhớ anh…”
Trước mắt Chu Lạp giống như nhìn thấy những vì sao, từng ánh sáng trắng, lóe lên khiến anh đầu váng mắt hoa.
“Anh cũng nhớ em.
”
“Muốn ôm anh…”
Trong cổ họng Chu Lạp đang cuồn cuộn bọt nước, anh đương nhiên hiểu ý Liên Tranh muốn ôm mình là gì.
Ma xui quỷ khiến không từ chối được, Chu Lạp há miệng không cách nào lên tiếng.
Liên Tranh vươn đầu lưỡi liếm liếm đỉnh môi Chu Lạp, thấy Chu Lạp còn cứng đờ tại chỗ, lại lấy phía dưới nóng rực đỉnh Chu Lạp
Oanh một cái, Chu Lạp đâm đầu vào ngực Liên Tranh, anh rõ ràng cảm giác được dục vọng của Liên Tranh.
Chu Lạp không phản kháng, chính là cổ vũ Liên Tranh.
Liên Tranh ném đồ đạc vào cửa, đạp giày, khom lưng khiêng người lên vai.
.