SÁU TUỔIVào mùa hè năm 2002, trong kỳ nghỉ hè cuối cùng trước khi vào tiểu học, Tuyết Trúc không về nhà ông bà nghỉ hè như mọi năm.
Người bạn thân nhất Chu Thanh Oánh của cô, đã hẹn cô trước khi tốt nghiệp trường mầm non rằng vào tiểu học họ sẽ học chung một lớp, nhưng mẹ cô nói với cô rằng việc phân chia lớp học không phải do họ quyết định, phải chờ đến sau khai giảng mới có thể biết Chu Thanh Oánh có học cùng lớp với cô hay không.
Tuyết Trúc lo lắng về điều này suốt cả kỳ nghỉ hè, nhưng người lớn không hiểu cô.
Họ không hiểu cũng không sao nhưng họ lại bắt cô phải tập đàn.
Bây giờ cô làm gì có tâm trạng tập đàn chứ, vậy nên cô khăng khăng trốn trong nhà.
Những con ve vẫn điên cuồng kêu, hai ông cụ đang ngồi dưới bóng cây chơi cờ tướng, nhíu mày suy tư, trong khi ba ông cụ đứng xem xung quanh vừa vỗ quạt đuôi mèo xua đi cái nóng như thiêu như đốt vừa chỉ trỏ vào các quân cờ trước mặt.
Có âm thanh va chạm khi ăn quân cờ, sự nhàn nhã và lười biếng được diễn giải một cách sinh động.
Thấy Tuyết Trúc đứng xem, các ông cụ thân thiện hỏi cô có muốn học chơi cờ không.
Tuyết Trúc bị bố ép học chơi cờ tướng từ khi còn rất nhỏ, cô ám ảnh với trò này nên lập tức bỏ đi với nụ cười gượng gạo.
Cô chạy tới chạy lui lại chạy đến nhà Hạ Tranh Nguyệt ở tầng một để chơi.
Cô thích đến nhà chị Nguyệt Nguyệt, bởi vì trong phòng của cô ấy có một chiếc ti vi nhỏ đã lỗi thời, có hai cái sừng nhưng không có tín hiệu, hầu hết các kênh đều bị nhiễu, chỉ có kênh của đài truyền hình địa phương là có hình, ngày nào cũng chiếu một vài tin quảng cáo bán thuốc, mặc dù hình ảnh vẫn còn đen trắng nhưng trẻ em lại nghiện ti vi nên thậm chí xem quảng cáo cũng thấy thích thú.
Nhưng hôm nay cô đến rất đúng lúc, nhà Hạ Tranh Nguyệt không có người lớn nên cuối cùng hai chị em cũng không phải nghe khó chịu khi xem quảng cáo.
Tuy nhiên, quảng cáo của các đài truyền hình chính cũng rất dài đối với trẻ con, mỗi khi đến đoạn đặc sắc nhất lại đột ngột dừng lại rồi vang lên giọng trầm trầm của một chú: "Đừng đi, những quảng cáu sau đây còn đặc sắc hơn.
" Đây đúng là một trong những lời nói dối trắng trợn nhất của đài truyền hình, vài phút quảng cáo dài bằng cả thế kỷ.
"Thật phiền phức, chiếu xong một tập rồi quảng cáo thì chết à?" Hạ Tranh Nguyệt phàn nàn: "Chúng ta xem VCD đi.
"Đương nhiên là chết rồi, chiếu xong một tập rồi quảng cáo thì còn ai xem nữa chứ.
Các nhân viên của đài truyền hình khôn lắm.
Nói xem là xem, cô ấy chạy đến tủ TV và ngồi xổm xuống, mở ngăn kéo nơi cất đĩa CD rồi lục lọi trong đó.
Phần lớn là đĩa lậu được mua từ các tiệm băng đĩa.
"Chúng ta xem Hoa oải hương đi?"Tuyết Trúc gật đầu nói được, cô biết cho dù mình có nói không muốn xem thì cô ấy cũng sẽ không nghe.
Bởi vì Hạ Tranh Nguyệt thích hoa oải hương và yêu màu tím, nên cô ấy đã dành tiền tiết kiệm của mình để mua những lọ thủy tinh nhỏ đựng hoa oải hương và những tờ giấy bạc nhỏ, chất đầy cả chiếc bàn cạnh giường ngủ, cô ấy thậm chí còn hỏi ý kiến bố mẹ muốn sơn tường phòng màu tím, hiển nhiên kết quả là cô ấy đã bị bố mẹ mắng.
Một lợi thế của việc xem VCD là bạn có thể xem bao nhiêu tập tùy thích và bạn không cần phải chịu sự sắp xếp của đài truyền hình.
Hạ Tranh Nguyệt nhảy thẳng vào cảnh thân mật của nam nữ chính.
Mặt cô ấy vô thức hiện ra vẻ dung tục và ngại ngùng.
Đúng lúc này, cửa phòng khách được mở ra, bố mẹ Hạ Tranh Nguyệt đã về.
Giọng nói như ma quỷ của dì Hạ vang lên từ phía sau hai chị em.
"Hạ Tranh Nguyệt! Con lại xem mấy thứ linh tinh khi bố mẹ không ở nhà! Nếu con rảnh thì đọc nhiều sách hơn đi, như vậy thì cũng không đến mức không vượt qua nổi điểm chuẩn của trường cấp ba, đừng để bố mẹ phải chi tiền cho con vào đó!"Sau đó, bà ấy thấy Tuyết Trúc đang ngồi trên ghế.
Bà ấy lập tức sụp đổ, quát to: "Con bé chết tiệt này còn dám kéo Tiểu Trúc xem cùng!"Chuyện xấu trong nhà không nên nói ra ngoài, bà ấy đóng cửa rồi đánh cho con gái mình một trận.
Tuyết Trúc được mời ra ngoài, bà ấy còn đưa cho cô một hộp sữa để bù đắp.
Tuyết Trúc không làm gì cũng kiếm được một hộp sữa, cô ngồi trên cầu thang uống sữa, vừa cắn ống hút vừa tự hỏi liệu cô có nên lên tầng chơi với Chung Tử Hàm hay không.
Nhưng có lẽ bây giờ anh Tử Hàm đang ở trường luyện thi mùa hè chứ không ở nhà.
Tuyết Trúc chưa từng gặp đứa trẻ nào đáng thương hơn Chung Tử Hàm, mặc dù cô có tiết học piano hàng tuần nhưng ít nhất vẫn có thời gian để chơi, nhưng cô vẫn chưa đủ tuổi để học mấy khóa Olympic Toán, có lẽ đến khi cô mười hai tuổi, mẹ cô sẽ bắt cô tham gia các khóa Olympic Toán.
Cô vắt óc suy nghĩ xem nên giết thời gian ở đâu.
Chỉ cần không phải là về nhà thì đi đâu cũng được.
Từ khi mẹ cô chi số tiền khổng lồ một vạn để mua một cây đàn piano hiệu Hayman thì bà ước gì cô có thể ngủ luôn trên cây đàn piano đó.
.