Anh Trai Nhà Bên Tán Tỉnh Tôi


Ơ kìa.

.

.

Cô đúng là không biết xấu hổ.

"Mặc quần áo vào đi." Bá Vân cầm lấy áo quần đặt ở trên giá.

Tuy Bá Thiến thường ngày hơi ngốc nghếch, nhưng cô không chỉ mang quần áo đến, đồ lót cũng không quên, có thể thấy sự chu đáo của cô.

Kiều Đình nhìn chăm chú anh, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, mặc quần áo vào.

Sau khi thay đồ xong, Bá Vân giúp cô chỉnh chu quần áo lại, rồi mới dẫn cô ra khỏi phòng tắm.

"Đã bôi thuốc chưa?" Mẹ Ngụy hỏi.

Kiều Đình xoay mặt về phía mẹ Ngụy khẽ gật đầu: "Đỡ hơn rồi ạ."


"Có phải rất nghiêm trọng hay không?" Bá Thiến quan tâm hỏi.

"Không nghiêm trọng, cũng không có bọng nước hay để lại sẹo." Bá Vân đáp lại Bá Thiến.

Nhất thời mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.

"Ra ăn cơm nhanh đi, đồ ăn sắp nguội mất rồi." Cha Ngụy thúc giục.

Sau khi hai người ngồi vào chỗ, mẹ Ngụy múc chén canh cho Kiều Đình, bà đặc biệt cẩn thận để lên bàn, chỉ sợ bi kịch lúc nãy lại diễn ra lần nữa.

Bầu không khí được khôi phục lại, mọi người hòa thuận vui vẻ dùng bữa, không ai biết vừa rồi trong phòng tắm đã xảy ra chuyện gì.

Một ngày kia, mẹ Lương được cho nghỉ mang theo bao lớn bao nhỏ về nhà, vừa mở cổng, vật nặng trên tay đã bị lấy đi.

Mẹ Lương ngẩng đầu liền nhìn thấy dáng người khôi ngô, Bá Vân càng ngày càng khôi ngô tuấn tú, khuôn mặt nở nụ cười.

"Bá Vân, cám ơn con."


"Dì đừng khách sáo như vậy." Bá Vân quan tâm lấy luôn túi ở bên tay kia."Hôm nay dì được nghỉ ạ?"

"Đúng vậy, dì đã lâu không xuống bếp, cho nên đi siêu thị mua chút thức ăn, nếu không dì sẽ quên cách nấu cơm như thế nào mất."

Hai người nhìn nhau mỉm cười, cùng đi đến trước thang máy, mẹ Lương ấn lên phím thang máy.

"Gần đây công việc của dì vẫn thuận lợi chứ?" Bá Vân quan tâm hỏi.

"Vẫn tốt, ít nhất còn có thể làm tốt hơn, lấy 100 điểm làm tiêu chuẩn đi, thì cũng được 60 điểm." Nói xong, bà cười khổ thở dài.

"Kiều Đình cũng giống dì, thành tích của nó cũng chỉ có sáu mươi điểm."

"Gần đây thành tích Kiều Đình không tốt sao?"

"Haiz, không tốt lắm." Thang máy dừng lại, mẹ Lương để Bá Vân mang đồ đi vào, sau đó mình mới vào theo.

"Hơn nữa mấy môn cần tính toán thì lẹt đẹt, cũng chỉ có thành tích môn thể dục là được nhất."

Vẻ mặt mẹ Lương lo âu, xem chừng đã phiền lòng rất lâu.

Thành tích Kiều Đình không tốt, Bá Vân đã sớm biết, anh chỉ lợi dụng để dẫn mẹ Lương vào kế hoạch anh đã lên sẵn.

"Nửa năm nữa là phải thi lên cấp ba rồi." Ngoài mặt Bá Vân hời hợt, thực ra dứt khoát nói trọng điểm: "Nếu như muốn học mấy trường gần nhà, mà Kiều Đình không chịu cố gắng hơn, con e là sẽ khó có thể đậu được." (Do bên trung 14t đã thi chuyển cấp, Kiều Đình đang 13t, năm sau 14t là thi)

"Con nói đúng, dì sợ cạnh tranh quá khốc liệt, Kiều Đình vào không nổi." Đột nhiên mẹ Lương nhớ ra cái gì đó ngẩng đầu nhìn Bá Vân.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận