Vào một ngày nọ trong kì nghỉ hè, Hà Miên Miên ngồi sau xe đạp của bạn trai Ngụy Húc Dương, hai người đi chậm rì rì, trò chuyện trên trời dưới đất.
“Cuối tháng liên đoàn cả nước sẽ tổ chức cuộc thi bóng rổ đúng không?”.
Đuôi tóc thiếu nữ vung vẩy, một tay ôm eo bạn trai, một tay dang ra để gió thổi loạn.
“Thế nào, năm nay bạn học Ngụy Húc Dương có tin tưởng mình sẽ chiến thắng giải đấu này không đây?
“Cái này...” Từ trước đến nay Ngụy Húc Dương luôn tự tin thế nhưng lại do dự một chút, bất quá ở trước mặt bạn gái, hắn vẫn không thể ném đi mặt mũi: “Hẳn là không thành vấn đề đi.”
“Ha?” Hà Miên Miên ở bên hông hắn nhẹ véo xuống, có chút không hài lòng với câu trả lời của đối phương: “Anh có biết huấn luyện viên vất vả bồi dưỡng anh thành một tuyển thủ hạt giống, cho nên, anh không thể trả lời có sức thuyết phục hơn sao?”
Không nghĩ tới lời này lại chọc trúng tim đen của Ngụy Húc Dương, hắn ưỡn ngực, ngẩng đầu thể hiện khí thế, dùng sức ghì vào chiếc xe đạp: “Tuyển thủ hạt giống sao...Lời này nói như thế không sai, nhưng anh còn chưa đạt được đến cái trình độ kia.
Hơn nữa, nghe nói còn có cái người siêu lợi hại chuyển đến trường chúng ta vô cùng lợi hại cũng sẽ tham gia cuộc thi cả nước, không biết hắn đánh ở vị trí nào.
Nếu trùng hợp...hẳn anh chỉ có thể ngồi ở ghế dự bị.”
“Như vậy sao...”
Hà Miên Miên ngồi đằng sau, không nhìn thấy nét mặt của Ngụy Úc Dương vẫn có thể nhìn ra anh có bao nhiêu uể oải, tức thì trong lòng cô dịu lại, an ủi nói: “Không cần bận tâm, chỉ cần anh nỗ lực, không thẹn với lòng chắn chắn mọi chuyện sẽ tốt đẹp.”
Cô nhảy xuống khỏi xe đạp, chạy đến trước mặt thiếu niên, nở một nụ cười xán lạn, giơ ngón tay cái với anh: “Dù sao ở trong lòng em, Húc Dương nhà chúng ta là giỏi nhất!”
Ngụy Úc Dương dừng xe lại hai chân chống trên mặt đất, nhìn cô gái xinh đẹp trước mắt, lặng lẽ đỏ mặt.
Hắn, Ngụy Úc Dương chẳng có tài đức gì, thế nhưng lại có thể cùng Hà Miên Miên nói chuyện yêu đương.
Nói đến Hà Miên Miên, chính là nữ thần của toàn bộ nam sinh.
Cô lớn lên không chỉ có khuôn mặt xinh đẹp, dáng người vô cùng chuẩn, trước sau nở nang, còn có đôi chân dài trắng như tuyết.
Mỗi lần cô mặc bộ đồ cổ động viên xuất hiện ở trên sân bóng là sẽ khiến mọi người hét chói tai.
Cô tính cách rộng rãi, hoạt bát lại am hiểu lòng người, cùng người khác kết bạn đều vô cùng trân thành.
Bởi vậy bất luận là nam hay nữ đều vô cùng hoan nghênh.
Một cô gái hoàn mĩ như vậy, bất cứ nam sinh nào cũng muốn hẹn hò cùng.
Ngụy Húc Dương thế nào cũng không nghĩ tới, Hà Miên Miên từ chối nhiều người như vậy, nhưng lại đồng ý hẹn hò với hắn.
Về sau, hắn chính là đối tượng được mọi người hâm mộ, mỗi ngày đều có thể cùng nữ thần ăn cơm, cùng nhau về nhà.
Tuy rằng bọn họ chỉ mới nắm tay nhưng Ngụy Húc Dương đã cảm thấy vô cùng thỏa mãn.
Nhìn người con gái trước mắt tươi cười so với đóa hoa mùa xuân còn kiều diễm hơn bội phần, hắn vô cùng cảm động, kéo tay Miên Miên qua, bao bọc lấy tay cô:
“Miên Miên, cảm ơn em.”
Cứ như vậy hắn một tay đẩy xe, một tay nắm tay bạn gái, hai người chậm rì rì mà bước đi trên đường.
Rốt cuộc hai mươi phút sau cũng tới nhà Miên Miên.
“A, tại sao cửa lại mở vậy? Thời gian này trong nhà hẳn là không có người.” Hà Miên Miên hoảng sợ trốn sau lưng bạn trai, giống như ngạc nhiên mà bị kinh sợ: “Không phải là trong nhà có trộm đi?”
Nghe cô nói như vậy, Ngụy Húc Dương cũng cảm thấy tính huống này vô cùng giống ăn trộm đột nhập, vì thế buông cô gái trong tay ra, để cô ở ngoài chờ, chính mình túm lấy cây lau nhà coi như vũ khí, rón ra rón rén đi vào nhà.
Quả nhiên vừa vào hắn liền nghe thấy âm thanh có người lục lọi, lần theo tiếng đi tìm lại cùng lúc chạm mặt với “tên trộm”.
“Cậu là ai?” Kẻ ăn cắp còn đề ra nghi vấn với hắn.
Ngụy Húc Dương nghĩ đây là cơ hội tốt để thể hiện trước mặt Miên Miên, vì thế không chút do dự liền cầm cây lau nhà, “phanh” một tiếng vững chắc đánh vào cổ tay đối phương.
Hà Miên Miên nghe được trong phòng có tiếng kêu thảm thiết, cô hoang mang chạy vào, sợ Ngụy Húc Dương xảy ra chuyện gì, kết quả, liền thấy bạn trai mình cùng một người đàn ông có thân hình cao lớn đang vật lộn.
Khi cô thấy rõ diện mạo cùng bàn tay bị thương của người kia, tâm liền lạnh đi.
“Anh, sao anh đã trở về rồi?”