Editor: Yang Hy.
Lâm Cảnh cầm muỗng không chút để ý mà ăn điểm tâm, thuận miệng nói: "Nếu em nói cơ hội kinh doanh kiếm tiền là cái trò chơi kia của tụi em thì không cần phải nói, anh không có hứng thú."
Tôn Điềm Điềm há to miệng, rất kinh ngạc nhìn anh trai, "...!Em còn chưa nói gì mà."
"Không cần phải nói, không có hứng thú."
Tôn Điềm Điềm: "..."
Tôn Điềm Điềm cảm thấy anh trai thật khiến người ta khó hiểu, theo lý thuyết, anh trai là thương nhân, thương nhân đều là trục lợi, có dự án kiếm tiền đưa tới cửa, đến nghe cũng không nghe liền phủ quyết, đây căn bản là không khoa học!
Tôn Điềm Điềm suy nghĩ nửa ngày cũng không nghĩ ra là vì sao, cuối cùng tức giận đưa ra kết luận, "Anh chính là có ý kiến với A Niệm!"
Lâm Cảnh vẫn như cũ ăn điểm tâm, cupcake mẹ anh làm càng ngày càng ngon.
Anh tùy ý nói: "Tùy em muốn nghĩ thế nào."
Anh trai thậm chí còn không cho cô cơ hội thương lượng, hại cô còn làm một bản tư liệu kỹ càng tỉ mỉ về dự án, đêm qua nằm trên giường còn suy nghĩ xem phải nói như thế nào để thuyết phục anh trai đầu tư cho bọn họ.
Nhưng mà giờ phút này, đến có hội mở miệng cũng không có.
Tôn Điềm Điềm tức giận, tuy anh trai kêu cô đừng nói nữa, nhưng cô vẫn là mặt dày nói một đống, từ lối chơi, mục tiêu nhằm vào, điểm hấp dẫn, nhu cầu thị trường, cách thu được lợi nhuận sau khi trò chơi phát hành, toàn bộ đều nói rất kỹ càng tỉ mỉ.
Đương nhiên, mấy thứ này thật ra cô cũng không hiểu lắm, là lần trước lúc Thẩm Niệm Thâm và bọn Lưu Hạ mở họp, cô nghe Thẩm Niệm Thâm nói.
Cô một hơi nói rất nhiều, còn chuẩn bị nói tiếp, kết quả anh trai đột nhiên quét mắt nhìn cô, "Nói xong chưa?"
Tôn Điềm Điềm: "..."
Một chậu nước lạnh thẳng tắp đổ từ trên đầu xuống, Tôn Điềm Điềm trợn tròn mắt, nhìn anh trai, "...!Còn...!còn chưa nói xong..."
"Không cần phải nói nữa, ra ngoài đi, anh muốn làm việc."
Tôn Điềm Điềm: "..."
Lâm Cảnh: "Còn không đi sao?"
Tôn Điềm Điềm quả thực đã bị anh trai làm cho tức chết, cô cắn môi, thở phì phì dậm chân, đi nhanh ra ngoài.
Đi tới cửa, đột nhiên lại nghĩ tới cái gì, cô lại quay đầu đi vào.
Lâm Cảnh vẫn đang ăn điểm tâm mà Tôn Điềm Điềm mang lên, còn dư lại một cái cupcake, anh vừa mới cầm lên, còn chưa kịp cắn một miếng, Tôn Điềm Điềm đột nhiên đoạt lấy.
Lâm Cảnh ngẩng đầu, có chút kinh ngạc, "...!Em đang làm gì vậy?"
Tôn Điềm Điềm thở phì phì, "Không cho anh ăn!"
Lâm Cảnh: "..."
Tôn Điềm Điềm nhét cupcake vào miệng, hai má phồng lên, tức giận mà nói: "Dự án của chúng em nhất định sẽ kiếm được tiền, A Niệm rất lợi hại!"
Cô nói xong liền xoay người chạy.
Lâm Cảnh nhướng mày, nhìn chằm chằm bóng lưng Tôn Điềm Điềm một lát, sau một lúc lâu, chung quy nhịn không được cười, anh lắc đầu, cầm lấy bút lại tiếp tục làm việc.
Tôn Điềm Điềm cả ngày không thèm để ý đến anh trai, sáng sớm hôm sau cô phải về chỗ Thẩm Niệm Thâm, vừa lúc Lâm Cảnh phải đến công ty, nói tiện đường chở cô.
Kết quả tiểu nha đầu còn tức giận, căn bản không cảm kích, nâng cằm "hừ" một tiếng, "Anh trai là người bận rộn, em cũng không dám làm chậm trễ anh, em tự ngồi xe bác Lý."
Nói xong cô quay đầu lại chào hỏi ba mẹ rồi xách túi chạy đi.
Sáng sớm Tôn Điềm Điềm lại nói chuyện chua như vậy, kỳ quái, mẹ Tôn nhìn đến sửng sốt, hỏi Lâm Cảnh, "Điềm Điềm làm sao vậy?"
Lâm Cảnh cười, anh cúi đầu đóng cúc cổ tay áo sơ mi, "Ngày hôm qua chạy tới thương lượng với con, muốn con đầu tư cho dự án của Thẩm Niệm Thâm."
"Phải không? Vậy con cảm thấy thế nào?" Mẹ Tôn hỏi.
Lâm Cảnh nói: "Nghe cũng được.
Dừng một chút, anh lại nói: "Nhưng mà con không đầu tư."
Mẹ Tôn có chút kỳ quái, "Vì sao vậy? Nếu là dự án không tệ lắm cũng có thể đầu tư thử xem sao, cũng là giúp cho Thẩm Niệm Thâm một chút."
Lâm Cảnh lại cười cười, "Thẩm Niệm Thâm sẽ không muốn con giúp đâu, chuyện tìm con đầu tư, khẳng định là Điềm Điềm tự chủ trương."
Tuy Lâm Cảnh không biết nhiều về Thẩm Niệm Thâm, nhưng chuyện năm đó thật sự đã làm anh rất chấn động.
Năm đó cậu ta yêu đương với Điềm Điềm, bà ngoại sinh bệnh nặng cần phải trả một khoản phí phẫu thuật rất lớn.
Thật ra cậu ta hoàn toàn có thể thông qua Điềm Điềm tới tìm anh vay tiền.
Nhưng cậu ta lại rất có cốt khí, thà rằng ngày đêm làm công, mỗi ngày đều gặm bánh bao để sống qua ngày, vì kiếm tiền, thà rằng không muốn sống chạy tới chợ đen quyền anh đánh nhau, cũng không muốn nhận sự trợ giúp từ Điềm Điềm.
Đều là đàn ông, thật ra Lâm Cảnh rất hiểu cách làm của Thẩm Niệm Thâm.
Ban đầu anh còn lo lắng Thẩm Niệm Thâm ở bên Điềm Điềm là có động cơ, anh sợ cậu ta là bởi vì biết gia thế của Điềm Điềm mà lợi dụng tình cảm của con bé.
Dù sao thì đầu năm nay đàn ông muốn bám vào váy phụ nữ cũng không ít.
Chẳng qua sau đó mới phát hiện hoàn toàn đều là lo lắng quá nhiều.
Thẩm Niệm Thâm thật sự rất thích Điềm Điềm, thế nên từ đầu tới cuối đều không muốn có gút mắc kinh tế với gia đình nó.
Trước kia không muốn, hiện tại chắc là cũng sẽ không nguyện ý.
Lâm Cảnh nghĩ đến đây, càng có thêm hảo cảm với Thẩm Niệm Thâm, anh nói: "Con tin là Thẩm Niệm Thâm không cần con trợ giúp, nếu chút năng lực này cậu ta cũng không có, vậy thì không xứng với Điềm Điềm."
...!
Tôn Điềm Điềm về đến nhà liền đi vào phòng ngủ.
Cô ném túi lên tủ đầu giường, tức giận nằm xuống giường.
Thẩm Niệm Thâm ở nhà chờ Tôn Điềm Điềm, nhưng anh đã dậy từ rất sớm, giờ phút này đang ngồi làm việc.
Thấy Tôn Điềm Điềm trở về một câu cũng không nói liền nằm lên giường, anh đứng dậy đi qua, "Làm sao vậy? Có phải có chỗ nào không thoải mái không?"
Nói xong anh ngồi xuống mép giường, giơ tay sờ trán Tôn Điềm Điềm.
Anh thấy cô vừa về liền nằm xuống giường, nghĩ là cô bị bệnh.
Tôn Điềm Điềm phồng má, "Đúng vậy, đau dạ dày."
Giận!
Thẩm Niệm Thâm nghe vậy, sắc mặt tức khắc ngưng trọng, anh đưa tay xoa bụng Tôn Điềm Điềm, "Sao lại bị đau dạ dày? Có phải không ăn sáng không?"
Lúc trước Thẩm Niệm Thâm đi làm thường hay bận đến không có thời gian ăn cơm, đến bây giờ thỉnh thoảng vẫn còn bị đau dạ dày, thế nên anh biết rõ cảm giác đau dạ dày là thế nào, anh phải lập tức dẫn Tôn Điềm Điềm đến bệnh viện kiểm tra.
Anh rất khẩn trương, nói: "Em chờ anh một chút, anh đi thay quần áo rồi lập tức dẫn em đến bệnh viện."
Anh nói xong liền đứng lên, Tôn Điềm Điềm bị bộ dáng khẩn trương của Thẩm Niệm Thâm chọc cười, lại rất cảm động, cô vội kéo anh lại, "Em trêu anh thôi, em không có đau dạ dày."
Thẩm Niệm Thâm nhìn cô, ấn đường hơi nhăn lại, "Thật chứ?"
Tôn Điềm Điềm cười hì hì, từ trên giường bò dậy, "Thật mà." Cô kéo tay Thẩm Niệm Thâm, nói: "Em đúng là có chút không thoải mái, nhưng là bị chọc tức."
Thẩm Niệm Thâm ngây ngốc, lo lắng hỏi: "Làm sao vậy? Ở nhà đã xảy ra chuyện gì sao?"
Tôn Điềm Điềm "ừm" một tiếng, càng nghĩ đến cô càng thấy rầu rĩ, một hồi lâu mới nói: "Ngày hôm qua em về nhà, hiếm khi anh trai cũng có ở nhà, em liền muốn tìm anh ấy nói một chút về dự án của chúng ta, muốn anh ấy đầu tư, kết quả anh của em căn bản đến nghe cũng không nghe liền phủ quyết."
Thẩm Niệm Thâm nghe vậy lại nhíu mày, "Em đi tìm anh trai của em sao?"
Tôn Điềm Điềm gật đầu, "Đúng vậy, em nghĩ dự án của chúng ta tốt như vậy, nếu anh trai đầu tư chúng ta cũng có thể kiếm được tiền."
Tôn Điềm Điềm vẻ mặt ngây thoe, rất là nghiêm túc mà phân tích.
Thẩm Niệm Thâm nhìn cô, đôi mắt đen nhánh thâm thúy, thật lâu không nói gì.
Tôn Điềm Điềm thấy anh không nói lời nào, chớp chớp đôi mắt, "A Niệm, anh làm sao vậy?"
Thẩm Niệm Thâm trầm ngâm một lát, lúc này mới cầm lấy tay Tôn Điềm Điềm, cực kỳ nghiêm túc mà nói: "Điềm Điềm, không cần đi tìm anh trai của em."
Tôn Điềm Điềm ngẩn người, có chút khó hiểu, "Vì sao vậy?"
Cô đi tìm anh trai, là nghĩ nếu anh trai có thể giúp đỡ bọn họ, áp lực của Thẩm Niệm Thâm sẽ không lớn như vậy.
Gần đây anh lại ba bốn giờ sáng mới ngủ, cô thấy rất đau lòng.
Thẩm Niệm Thâm nâng tay lên, ôn nhu sờ sờ đầu cô.
Anh nhìn vào mắt cô, hồi lâu sau mới nhẹ giọng nói một câu, "Em không cần lo lắng, anh sẽ có biện pháp, tin tưởng anh được không?"
Đúng như Lâm Cảnh nghĩ, Thẩm Niệm Thâm quả thật không muốn có bất cứ gút mắc kinh tế nào với gia đình Tôn Điềm Điềm.
Anh không muốn tình cảm của anh với Điềm Điềm bị trộn lẫn với những lợi ích.
Anh chỉ muốn đơn giản ở bên Tôn Điềm Điềm, đơn giản mà yêu nhau, vậy là đủ rồi.
Tiền anh sẽ tự kiếm, Điềm Điềm anh sẽ tự nuôi.
Tôn Điềm Điềm nghe thấy lời Thẩm Niệm Thâm nói, vội dùng sức gật đầu, "Đương nhiên là em tin anh."
Ánh mắt của cô cực kỳ nghiêm túc, đôi mắt đen nhánh đặc biệt sáng rực.
Lúc này Thẩm Niệm Thâm mới cười cười, hỏi: "Em ăn cơm chưa?"
Tôn Điềm Điềm lắc đầu, đặc biệt ngoan ngoãn trả lời, "Vốn dĩ muốn ăn, nhưng em muốn trở về ăn với anh."
Thẩm Niệm Thâm cười, xoa đầu cô, "Đi thôi, anh dẫn em ra ngoài."
Tôn Điềm Điềm cong cong đôi mắt, vui vẻ kêu, "Được, đi ăn sáng thôi."
Cả người cô dựa lên Thẩm Niệm Thâm, anh thuận thế bế cô lên, Tôn Điềm Điềm nhanh chóng vòng tay ôm cổ, hai chân kẹp chặt eo anh.
Cô cười hì hì, tiến đến hôn lên môi Thẩm Niệm Thâm một cái.
Thẩm Niệm Thâm cười, cứ như vậy nâng mông Tôn Điềm Điềm ôm ngoài.
Ra tới phòng khách, anh đặt cô lên sô pha.
Tôn Điềm Điềm đột nhiên bị buông xuống, có chút ngây ngốc, tròn xoe đôi mắt, "Anh đi đâu vậy?"
Thẩm Niệm Thâm vừa cười vừa đi vào trong phòng, "Thay quần áo, đồ ngốc.".