Anh Trai Nhà Bên Tán Tỉnh Tôi


“ Bá… Bá Vân?” Bá Vân đang nhìn ngực cô sao?

Kiều Đình cảm thấy thẹn thùng, nhưng vì ánh mắt nóng bỏng của anh mà ngực cô đã có phản ứng.

Cô cảm giác được nụ hoa trên ngực đã căng cứng đâm thẳng vào áo bra làm cô hơi đau.


Tiếng gọi nho nhỏ của Kiều Đình đã thức tỉnh được anh.

“Khụ khụ…” Bá Vân hắn giọng: “Anh sẽ giảng thêm lần nữa, xong rồi lại giải đền.



“Nếu như em không đủ điểm.



“Thì phải cởi hết.



Kiều Đình cắn môi, khuôn mặt càng đỏ hơn nữa.


Nếu cởi …Cởi nữa thì sẽ không còn quần áo nào che đậy hết.


Cô phải trần truồng ngồi học với anh!


Không phải sẽ rất xấu hổ sao?

Lần này cô nhất định phải làm kiểm tra thật tốt, tuyệt đối không thể tiếp tục cởi nữa.


Nhưng tâm lý khẩn trương thì càng không thể tập trung tinh thần được, nội dung bài kiểm tra Bá Vân đưa ra, không biết làm thế nào, một chữ cô cũng không hiểu.


Rõ ràng đề bài tương tự như khi nãy, vì sao cô lại không hiểu một cái gì cả?

Nhưng Kiều Đình nào biết, là Bá Vân cố tình ra bài khó, để cô dù có hiểu bài giảng đi nữa, cũng chỉ đạt cùng lắm là 60 điểm.

Bộ đồ lót đáng yêu kia nhất định không còn cơ hội tiếp tục ở trên người cô được nữa.


Ba mươi phút trôi qua rất nhanh, Kiều Đình không có lời giải nào chính xác, nhận về cho mình quả trứng ngỗng thật to.

Tuy đã chuẩn bị tâm lý, nhưng khi nhìn thấy trứng ngỗng nằm ở bên phải đề kiểm tra, trong nháy mắt hơi thở của cô dường như dừng lại, đầu óc trống rỗng.


0 điểm không phải sẽ cởi năm món chứ?

Nhưng trên người cô chỉ còn hai món, vậy ngay cả da, tóc cũng phải lột ra sao?

Bởi vì quá khiếp sợ, cho nên đầu óc cô bị rối loạn và không thể suy nghĩ logic được.



Kiều Đình quay đầu nhìn Bá Vân bên cạnh, chỉ thấy sắc mặt anh nặng nề, đôi mắt cụp xuống, không thấy ánh sáng nào phát ra từ đôi mắt, như một vũng nước đen, thâm trầm làm người khác sợ hãi.


Làm sao bây giờ?

“Bá…… Bá Vân……” Kiều Đình run rẩy vì lo lắng, nước mắt lưng tròng bất cứ lúc nào cũng có thể lập tức biến thành những hạt châu tròn rơi lã chã.


Bá Vân thở dài.


Rốt cuộc lông mi Kiều Đình không chịu nổi sức nặng của nước mắt, cứ thế lăn xuống.


“Xin lỗi, em làm bài …… Kém như vậy…… Làm anh thất vọng……”

Những giọt nước mắt tự trách của Kiều Đình làm ngực Bá Vân nhói một chút.


Tiếng thở dài kia của anh, hoàn toàn là diễn kịch, anh muốn Kiều Đình có thể cam tâm tình nguyện cởi sạch quần áo, nhưng không nghĩ tới cô lại tự trách mà khóc, trong lòng anh hối hận không nên ra bài khó như vậy để cô có một quả trứng ngỗng.


“Đây là vấn đề của anh.

” Bá Vân áy náy nói, “Khi ra đề bài, anh không chú ý tới năng lực của em, ra đề quá khó.



Miệng nhỏ phấn hồng của Kiều Đình hơi hé mở, đột nhiên bật khóc.


“Xin lỗi, do em ngốc, quá ngu ngốc…… Oa a a……”

Thôi xong, anh không có não sao? Nói lời an ủi thành lời chua chát, anh thật ngốc nghếch.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận