10.
Kể từ ngày đó ở nhà máy, tôi đã không nhận được tin tức gì từ Chu Khải Trì suốt một tuần.
Triệu Chiêu rất rảnh rỗi gọi điện cho tôi mỗi ngày để nói chuyện giải tỏa sự nhàm chán.
Nhưng tôi chỉ có một câu luôn có một câu hỏi
“Anh đã tìm ra Chu Khải Trí ở đâu chưa?”
Anh ấy thở dài
“Chưa bà cô nhỏ của tôi ơi, nếu bố em đã giấu thì không ai có thể phát hiện ra được đâu.”
"Anh không biết chuyện gì đã xảy ra với anh ta, nhưng anh ta là vị cứu tinh của em đó."
Tôi biết bố tôi đang trách bản thân mình vì không bảo vệ được tôi.
Ông ấy không muốn tôi biết Chu Khải Trì ở đâu nên tôi sẽ tự tìm.
Tôi kiên định lên kế hoạch, khi trời đã khuya, tôi lẻn ra khỏi cửa.
Sau đó liền đến nhà anh.
Ngôi nhà nơi mẹ anh đang sinh sống.
Đó là một ngôi nhà nhỏ và bình thường nhưng rất ấm cúng.
Mẹ anh ấy là người rất hiền lành. Khi tiếp đón tôi, bà hỏi tôi có phải là bạn của Chu Khải Trì không.
Mẹ anh nói rằng anh không thích kết bạn từ khi còn nhỏ. Bất cứ khi nào có thời gian, anh ấy đều đến chùa để luyện tập võ.
Tôi nói rằng tôi là bạn của anh ấy, mẹ của anh lập tức cười tươi hơn.
Bà nói đùa:
“Con xinh gái quá, ước gì con là con dâu của dì”.
“Nếu dì thích thì con sẽ làm.”. Chính chủ, rủ bạn đọc chung ﹛ T r 𝗨 𝓶 T r u y 𝖾 n.Vn ﹜
Cửa phòng khách đột nhiên bị đẩy mạnh ra.
Chu Khải Trì thở hổn hển bước vào nhìn chằm chằm vào tôi.
Không ngờ anh nhận được tin nhanh như vậy, đúng như dự đoán, anh vẫn đang theo dõi tôi.
Tôi xem như không thấy anh và quay lại nói một cách trìu mến với mẹ anh
"Dì ơi, con muốn thử tài nấu ăn của dì. Tối nay con ở lại nhà mình ăn tối được không ạ?"
"Tất nhiên là được rồi, bây giờ dì sẽ đi mua đồ về nấu."
Sau khi dì đi rồi, Chu Khải Trì liền kéo tôi dậy, cau mày hỏi tôi muốn làm gì.
“Em tới đây tìm anh, lần trước em không biết anh bị thương ở đâu, nặng hay nhẹ, anh làm người ta lo lắng cả tuần như vậy."
"Tôi ổn. Cảm ơn em đã quan tâm. Em quay về đi."
“Em không đi, dì đã hứa sẽ nấu cơm cho em rồi.”
Anh càng cau mày, trực tiếp gọi điện cho dì, nói rằng tôi đã đi rồi, không cần mua đồ về nấu.
Tôi ngạc nhiên nhìn anh và bắt đầu khó chịu:
“Anh làm thế này thì dì xem em là người như thế nào vậy hả?”
"Em nói xem nên xem người lạ là người như thế nào?"
Tôi sửng sốt:
“Người lạ?”
Anh lặp lại một cách dứt khoát:
"Người lạ."
"Được rồi, người lạ thì người lạ."
Tôi giận dữ bước về phía cửa, càng nghĩ càng tức giận, rồi quay lại.
"Chu Khải Trì, anh là người hèn nhát nhất trên thế giới. Cho dù em có cố gắng tiến chín mươi chín bước về phía anh cũng vô nghĩa. Anh thì sao chỉ một bước cũng không chịu bước về phía em. Anh luôn cho em cảm giác anh là người như vậy. Em biết anh có gánh nặng và cần phải lo lắng nhiều thứ. Nhưng nếu không cố gắng đối mặt mà anh chỉ trốn chạy thì chẳng giải quyết được gì cả.”
Tôi biết người anh ấy ghét chính là bố tôi, vì bố tôi có ảnh hưởng sâu sắc đến anh ấy.
Nếu bố không buông tay, giữa tôi và bố, bố lựa chọn nghe lời bản thân mình.
Vài ngày sau, Triệu Chiêu mang đến một tin mới.
Anh ấy nói rằng Chu Khải Trì đã đi tìm bố tôi.
Tôi không biết họ đã nói gì nhưng bố tôi tức giận đến nỗi đã ném cốc vào người Chu Khải Trì.
Hỏi tôi có đi tìm anh ấy và nói gì không.
Tôi cười mỉa mai, tôi không tin Chu Khải Trì có thể thay đổi ý định chỉ bằng vài lời nói của tôi.
“Còn nữa, bố em bảo em đến công ty.”
Tôi lập tức choáng váng.
Khi chúng tôi đến văn phòng của bố tôi, Chu Khải Trì đang đứng ở một bên với một vết đỏ trên má.
Tôi nhìn anh đăm đăm.
Anh liền quay mặt đi.
"E hèm, tỉnh táo lại đi, xem ai ở đây này."
Tôi vừa hồi thần nhận ra có người khác ở trong này.
"Bố,tìm con có chuyện gì vậy?"
"Lúc nhỏ con từng chơi với con trai Từ Gia, hai đứa rất thân nhau, còn nhớ không?"
Tôi lắc đầu.
Bố tôi cũng không quan tâm chuyện này mà chỉ nói:
“Tiểu Húc vừa trở về Trung Quốc, sau này sẽ phát triển ở đây. Hai đứa quen nhau rồi, nếu không có vấn đề gì thì có thể đính hôn trước.”
Bên tai tôi như có tiếng sấm vang lên:
"Đính hôn á?"
Bố tôi bình tĩnh nhấp một ngụm trà, không biết vô tình hay cố ý liếc nhìn tôi và Chu Khải Trì.
"Con có ý kiến gì không?"
"Chắc chắn con có rồi. Tại sao lần nào bố cũng đột ngột như vậy? Bố không thể bàn bạc với con một chút được hay sao?"
“Sau khi bàn bạc xong con sẽ đồng ý chứ?”
Chắc chắn không rồi
"Không phải bố nói năm nay con không được phép yêu đương sao?"
Bố tôi như có như không nhìn về Chu Khải Trì với giọng đầy ẩn ý
“Không phải con chia tay rồi sao?”
Sắc mặt Chu Khải Trì vốn đã rất xấu nghe câu này xong còn tệ hơn.
Anh nhìn tôi như chờ đợi tôi nói không.
Nhưng tôi chợt đổi ý:
“Được rồi, vậy con sẽ thử xem sao. Nếu không phù hợp, con có thể chọn người khác thay thế được mà đúng không ạ?”.
Tôi nhìn vẻ mặt đầy sửng sốt của Chu Khải Trì.
11.
Đêm hôm nay, tôi ngủ rất ngon lành.
Đột nhiên cảm thấy có gì đó không ổn.
Quả nhiên, tôi quay người lại liền nhìn thấy khuôn mặt Chu Khải Trì ẩn trong bóng tối.
Tôi ném một cái gối qua, nói:
“Anh đột nhập phòng của em làm gì vậy?”
Anh giữ chặt nó và bước đến giường tôi.
Tôi đột nhiên cảm thấy hài lòng khi nhìn thấy vẻ mặt khó chịu của anh ấy.
Cuối cùng tôi đã thành công làm cho anh ấy cảm thấy khó chịu.
"Nếu có gì muốn nói thì nói nhanh lên, em còn bận ngủ."
“Hủy bỏ hôn ước.”
Tôi biết anh ấy đến đây vì chuyện này.
"Tại sao?"
Anh ấy đến gần tôi hơn và nói:
"Em thích anh mà."
"Thích anh mệt quá, nên em thích người khác rồi."
Anh nghiến răng nghiến lợi nói:
"Em dám?"
“Anh không vui khi em thích anh, cũng là anh không vui khi em không thích anh":
"Anh trai à, sao anh có thể vô lý như vậy được?"
Anh không nói gì, một lúc sau anh tựa đầu vào vai tôi.
"Không phải là anh không muốn thích em. Nhưng hãy cho anh thêm thời gian được không?"
Tôi nghĩ đến vết thương mà anh nhận được từ bố tôi ngày hôm nay.
Tôi đẩy anh ra và nói:
“Vậy thì anh cứ làm việc của anh đi, không liên quan gì đến em cả”.
Anh ấy nhìn tôi với đôi mắt mở to, như thể đang xem tôi có chắc chắn đang nghiêm túc hay không.
"Em nói thật đấy. Lần cuối cùng em đến nhà anh là cơ hội cuối cùng em cho phép mình tìm thấy anh."
"Nhưng nếu anh nói với em rằng em là người lạ thì anh cứ việc coi em như người lạ thôi."
Tôi đuổi anh đi, nỗi buồn phiền mà tôi cảm thấy trong nhiều ngày cuối cùng cũng tan biến hết.
Tôi vui vẻ và ngủ rất ngon.
Ngày hôm sau, khi mở cửa phòng, tôi nhìn thấy Chu Khải Trì đang đứng bên ngoài.
Tôi nhìn quầng thâm dưới mắt anh, ngạc nhiên hỏi anh:
“Tối qua anh không ngủ à?”
Anh nhìn tôi đầy bực bội rồi quay người bỏ đi.
Đúng rồi, anh ấy đã chuyển về nhà tôi.
Nếu có bất kỳ thay đổi nào thì đó có thể là anh ấy xem bố tôi là bố vợ thôi.
Ví dụ như bố tôi nói buổi tối sẽ ăn mỳ thịt heo.
Anh cho rằng việc bố vợ ăn quá nhiều dầu vào ban đêm không tốt cho sức khỏe của ông ấy.
Bố tôi không nói gì, giơ tay tát anh một cái.
Một ví dụ khác là khi bố tôi nhờ anh chở đến công ty.
Chu Khải Trì từ chối.
“Con không phải tài xế của chú.”
Bố tôi cười giận dữ:
“Vậy cậu là ai?”
“Là con rể tương lai của chú.”
Bố tôi lại giơ tay tát anh một cái.
Buổi chiều, lúc bố tôi không có ở nhà, anh nói với tôi
“Chúng ta bỏ trốn đi.”
"Hả?"
Anh ấy dọn hết đồ rất gọn gàng, thậm chí còn không lấy quần áo của tôi mà chỉ lấy tài liệu quan trọng liền kéo tôi đi.
Tuy nhiên, tại sao lại cần phải có sổ hộ khẩu của tôi?
"Bình tĩnh nào."
Anh vừa đi vừa nói:
“Bố em khó thu phục quá. Anh chỉ nói anh là con rể tương lai của ông ấy thôi, ông ấy đã tát anh rồi, anh không đợi được nữa”.
Gì cơ, đó là lý do anh ấy cầm sổ hộ khẩu của tôi đi à?
Tôi ngơ ngác đi theo anh.
Không ngờ bố tôi đang ngồi trên ghế sofa chờ anh như ôm cây đợi thỏ.
Đứng bên cạnh bố là Triệu Chiêu.
Chu Khải Trì thấp giọng mắng:
"Mẹ nó, anh quên bố em còn có quân sư!"
Triệu Chiêu là cố vấn kinh doanh của cha tôi?
Sau một thời gian, tôi càng ngày càng không thể hiểu được.
Lúc này, bố tôi nói:
“Con muốn đưa con gái ta đi đâu?”
Anh lắc sổ hộ khẩu và nói:
“Đi lấy chồng”.
Gì vậy trời?
Bố tôi đặt mạnh chiếc cốc xuống và nói:
“Cậu dũng cảm thật đấy!”.
"Con chân thành mong rằng bố có thể ủng hộ tụi con."
"Không thể, ta nuôi cậu lớn như vậy không phải để cậu ăn mất bắp cải của ta trồng bao lâu nay!"
Tôi không phải là bắp cải!
Chu Khải Trì đột nhiên khuỵu gối xuống đất.
"Bố, từ nhỏ con luôn biết ơn sự tu dưỡng mà bố đã cho con. Con sẽ luôn ghi nhớ những lời dạy của bố đối với con. Nhưng con yêu Thương Ninh. Bố từng nói về khoảng cách địa vị giữa con và cô ấy quá lớn và con không xứng đáng với cô ấy, con thừa nhận tất cả những điều này”.
Tôi cau mày nhìn bố tôi một cách không hài lòng.
Bố tôi ho hai lần để che giấu đi vẻ tội lỗi.
"Con sẽ làm việc chăm chỉ để kiếm tiền và trở nên giỏi như bố và chăm lo cho Thương Ninh. Bây giờ con sẵn sàng nhận học trò và dạy võ để nuôi Thương Ninh. Xin hãy tin con."
Bố tôi muốn ngắt lời anh nhưng tôi đã ngăn ông lại bằng một cái nhìn.
"Con đã cố gắng thỏa hiệp và nghe lời bố, nhưng con đau đớn và Thương Ninh cũng rất buồn. Dù thế nào đi nữa, hãy cứ xem con là đứa con trai bất hiếu.”
“Vì con muốn làm cho Thương Ninh vui vẻ. "
Bố tôi lại chuyển mục tiêu sang tôi.
“Thương Ninh, Con có muốn cưới thằng nhóc này không?”
Không cần suy nghĩ, tôi nói:
“Bố, con đồng ý đính hôn với Từ gia chỉ để chọc tức anh ấy mà thôi.”
"Bố không thể quyết định chuyện cả đời của con thay con được. Con không phải là công cụ của bố."
Bố tôi ôm cây gậy trầm mặc.
Triệu Chiêu ở bên cạnh nói
"Hôn ước ngày đó của em với Từ gia là giả, ông chủ lừa em thôi."
Hả?
“Ông ấy muốn kiểm tra em và làm cho em hiểu rằng có trách nhiệm không hề đơn giản như em nghĩ”.
Bố tôi thở dài:
“Ta chỉ muốn biết hai người các con thực sự có triển vọng hay không thôi”
Vì thế?
Chu Khải Trì và tôi nhìn nhau vậy là bố tôi đồng ý rồi sao?
Tôi chạy tới ôm thơm vào má ông tới tấp.
Sau đó kéo Chu Khải Trì chạy ra ngoài.
Bố tôi hét lên từ phía sau:
“Đừng quên, nếu cậu ấy không trở thành anh trai con, năm nay con sẽ không gặp tai họa đó.”
Tôi chợt dừng lại, suy nghĩ một lúc:
“Sao bố em không để con trai nhà họ Từ làm anh trai em nhỉ?”
Chu Khải Trì đột nhiên bế tôi lên và nói: "Em nghĩ hay lắm."