Anh Trai Nhà Bên Tán Tỉnh Tôi


Anh không chỉ đẹp trai, cao ráo, mà còn thông minh, lại có nhiều tài lẻ, mỗi lần có lễ trao giải, dù là thành tích học tập trong học kỳ, hay các cuộc thi thư pháp, vẽ tranh, đều có phần của anh.

Điểm yếu duy nhất của anh là thể thao kém một chút nhưng cái gọi là kém, cũng chỉ là năng khiếu của người bình thường, không xuất sắc như Kiều Đình từng giành huy chương bạc trong giải thể thao thành phố.

[Ngụy Bá Thiến?] Giáo viên mới phục vụ tại trường này chưa đầy hai năm, từng nghe đến cái tên lừng lẫy này nhưng chưa từng gặp người thật.

[Em có chuyện gì không?]
Bá Vân bước lên, dù giáo viên đứng trên bục giảng, vẫn phải ngước nhìn anh.

[Tôi là gia sư của Lương Kiều Đình, nghe nói, trong bài kiểm tra toán vừa rồi, thầy đã cáo buộc em ấy gian lận.

]
Bá Vân mỉm cười khẽ nhưng ánh mắt sắc bén, rõ ràng giáo viên lớn hơn anh mười mấy tuổi nhưng không hiểu sao lại cảm thấy một áp lực ngột ngạt.


[Gia sư của Kiều Đình?] Có người kinh ngạc thốt lên.

[Kiều Đình lại có thể mời được Ngụy Bá Thiến làm gia sư?]
[Học trưởng Bá Vân! không phải là thanh mai trúc mã của Kiều Đình sao?] Người thốt ra câu này chính là bạn thân của Kiều Đình, Đào Tư Văn.

[Thật không?] Mọi người lại một phen kinh ngạc.

[Cô ấy, cô ấy bình thường thi ít khi đạt điểm trung bình, trước đây còn từng thi được tám điểm, đột nhiên lại thi được chín mươi, cũng biết là gian lận mà.

] Giáo viên cũng không biết tại sao mình lại đột nhiên nói lắp.

[Em không có!] Kiều Đình có Bá Vân chống lưng, lập tức đứng lên kêu oan cho mình.

[Em thực sự không gian lận!]
[Kiều Đình ngốc như vậy, chắc cũng không nghĩ ra được cách gian lận để đạt được chín mươi điểm đâu.


] Sau lưng Kiều Đình truyền đến tiếng chế giễu.

Kiều Đình lập tức quay đầu trừng mắt nhìn Từ Sâm gia, kẻ vốn dĩ miệng chó không thể phun ra ngà voi.

[Đồ ngốc, anh đừng nói nữa!] Kiều Đình chửi một câu.

Từ Sâm gia thè lưỡi làm mặt quỷ với cô.

Bá Vân quay đầu lại, nhìn về phía Từ Sâm gia.

Từ Sâm gia đeo một cặp kính gọng đen mảnh, trông khá thư sinh, dáng người cao gầy có khí chất của một chàng trai nghệ sĩ nhưng bây giờ anh ta khoanh tay gối đầu, làm mặt quỷ nghịch ngợm, lại có chút khí chất chơi bời.

Bá Vân nheo mắt lại, hơi nâng cằm lên.

Nhận ra ánh mắt đánh giá của Bá Vân, Từ Sâm gia không chịu thua mà nhìn thẳng vào, khóe miệng hơi nhếch lên, không khí giữa hai người nổ lách tách, tia lửa bắn ra tứ phía.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận