Anh Tốt Nhất

Thẩm Niệm Thâm thi xong đã là ngày 20 tháng 1.

Kì thi vừa kết thúc, một đám học sinh còn ở lại trường liền xách hành lý trở về như tên bắn.

Lúc thi xong đã là ba giờ chiều, Tôn Điềm Điềm định cùng Thẩm Niệm Thâm chuẩn bị trực tiếp về nhà.

Kết quả còn chưa kịp đi đã bị Hứa Lệ túm lại, “Gấp cái gì chứ, tớ với Trình Đóa mua vé máy bay ngày mai về, đêm nay chúng ta đi tụ tập một chút.”

Thẩm Niệm Thâm trưng cầu ý kiến của Tôn Điềm Điềm, cô đương nhiên không có ý kiến, kéo Thẩm Niệm Thâm, cười tủm tỉm nói: “Anh nói đi đâu em liền đi đó.”

Thời gian này vẫn luôn bận rộn khó có được ngày nghỉ, Thẩm Niệm Thâm cũng muốn nghỉ ngơi một chút, vì thế buổi tối bốn người cùng nhau đi ra ngoài ăn cái lẩu.

Bởi vì đi sớm nên ăn lẩu xong chỉ mới hơn 7 giờ một chút.

Buổi tối bên ngoài có gió lớn, Tôn Điềm Điềm kéo Thẩm Niệm Thâm, đầu chôn ở trong lòng ngực anh.

Thẩm Niệm Thâm ôm cô, vì cô mà chắn gió, anh quay đầu lại nói với Hứa Lệ: “Tìm chỗ nào ở trong nhà đi, Điềm Điềm sợ lạnh.”

Hứa Lệ nắm tay Trình Đóa từ phía sau đi tới, nói: “Hiện tại còn sớm, nếu không thì đi chơi bida đi?”

“Được được, em muốn chơi!” Lần trước Trình Đóa vừa mới học đánh bida nên đặc biệt hưng phấn.

Tôn Điềm Điềm từ trong lòng ngực Thẩm Niệm Thâm ngẩng đầu, quay đầu lại nhìn Trình Đóa cùng Hứa Lệ, “Nhưng mà em không biết chơi.”

Hứa Lệ cười nói: “Để A Niệm dạy em, cậu ấy chính là cao thủ đó.”

Tôn Điềm Điềm kinh ngạc nhìn về phía Thẩm Niệm Thâm, “Anh còn biết đánh bida sao?”

Thẩm Niệm Thâm còn chưa nói lời nào thì Hứa Lệ đã chen vào nói: “Cậu ấy biết rất nhiều thứ, về sau em sẽ cảm nghiệm được thôi.”

Đôi mắt Tôn Điềm Điềm như chứa ngàn sao, “Thẩm Niệm Thâm, sao anh lại lợi hại như vậy.”

Thẩm Niệm Thâm cười cười, nói: “Cũng không phải là chuyện gì rất khó.”

“Nhưng mỗi ngày anh phải làm nhiều việc như vậy, làm sao có thời gian học nhiều thứ thế.” Tôn Điềm Điềm vừa ngạc nhiên vừa sùng bái, trước kia ấn tượng của cô với học bá chính là một ngày 24 giờ ngoại trừ học tập thì vẫn là học tập.

Nhưng Thẩm Niệm Thâm hoàn toàn không giống vậy, làm sao anh vừa có thể học tập tốt, vừa có thể giỏi các kĩ năng khác ngoài trừ học tập ra?

Hứa Lệ quay đầu lại nói: “Em cũng cảm thấy thần kỳ đúng không? Anh cảm thấy một người đàn ông như cậu ấy quả thực là như vị thần.”

Tôn Điềm Điềm nghe Hứa Lệ khen Thẩm Niệm Thâm liền có một loại cảm giác có chung vinh dự, đặc biệt tự hào.

Cô ôm cánh tay Thẩm Niệm Thâm chậm rãi đi phía trước, câu được câu không mà cùng Thẩm Niệm Thâm nói chuyện: “Nghe nói anh còn lấy được giải quán quân cuộc thi bơi lội của thành phố tổ chức?

Thẩm Niệm Thâm ‘ừ’ một tiếng.

Tôn Điềm Điềm tò mò, hỏi: “Khi nào vậy?”

Thẩm Niệm Thâm: “Lúc mười bảy tuổi, cao nhị (lớp 11).”

Tôn Điềm Điềm càng sùng bái, “Thẩm Niệm Thâm, anh thật là lợi hại.”

Lúc mười bảy tuổi, cô còn cả ngày ở trường chơi đùa.

Thẩm Niệm Thâm cười một cái, nói: “Là bởi vì có tiền thưởng nên mới đi tham gia.”

“A, được bao nhiêu tiền vậy?”

“3000.” Vốn là không có gì hứng thú, nhưng sau đó nghe nói có tiền thưởng nên không chút do dự liền đi báo danh.

Mắt Tôn Điềm Điềm sáng lấp lánh, sùng bái mà nhìn Thẩm Niệm Thâm, “Thẩm Niệm Thâm anh thật sự quá lợi hại, hơn mười tuổi đã biết tự kiếm tiền.”

Thẩm Niệm Thâm rũ mắt nhìn cô, đôi mắt Tôn Điềm Điềm to tròn, không chớp mắt mà nhìn anh.

Thẩm Niệm Thâm nhìn cô, trong mắt mang theo nụ cười ôn nhu, thấp giọng nói: “Tôn Điềm Điềm, sao em lại tốt như vậy chứ?”

“A? Ưm —”

Tôn Điềm Điềm còn chưa kịp nói thì môi Thẩm Niệm Thâm đã đột nhiên dán xuống, cả người cô cứng đờ, đôi mắt mở to, cả người ngơ ngác mà sững sờ đứng đó.

Hai bờ môi lẳng lặng mà dán vào nhau, một lát sau Thẩm Niệm Thâm mới hơi buông ra.

Ngẩng đầu, thấy đôi mắt Tôn Điềm Điềm mở to mà ngơ ngác nhìn mình, anh không khỏi cười, xoa xoa đầu cô, “Đồ ngốc, hoàn hồn đi.” Nói xong liền buông cô ra, cười bước về phía trước.

Nụ hôn của Thẩm Niệm Thâm quá bất ngờ, khiến cho đầu óc Tôn Điềm Điềm phát ngốc, ngơ ngác mà đứng tại chỗ nửa ngày.

Thẩm Niệm Thâm đi vài bước về phía trước, không nghe thấy tiếng bước chân đi theo của Tôn Điềm Điềm, anh quay đầu lại, “Còn không đi?”

Tôn Điềm Điềm cuối cùng cũng hoàn hồn, nhanh chóng chạy về phía trước, cao hứng mà ôm lấy Thẩm Niệm Thâm, ngẩng đầu, nhếch khóe miệng vui vẻ hỏi anh, “Sao anh lại hôn em?”

Thẩm Niệm Thâm nhìn cô, nói: “Thích.”

Chưa từng có một người giống Tôn Điềm Điềm tin tưởng, sùng bái anh như vậy. Cô không biết, một câu khẳng định của cô có thể mang đến cho anh bao nhiêu năng lượng.

Bởi vì mẹ mà thời tiểu học mấy bạn học nữ đều hợp lại mà cô lập anh, xa lánh, nhục nhã anh, khiến anh thật sự vô cùng chán ghét nữ sinh.

Sau khi gặp được Tôn Điềm Điềm, anh mới biết được trên thế giới thì ra còn có một nữ sinh tốt đẹp như vậy, thiện lương, đơn thuần, đáng yêu, thiện giải nhân ý[1], vĩnh viễn tràn ngập sức sống, ở bên cô, cuộc sống giống như tràn ngập ánh mặt trời, cuộc đời đều có chuyện đáng chờ đợi.

[1] Thiện giải nhân ý: am hiểu lòng người.

Tôn Điềm Điềm đột nhiên nhón chân hôn lên môi Thẩm Niệm Thâm một cái, mi mắt cong cong mà nhìn anh, “Em cũng thích anh.”

“Ai, hai người các cậu có thể để lát nữa rồi ân ái hay không, đi mau lên nào.” Hứa Lệ cùng Trình Đóa đã đi rất xa, quay đầu lại phát hiện Thẩm Niệm Thâm cùng Tôn Điềm Điềm dừng ở một chỗ thật xa, hai người còn thân mật với nhau trên đường lớn, có để cho người ta sống không đây.

Tôn Điềm Điềm cười rộ lên, trả lời: “Lập tức tới liền đây!”

Nói xong cô liền kéo Thẩm Niệm Thâm đuổi theo.

Cách trường học không xa có một chỗ đánh bida, cơ sở vật chất cũng khá tốt, bọn Thẩm Niệm Thâm đôi khi có ghé qua đây chơi.

Bởi vì đến kì nghỉ, phòng đánh bida tương đối ít người.

Hứa Lệ nói: “Chúng ta lên tầng hai đi, trên đó an tĩnh hơn.”

Tầng một gần đường lớn, nhiều xe tới tới lui lui nên là có chút ồn ào.

Thẩm Niệm Thâm dẫn Tôn Điềm Điềm lên tầng hai, vốn cho rằng tầng hai không có ai, không nghĩ tới lại có một bàn, càng không nghĩ tới đó lại là đám người Tạ Tuân.

Từ lần trước cắm trại trở về, Tôn Điềm Điềm đã rất lâu không gặp Tạ Tuân, giờ phút này thấy cậu liền cười chào hỏi, “Tạ Tuân, cậu còn chưa về nhà à.”

Tạ Tuân lười nhác mà liếc mắt nhìn cô một cái, ‘ừ’ một tiếng.

Mấy nam sinh bên cạnh Tạ Tuân đều là bạn học thời cao trung, nhìn thấy Tôn Điềm Điềm, một đám đều rất nhiệt tình.

Lâm Tuấn cười nói: “Điềm Điềm, đã lâu không gặp, cậu ngày càng xinh đẹp nha.”

Tôn Điềm Điềm cười cười.

Lâm Tuấn nhìn Tôn Điềm Điềm nắm tay nam sinh bên cạnh, không khỏi nhìn Thẩm Niệm Thâm thêm vài lần, trong mắt mang theo đánh giá, sau đó nhìn về phía Tôn Điềm Điềm, cười đến ái muội, “A, Điềm Điềm, yêu đương rồi sao? Bạn trai à?”

Tôn Điềm Điềm gật đầu, “Ừm.”

Tạ Tuân phiền lòng, nhíu mày nhìn về phía Lâm Tuấn, “Có chơi hay không?”

“Chơi chơi chơi! Tới liền!” Tạ Tuân rõ ràng không muốn nói chuyện với Tôn Điềm Điềm, mấy người anh em đều biết tâm tư của cậu ta, một đám tức khắc chạy về không nói gì nữa.

Tôn Điềm Điềm lôi kéo Thẩm Niệm Thâm, “Chúng ta qua bên kia đi.”

Thẩm Niệm Thâm ‘ừ’ một tiếng, nắm tay Tôn Điềm Điềm đi đến một bàn bên trong.

Lần đầu tiên Tôn Điềm Điềm chơi bida, Thẩm Niệm Thâm tay cầm tay dạy cô.

Anh đứng ở phía sau cô, hơi cúi người áp xuống thân thể cô, giúp cô điều chỉnh tư thế, “Hạ thấp người xuống một chút.”

Thân thể hai người thật sự áp sát vào nhau, môi Thẩm Niệm Thâm nhẹ nhàng dán bên lỗ tai Tôn Điềm Điềm, thanh âm thấp thấp, hơi thở chui vào lỗ tai Tôn Điềm Điềm, cô nhịn không được liền cười khanh khách, rụt cổ lại, “Ngứa thật.”

Thẩm Niệm Thâm cười, “Chuyên tâm một chút.”

“Anh dựa vào em gần quá.”

Thẩm Niệm Thâm cười, tiếp tục dạy cô, “Tư thế tay không đúng, ngón tay cái tách ra một chút.”

Thẩm Niệm Thâm cách thật sự rất gần, lúc nói chuyện, toàn bộ hơi thở nong nóng chui vào lỗ tai, Tôn Điềm Điềm ngứa đến không chịu được, ở trong lòng Thẩm Niệm Thâm cười khanh khách.

Hứa Lệ ở bên cạnh chơi cùng Trình Đóa, ngẩng đầu thấy tư thế thân mật của hai người, tấm tắc nói, “Hai người các cậu là tới đánh bida hay là tới yêu đương vậy?”

Thẩm Niệm Thâm ngước mắt liếc hắn một cái, “Đánh đầu cậu.”

Tôn Điềm Điềm học nửa ngày, cuối cùng cũng sờ được đến mặt bàn.

Thời điểm sờ được mặt bàn là hưng phấn nhất, cô cầm gậy ồn ào muốn tự mình đánh.

Thẩm Niệm Thâm nhìn vẻ mặt hưng phấn của Tôn Điềm ĐiềmĐiềm liền cười sủng nịch, sau đó lui về sau một bước, nhường vị trí cho cô.

Nhưng mà sự thật đã chứng minh, Tôn Điềm Điềm học một giờ, ngoại trừ tư thế học được có chút giống, những thứ khác hoàn toàn không học được, đánh phát nào trượt phát đó.

Trình Đóa cùng Hứa Lệ rất không cho mặt mũi mà cười ha hả.

Tôn Điềm Điềm cảm thấy mất mặt, quay đầu lại vô cùng đáng thương mà nhìn Thẩm Niệm Thâm.

Thẩm Niệm Thâm bất đắc dĩ mà xoa xoa ấn đường, bạn gái quá ngốc, dạy làm sao mới tốt đây.

Thẩm Niệm Thâm lại dạy thêm lát nữa, Tôn Điềm Điềm mới miễn cưỡng có thể đánh trúng bi.

Cô đánh đến nghiện, kích động mà nói với Thẩm Niệm Thâm: “Chúng ta chơi lâu một chút đi, chơi đến 10 giờ được không?”

Thẩm Niệm Thâm ngẩn người, ánh mắt lơ đãng liếc về hướng bàn bên kia một cái, trầm mặc một lát rồi mới gật đầu, “Được.”

“Đợi em một tí, em đi WC trước.” Tôn Điềm Điềm vừa mới học được, thời điểm nhiệt tình tăng vọt liền vội vội vàng vàng chạy tới WC.

Đi WC phải đi ngang qua bàn của bọn Tạ Tuân, cô chạy thật nhanh, không chú ý tới có người đang phát bi.

Lâm Tuấn nhắm chuẩn, sau đó đánh vào bi, gậy liền đụng vào ngực Tôn Điềm Điềm.

Lực đánh bi có chút lớn, Tôn Điềm Điềm tức khắc đau đến kêu “A” một tiếng.

Tạ Tuân vốn dựa vào bàn bên cạnh, thấy thế liền chửi ầm lên, “Lâm Tuấn! Mẹ nó, cậu không có mắt à!”

Cậu bước đến trước mặt Tôn Điềm Điềm, kéo tay cô, khẩn trương hỏi: “Thế nào? Không sao chứ?”

“Không, không sao.” Tôn Điềm Điềm theo bản năng rút tay về.

Tạ Tuân nhíu mày, nói: “Đụng trúng ngực rồi, tớ dẫn cậu đến bệnh viện kiểm tra một chút.”

Nói xong liền kéo Tôn Điềm Điềm đi ra ngoài.

Thẩm Niệm Thâm bước tới, một tay kéo Tôn Điềm Điềm lại, ánh mắt nặng nề mà nhìn chằm chằm Tạ Tuân, “Không làm phiền đến cậu.”

Anh ôm bả vai Tôn Điềm Điềm tựa như đánh dấu chủ quyền, “Tôi tự đưa cô ấy đi.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui