Cố Duẫn cúp điện thoại.
Trịnh Hoài đốt một điếu thuốc, cầm trên tay.
Kỳ thật Cố Duẫn nói đúng, trong lòng mỗi người đều có một cán cân, cho dù anh ấy không muốn thừa nhận thì cán cân của anh ấy vẫn là nghiêng về phía Trịnh Nghi nhiều hơn một chút.
Có lẽ không chỉ riêng một mình anh ấy mà cả nhà họ Trịnh đều như vậy, cho nên Trịnh Tây Tây không thích về đây.
Anh ấy rít một hơi thuốc, ngoài cửa truyền đến tiếng động, anh ấy dập điếu thuốc rồi bước ra ngoài.
Mấy người giúp việc đang chuẩn bị mọi thứ bên ngoài.
Trịnh phu nhân vừa đi tới, Trịnh Hoài đã hỏi: “Giữa trưa không phải bữa tiệc gia đình sao?”
Chỉ là người một nhà ăn bữa cơm mà thôi, không cần gióng trống khua chiêng như vậy.
“Mợ của con sẽ đến, còn có Lương phu nhân cũng sẽ đến.”
Ánh mắt bà ấy dừng lại trên người con trai một lúc: “Con cũng đi thay quần áo đi, ăn mặc đàng hoàng một chút.”
Trịnh Hoài cau mày.
Nếu biết giữa trưa chỉ là gặp gỡ xã giao thì anh ấy đã không về.
Khoảng thời gian trước, mẹ Trịnh nổi hứng đi học làm đồ gốm, mang theo mấy cái đồ vật dưa vẹo táo nứt trở về, còn ở đó quen biết Lương phu nhân.
Hai người phụ nữ mới gặp mà như đã quen biết từ lâu, tình bạn nhanh chóng trở nên thân thiết, giờ đây cả hai đều bắt đầu xưng hô chị chị em em.
Cả hai đều không phải là kiểu ngốc bạch ngọt gì đó, trong lòng cả hai đều biết rõ rằng cái gọi là “tình bạn” này cũng không phải đơn giản như vậy.
Cha Trịnh là một người đầy tham vọng, gần đây ông ấy muốn tham gia vào lĩnh vực thiết bị chữa bệnh nhưng không may là không có biện pháp. Nhà họ Lương có cơ sở kỹ thuật lẫn các mối quan hệ cũng muốn mở rộng thị trường, muốn tìm người rót vốn, thuận tiện hợp tác để chia sẻ rủi ro.
Tuy nhiên, nhà họ Lương có thể chọn rất nhiều đối tác hợp tác, không nhất thiết phải là nhà họ Trịnh, cho nên vẫn là nhà họ Trịnh muốn trèo lên thuyền nhà họ Lương một chút, trong khi nhà họ Lương lại muốn trèo lên thuyền lớn của nhà họ Cố.
Mọi hành động của Cố Duẫn kể từ khi anh trở về nước đều bị mọi người chăm chú quan sát, chỉ mất chưa đầy nửa năm đã có được chỗ đứng vững chắc trong Cố thị. Cố Chính Vĩ trong lúc công khai đã ngầm tiết lộ ý định nghỉ hưu của mình, đến lúc đó toàn bộ Cố thị đều là thiên hạ của Cố Duẫn.
Mà Cố Duẫn có năng lực, có thủ đoạn, càng có quyết đoán. Anh mạnh hơn rất nhiều so với Cố Chính Vĩ, hơn nữa anh đang còn trẻ, tiền đồ không thể đo lường, ai mà không muốn có một chút quan hệ với anh chứ.
Nhưng tính cách của Cố Duẫn quả thực không tốt lắm. Hầu hết mọi người trong giới kinh doanh đều tương đối khéo đưa đẩy, bất kể họ nghĩ gì trong lòng thì ngoài mặt luôn nở nụ cười. Nhưng nếu Cố Duẫn đã không cho mặt mũi thì chính là không cho mặt mũi, kể cả về bề ngoài cũng không cho.
Anh thích những người chăm chỉ thành thật, cũng không biết anh đào được ở đâu những cấp dưới nhân tài như vậy, một đám đều là xương cứng, EQ có chút thấp nhưng đều có tài năng thực sự.
Những người khác muốn thu hút sự chú ý, cũng không biết bắt đầu từ đâu.
Nhưng mọi người đều biết, mối quan hệ giữa Cố Duẫn và Trịnh Tây Tây vô cùng không bình thường. Thậm chí Cố Duẫn còn không nhận cha mình nhưng lại dẫn theo Trịnh Tây Tây ở bên người và chăm sóc như em gái ruột của mình.
Cũng có tin đồn rằng Cố Duẫn muốn đưa cổ phần cho Trịnh Tây Tây để cô được chia hoa hồng của Cố thị.
Lời đồn đãi thật giả lẫn lộn nhưng việc Cố Duẫn coi trọng Trịnh Tây Tây là sự thật.
Lương phu nhân và Trịnh phu nhân tiếp xúc thân thiết cũng là vì muốn hỏi thêm tin tức về chuyện này, nếu có thể thông qua mối quan hệ của nhà họ Trịnh mà bắt được mối quan hệ với Cố Duẫn thì tốt biết mấy.
Lần này nghe nói Trịnh Tây Tây trở về thì lập tức nói muốn đến đây. Đặc biệt, Lương phu nhân còn hỏi han rất nhiều lần, sau khi biết Cố Duẫn và Trịnh Tây Tây không phải là mối quan hệ nam nữ mà là thực sự coi cô như em gái mà đối đãi thì trong lòng đã nảy sinh ra một chút tâm tư khác.
Lần này đến nhà họ Trịnh, bà ta đặc biệt dẫn theo đứa con trai út tốt nhất của mình là Lương Dụ đến đây.
Trịnh Tây Tây ở nhà cọ tới cọ lui, trước mười giờ mới đến nhà họ Trịnh.
Đêm qua tuyết rơi, mặc dù tuyết trên đường đã tan nhưng trong sân không ai dẫm lên vẫn còn lưu lại một chút tuyết.
Khi Trịnh Tây Tây xuống xe, ở sân trước nhà họ Trịnh đã có rất nhiều người đang đứng.
Hai đứa bé đang xoa quả cầu tuyết bên bồn hoa, ở một bên là Trịnh Hoài đang nói chuyện với một người phụ nữ thoạt nhìn có chút quen mặt.
Hôm nay Trịnh Tây Tây ăn mặc rất có không khí vui mừng, bên ngoài cô mặc một chiếc áo khoác màu đỏ, là kiểu dáng có chút dễ thương, hơi giống áo cánh dơi. Bên trong áo khoác là phong cách mùa đông mới của nhà D.
Làn da của cô vốn dĩ đã trắng, dưới sự phụ trợ của màu đỏ, các đường nét trên khuôn mặt của cô càng thêm tươi sáng xinh đẹp.
Trịnh Hoài đã lâu không gặp cô, đột nhiên nhìn thấy cũng ngây người một chút.
Trịnh Tây Tây đi tới, lúc này Trịnh Nghi có chút ảo não mới lấy lại tinh thần, giới thiệu với những người bên cạnh: “Chị của cháu, Trịnh Tây Tây.”
Sau đó nói với Trịnh Tây Tây: “Đây là mợ.”
Trịnh Tây Tây sửng sốt một lúc, sau đó nói: “Cháu chào mợ.”
Trịnh Tây Tây đột nhiên nhớ ra trước đây cô đã nhìn thấy người phụ nữ này ở đâu, là ở trong video.
Khi đó cô vừa trở về nhà họ Trịnh, gia đình cậu của cô đưa bà ngoại đi nghỉ phép ở một hòn đảo nào đó. Bà ngoại của Trịnh Tây Tây đã bảy mươi tám tuổi, sức khỏe còn tính là khoẻ mạnh nhưng đầu óc có chút hồ đồ, không nhận thức được điều gì, thường xuyên nghĩ cái gì thì muốn cái đó, không thể thoả mãn yêu cầu sẽ náo loạn.
Không biết trước ngày quốc khánh nhớ tới cái gì mà bà cụ nhất định phải đi đến một hòn đảo nào đó, vừa lúc nhà cậu cũng định đi ra ngoài nghỉ phép nên cùng nhau đi luôn.
Sau khi Trịnh Tây Tây được đón trở về, cô từng gọi một cuộc video ngắn với một nhà cậu. Tuy nhiên, bà ngoại cũng không nhận ra cô, nhìn thấy người xa lạ thì cảm xúc rất dễ bị kích động, video chỉ kéo dài trong một lát đã kết thúc bởi vì bà ngoại phát bệnh.
Trịnh Tây Tây chào hỏi xong, mợ bèn gọi một đứa trẻ đang chơi tuyết bên bồn hoa: “Diệu Diệu, lại đây, đây là chị họ Tây Tây của con, mau gọi chị đi.”
Một cô bé buộc tóc đuôi ngựa quay đầu đi về phía mẹ, trong tay cầm quả cầu tuyết: “Mẹ, cho mẹ này.”
“Đây là chị họ của con, gọi chị đi con.” Mợ nói.
Cô bé nhìn chằm chằm Trịnh Tây Tây một lúc, sau đó đột nhiên làm cái mặt quỷ: “Chị không phải là chị họ của em, em chỉ có một người chị họ thôi. Em ghét chị.”
Vừa nói vừa kéo tay Trịnh Nghi đến phía bên bồn hoa: “Chị Nghi, em muốn đắp người tuyết, chị giúp em với.”
Mợ hơi xấu hổ, muốn nói gì đó nhưng Trịnh Tây Tây nói: “Không sao ạ.”
Loại chuyện có thích hay không này là xem duyên phận, có rất nhiều người không thích cô, cô cũng không thích rất nhiều người, cô không đến mức phải đi so đo với một đứa trẻ.
Sau khi chào hỏi xong cô bước vào phòng, Lý bá ra đón cô.
Trịnh Tây Tây cuối cùng cũng nở một nụ cười.
Lần này trở về, ngoài việc lấy đồ, chính là trở về để thăm Lý bá. Mặc dù thời gian ở chung không dài nhưng cô có thể cảm nhận được lòng tốt của ông đối với cô.
“Lý bá, chúc mừng năm mới.” Trịnh Tây Tây đưa một cái túi trong tay cho ông: “Tùy tiện mua, hy vọng ông sẽ thích nó.”
“Cám ơn, tiểu thư Tây Tây khách khí quá.” Lý bá vui vẻ nhận lấy túi, rất vui vì có người nhớ tới mình. Đặc biệt là món quà này vừa nhìn là biết được cố ý mua cho ông.
Nhà họ Trịnh cũng sẽ phát bao lì xì cho người hầu vào các ngày lễ nhưng loại quà này chuẩn bị đặc biệt này suy cho cùng vẫn có chút khác biệt.
Lý bá nhận lấy chiếc áo khoác mà cô đã cởi ra treo lên: “Phu nhân ở bên trong, còn có Lương phu nhân, là phu nhân quen biết ở lớp học gốm sứ, tiểu thiếu gia nhà họ Lương cũng ở đây.”
Trịnh Tây Tây bước vào, mẹ cô đang ngồi trò chuyện với một người phụ nữ cao quý khác, người phụ nữ kia chắc chắn là Lương phu nhân mà Lý bá đã nói đến.
||||| Truyện đề cử: Sau Khi Vội Vã Kết Hôn |||||
Cô vừa vào bên trong, Trịnh phu nhân liền đứng dậy vẫy tay với Trịnh Tây Tây: “Tây Tây, con về rồi, mau lại đây.”
Trên mặt Trịnh phu nhân nở một nụ cười dịu dàng. Bà ấy thực sự cảm thấy rằng số mệnh của mình rất tốt, cuộc sống vốn dĩ coi như êm đẹp, nhưng bây giờ vì mối quan hệ giữa Trịnh Tây Tây và Cố Duẫn, những người đang chờ nói móc bà ấy vì ôm sai con đều phải quay sang tươi cười với bà ấy.
Nhưng Trịnh Tây Tây không thường xuyên về nhà, ngày thường bà ấy cũng bận rộn với việc chăm sóc sắc đẹp và xã giao, chồng bà ấy bận rộn với công việc, bà ấy thỉnh thoảng đến công ty để “tăng” một chút độ tồn tại, đề phòng chồng mình ở bên ngoài có người, ngược lại đúng là đã không gặp Trịnh Tây Tây trong một thời gian dài.
“Dì là dì Lương của cháu.” Lương phu nhân cũng đứng dậy, đi tới nắm tay Trịnh Tây Tây, cười nói: “Quả nhiên là trăm nghe không bằng một thấy, cô bé thật xinh đẹp.”
“Bà cũng thật là biết sinh đó.” Lương phu nhân nói với Trịnh phu nhân: “Nếu tôi có một cô con gái xinh đẹp như vậy, buổi tối nằm mơ cũng có thể cười tỉnh.”
“Bà có ba đứa con trai đẹp trai như vậy, hà cớ gì phải ghen tị với người khác.” Trịnh phu nhân và bà ta bắt công việc thổi phồng nịnh nọt lẫn nhau.
Trịnh Tây Tây cười ngượng nghịu.
Đây là lần đầu tiên cô gặp Lương phu nhân, cô không có thói quen cùng người xa lạ bảo trì khoảng cách gần như vậy, mắt thấy đối phương còn muốn đưa cho mình thứ gì đó, Trịnh Tây Tây kiếm cớ chuồn đi: “Mẹ, mẹ có biết anh trai ở đâu không? Còn có chút việc tìm anh ấy.”
“Nó đang chơi bi-a với đứa trẻ của nhà họ Lương ở tầng hai, con cứ đi lên là có thể thấy nó.”
Lương phu nhân vốn muốn nói chuyện với Trịnh Tây Tây nhưng khi nghe nói cô muốn đi tìm con trai mình thì không ngăn cản, nhìn Trịnh Tây Tây đi lên.
Ban đầu Trịnh Tây Tây cho rằng giữa trưa là người trong nhà cùng nhau ăn một bữa ăn cơm nhưng khi đến mới biết được trong nhà còn có khách. Hơn nữa Lương phu nhân này hơi quá nhiệt tình với mình.
Đương nhiên cô biết là vì cái gì, ngoại trừ Cố Duẫn ra, cô không nghĩ ra được nguyên nhân khác.
Cô không muốn dính vào những chuyện này, càng không muốn bởi vì có quan hệ với Cố Duẫn mà lại kéo đến mối quan hệ gì với người bên ngoài. Suy cho cùng, những thứ cuối cùng đều là Cố Duẫn.
Cô mím môi dưới, không quá hứng thú mà bước lên tầng hai.
Trịnh Hoài và tiểu thiếu gia nhà họ Lương đang đánh bi-a tại một bàn bi-a trên tầng hai.
Bàn bi-a được đặt ở một khoảng đất trống trên tầng hai, Trịnh Tây Tây vừa đặt chân đến tầng hai đã nhìn thấy.
Đám người Trịnh Hoài cũng nhìn thấy cô, Trịnh Hoài vừa vặn đánh xong một cây, ngẩng đầu nhìn thấy Trịnh Tây Tây bèn hỏi: “Em về rồi đấy à, bên ngoài có lạnh không?”
Trịnh Tây Tây: “Cũng bình thường.”
Trịnh Hoài không tìm được đề tài gì để nói, bèn hỏi: “Muốn chơi cùng không?”
“Em phải về phòng tìm chút đồ.” Cô xua tay: “Các anh chơi đi.”
Cô đi về phía trước dọc theo hành lang, rẽ trái sau đó bước vào phòng của mình.
Trở lại nhà họ Trịnh khiến cho cô có một loại cảm giác quay trở lại quá khứ.
Thậm chí cô còn hoảng hốt một hồi.
Cuộc sống của cô như bị chia thành hai phần, một phần là những tháng ngày bên Cố Duẫn, ánh nắng tươi sáng, hoa tươi nở rộ; một phần là những ngày tháng khiến cô cảm thấy ngột ngạt trong nồi hơi và khổng thở nổi.
Chỉ trở lại nhà họ Trịnh một lát như vậy, cô phát hiện bản thân nhớ anh rất nhiều.
Trịnh Tây Tây tìm ra những nhật ký trước đây của cô và đặt chúng vào cặp sách.
Cô thực sự không muốn ra ngoài, vì thế dứt khoát lấy điện thoại ra và mở trò chơi để chơi.
Hiện tại kỹ thuật chơi trò chơi của Trịnh Tây Tây đã tiến bộ rất nhiều so với trước đây, ngay cả khi không có Cố Duẫn ở bên cạnh hộ giá hộ tống, thỉnh thoảng cũng có thể dựa vào chính mình mà thắng một ván.
Sau khi một ván kết thúc, tiếng gõ cửa truyền đến, Trịnh Tây Tây đứng dậy và đi ra cửa.
Mở cửa thì thấy thiếu gia nhà họ Lương vừa gặp mặt một lần ở cầu thang đứng bên ngoài: “Tôi đi vào có tiện không?”
Trịnh Tây Tây đứng ở cửa, không có ý định để hắn ta vào: “Có chuyện gì sao?”
Đối phương thoạt nhìn trạc tuổi Trịnh Tây Tây, có vẻ ngoài đẹp, một đầu tóc đỏ rực rỡ, bên tai phải đeo một cái khuyên tai bạc.
“Thật ra cũng không có gì, chỉ là muốn tiếp xúc với cậu một chút.” Đối phương nói chuyện có vẻ quá thẳng thắn: “Hẳn là cậu cũng biết, hai nhà chúng ta chuẩn bị hợp tác, vì đem hai nhà buộc chặt với nhau nên liên hôn là cách tốt nhất. Tôi hoàn toàn không đồng ý với cách làm này...”
Hắn ta “khụ” một tiếng, lại sờ sờ lỗ tai của mình: “Nhưng tôi có chút nhan khống (1), tôi cảm thấy cậu cũng xinh, chúng ta có thể thử tiếp xúc…”
Lời còn chưa nói xong, cửa “rầm” một tiếng đóng lại.
Thiếu niên tóc đỏ nhanh chóng lùi lại, sờ sờ cái mũi của mình, cảm thấy may mắn vì phản ứng nhanh chóng của mình.
Một lúc sau, hắn ta tiếp tục gõ cửa: “Tôi còn muốn giới thiệu anh hai của tôi cho cậu, tôi thích người dịu dàng một chút.”
Nhan khống: yêu vẻ đẹp