Anh Trai Nhân Vật Chính

Ban đầu Khan cũng không nghĩ đến Cây Ước Nguyện sẽ có liên quan gì trong sự việc lần này nếu như hắn không nhìn thấy nó ở buổi đấu giá Nửa Đêm. Móc nối đến mối thù hằn giữa hai tộc, và Cây Ước Nguyện vẫn nằm trong tay của Thương hội, cùng với vụ bắt cóc vào tối hôm nay mà không chỉ có mỗi hắn là nạn nhân. Khan lập tức móc nối những sợi dây này với nhau.

Tiểu thần cũng là thần. Lẽ vì thế mà Tresha mới tin tưởng vô điều kiện, bất chấp tất cả hiến tế con cái của mình để vực dậy tộc Thú nhân, không biết rằng mình cũng chỉ là con tốt thí.

Nhưng, Tresha không biết một tiểu thần bị đem ra mua bán đổi chác cũng chỉ là vị thần nhỏ bé phải chịu uy dưới một vị thần lớn hơn khác.

Thật ra, nếu hắn không biết trước một số chi tiết quan trọng của cốt truyện thì hắn cũng không thể nào đoán ra được là do thần linh đứng sau màn.

"Tà thần lấy linh hồn của tộc ta để làm gì cơ chứ?" Walsh thôi gầm gừ và nhìn Khan với thái độ thù hằn. Ánh mắt của hắn ta bây giờ chẳng khác gì kẻ hành hương lạc lối và xem Khan là cọng rơm cứu rỗi duy nhất mà mình bắt được.

"Không biết." Khan lắc đầu. "Nhưng chắc chắn không phải chuyện tốt lành gì."

Walsh hoàn toàn tuyệt vọng.

"Ta không thể giúp ngươi trả thù thần linh, vì ta cũng chỉ là người bình thường thôi. Nhưng ta có thể giúp ngươi trả thù đám Ác ma đã khiến các ngươi rơi vào bước đường này."

Những lời này của Khan lập tức khởi dậy lòng hy vọng của hắn. Walsh lập tức ngẩng đầu, thẳng lưng nói. "Ngài muốn gì ở tôi. Giờ tôi chẳng còn gì, nhưng cái mạng này của tôi sẽ là của ngài." Walsh không còn nói năng vô lễ như ban đầu, hắn rất thức thời mà biết thân biết phận.

"Ta không cần mạng của ngươi." Khan nói. "Ta với đám Ác ma cũng có chút xích mích cần phải giải quyết thôi."

Walsh không nói gì, hai vai của hắn chùng xuống khi nhận được lời từ chối của Khan.

"Vậy tại sao ngài đồng ý giúp tôi?" Walsh hỏi, có chút mong mỏi trong giọng nói.

"Tiện tay." Khan đáp nhạt nhẽo.

Lần nữa, Walsh lại thất vọng. Nhưng hắn không có ý trách Khan. Cái cớ tiện tay có lẽ là hợp lý nhất rồi. Không việc gì mà Khan phải nhiệt tình giúp đỡ hắn cả. Ban đầu hắn còn mắng chửi ngài ấy thậm tệ vậy mà...

"Ngươi bị người bên Bồ Câu Mỏ Xanh bắt lại từ lúc nào?" Khan lên tiếng, hỏi.

"Vừa tỉnh dậy là tôi đã ở đây rồi. Tôi bị nhốt trong một căn phòng nhỏ, chân tay đều bị còng yểm ma thuật đặc thù dùng để kiểm soát Thú nhân nên không thể nào thoát ra được. Bọn họ dường như muốn biết thông tin về ngài Tresha, nhưng tôi nhất định không hé một chữ. Cho đến khi..." Nói đến đây thì Walsh nhìn Khan và im lặng.

Cho đến khi mình dụ hắn ta nói ra và tiết lộ nốt phần còn lại à? Khan nhìn quanh rồi hỏi Ibrahim bằng giọng điệu nghi ngờ.

"Ở đây không có cài vật phẩm nghe lén nào đó chứ?"

"Tôi e rằng là có, thưa cậu chủ. Bọn bồ câu này ma mãnh lắm." Ibrahim nhún vai đáp. "Có là tôi thì cũng phải mất khá thời gian để tìm ra chứng cứ, nhưng mà giờ đi tìm thì cũng muộn rồi nhỉ?"

Khan không trách Ibrahim. Hắn vừa mới bước vào phòng là gặp Walsh. Bấy nhiêu đó thôi cũng đủ gây bất ngờ khiến hắn quên mất việc mình đang ở "nhà" của bồ câu chứ không phải nhà mình rồi.

Khan nhún vai, trên môi nở nụ cười hiền lành vô hại. "Thông tin đổi lấy thông tin mà. Tôi tin họ sẽ không để chúng ta chịu thiệt đâu."

Sau đó, Walsh được đưa đi để mở còng xích ếm ma thuật. Còn phải bàn bạc lại với bên Bồ Câu Mỏ Xanh về việc mua chuộc Walsh nữa. Mong là đám bồ câu này không quá quắt.

Bấy giờ, Khan mệt mỏi chỉ muốn gục đầu xuống mà ngủ. Bỗng dưng Kelcey đến bên cạnh hắn, hướng ánh mắt săm soi nhìn từ trên xuống như đang nghiên cứu.

"Gì vậy?" Khan nghi hoặc lên tiếng.

"Chỉ là, ngài khiến tôi khá ngạc nhiên khi có thể suy đoán tường tận câu chuyện với những manh mối vụn vặn như thế. Tôi thừa nhận là ngài có cái nhìn sắc bén và nhanh nhạy, nhưng tôi không ngờ... có lẽ là do ngài có trí tưởng tượng phong phú chăng?"

Dựa vào đâu mà nói hắn có trí tưởng tượng phong phú vậy? Khan không nghĩ giống như Kelcey, do hắn tích lũy kinh nghiệm từ phim ảnh ở kiếp trước thôi. Hắn cũng từng đọc rất nhiều bộ truyện tiểu thuyết không kể thể loại. Chỉ là sau khi bước ra đời bươn chải thì thời gian đọc của hắn cũng ít dần.

Nhưng cũng nhờ quãng thời gian tiếp xúc nhiều với các bộ truyện khác nhau, từ những sườn nội dung na ná nhau cho tới những bộ truyện nổi tiếng với nội dung lôi cuốn mới lạ, và cả những ngày tháng hắn đọc qua nhiều kịch bản phim; các trải nghiệm ấy tôi luyện khiến hắn có phần nào nhạy hơn với tình tiết truyện, nên việc móc nối các chi tiết - Kelcey tưởng chừng là đơn giản - lại với nhau để ra một kết luận không ai ngờ tới không phải chuyện quá khó.

Hơn nữa, hắn còn biết được bản chất của thế giới này là gì và đã từng đọc qua nó.

Khan không nghĩ mình tài giỏi, vì hắn đã gian lận ngay từ đầu.

"Walsh không giỏi che giấu cảm xúc và ngôn ngữ cơ thể của mình mà." Khan nhún vai giải thích. "Ta chỉ ăn may thôi." Cho dù lời giải thích này nghe có vẻ rất vô dụng.

"Ngài cũng biết khiêm tốn ghê nhỉ?" Kelcey cười mỉa rồi xoay người bỏ đi.

Khan thề là mình chẳng cố ý tỏ ra khiêm tốn.

Mà có lẽ Kelcey chẳng thèm nghe hắn thề thốt biện bạch.

"Cha ơi, cha có sao không ạ?"

"Cha không bị thương phải không ạ?"

Bé lớn bé nhỏ đồng thanh lên tiếng lôi kéo sự chú ý của Khan, hắn không vội đáp lại hai đứa mà ngoái đầu nhìn Ibrahim với ánh mắt cảnh cáo. Ibrahim ngoan ngoãn cúi đầu vờ như không nhìn thấy. Sau khi chắc chắn Ibrahim sẽ không bép xép gì, Khan mới bình tĩnh trả lời câu hỏi của cặp song sinh.

"Không sao cả."

"Cha nói dối!" Bé lớn bĩu môi.

"Cha hư!!!" Bé nhỏ càng gắt hơn.

"Ta thật sự không sao." Khan vẫn không hề nao núng khẳng định bản thân vẫn ổn.

"Cha không chớp mắt luôn!" Bé nhỏ quay ra nói với bé lớn.

"Nhưng mà anh thấy cảm xúc của cha dao động rồi." Bé lớn gật đầu nói. "Em cũng thấy phải không?"

"Thấy rõ. Cha chỉ giỏi diễn kịch!" Bé nhỏ gật gù theo anh mình.

Rõ ràng là hai tụi nó chỉ đang đối đáp với nhau một cách bình thường, nhưng hắn lại nghe ra ý tứ châm biếm xỉa xói ở bên trong ngôn từ.

Thế nào mà hai đứa này lại học thói tinh tướng của Ibrahim nhanh vậy?

Khan thở dài chịu thua. Dường như nhìn ra được thái độ đầu hàng của Khan, cặp song sinh lấn lướt hỏi tới tấp.

"Cha bị thương chỗ nào?"

"Cha bị đau chỗ nào?"

"Tôi nghĩ ngài nên nói thật đi." Molly cuối cùng cũng ra mặt, cô ta đi tới chỗ đối diện hắn ngồi xuống. Tình cảnh này trông chẳng khác gì hình ảnh cảnh sát hỏi cung tội phạm. "Chắc chắn là ngài không ổn như vẻ ngoài rồi."

Chần chừ một chút, Khan cuối cùng cũng thỏa hiệp giải thích mọi chuyện đã xảy ra một cách thành thật dựa trên câu từ đơn giản. Hắn không nói về nỗi đau mà mình đã chịu, chỉ nói mình đang dính phải lời nguyền. Hắn không nói về những chấn thương mà mình đã nhận, chỉ nói mình đã bị thương thật nhưng cũng được chữa lành. Hắn nói luôn kẻ đứng sau màn là Lauriel Tristana Bireley, Trưởng hội của Thương hội Nửa Đêm. Và vẫn chưa rõ động cơ gì mà ả ta lại ra tay tàn độc với hắn.

Những người chưa biết chuyện còn đương tức giận, nhất là hai đứa song sinh trông khó chịu ra mặt thì Saul thình lình cắt ngang.

"Không thể nào!" Saul bất ngờ lên tiếng. Cậu ta dứt khoát nói khi mọi người đều đổ dồn ánh nhìn về phía mình. "Trưởng hội Nửa Đêm không thể nào là ả ta."

"Sao cậu biết?" Molly nheo mắt hỏi.

Nhưng, Saul không đưa ra câu trả lời thỏa đáng nào.

Molly lầm bầm gì đó, chắc chắn là không có gì tốt lành cả.

Vậy xem ra, trong tiền kiếp Lauriel không phải Trưởng hội Nửa Đêm. Khan tin tưởng Saul không nói dối, không chỉ vì cậu là nhân vật chính mà vì hắn biết cậu chẳng việc gì phải xảo ngôn trong tình hình hiện tại.

Thế thì chỉ có hai khả năng: Một là Homer nói dối, hai là cốt truyện đã vỡ nên đã xuất hiện biến số không ngờ đến.

"Vậy Trưởng hội Nửa Đêm thực sự là ai, cậu biết không?" Khan nghĩ là nhân vật chính biết, nếu không thì cậu ta đã chẳng lên tiếng phản bác làm gì.

Saul ra vẻ đăm chiêu suy nghĩ, "Trưởng hội là đàn ông, hắn tên Benjamin Dan Felch. Ít nhất thì, đây là cái tên thường dùng của hắn."

Tức là cái tên này có khả năng là giả? Khan không có ấn tượng gì về nhân vật này, trong nội dung cốt truyện mà hắn biết là khi Dion gần như biến Vùng đất Bạc Đen thành biển máu và chẳng có danh tính nào rõ ràng trong số nạn nhân thiệt mạng dưới tay gã.

"Xem ra phải hỏi bồ câu về gã Trưởng hội bí ẩn này rồi." Khan đứng dậy định bắt đầu công chuyện luôn, nhưng cặp song sinh ghì chặt hắn lại chỗ cũ.

"Cha không được đi đâu hết!"

"Cha phải nghỉ ngơi!!"

Cặp song sinh vừa rồi im lặng không chen vào vì biết cha mình đang bàn công chuyện, hai đứa nó rất hiểu chuyện và ngoan ngoãn, cho nên dù sốt sắng thế nào thì tụi nó cũng đợi Khan. Và khi thấy hắn lại bắt đầu hành hạ bản thân mà không cho cơ thể mệt nhọc có chút thời gian nghỉ ngơi, cặp song sinh lập tức lên giọng khắt khe.

"Cha đừng hư nữa!"

"Lời nguyền để tụi con lo!"

Bé nhỏ vỗ vào ngực mình nói đầy tự hào. Khan khá bất ngờ, sao bé nhỏ lại nghĩ tụi nó có thể giải quyết được lời nguyền của hắn? Đây là lời nguyền của phù thủy gieo xuống, còn ở trình độ của Bậc thầy nữa. Nếu muốn hóa giải được lời nguyền thì chỉ có thể đi gặp ả phù thủy đó.

Thật ra, Khan còn nghĩ rằng... có khi ả đã biết trước được dù có bắt được hắn thì cũng sẽ không giữ được hắn lâu. Nên ả ta chọn cách hạ lời nguyền để hắn tự mình đi gặp ả. Với thân phận kẻ chịu lời nguyền và kẻ hạ lời nguyền, cơ của kẻ nào hơn đã rõ như ban ngày.

Càng nghĩ thì giả thiết này càng hợp lý.

Khan không nói suy nghĩ này của mình cho ai biết. Không phải ở đây.

"Nhóc nói vậy là sao?" Khan xoa đầu bé nhỏ hỏi.

"Cha không biết hả?" Bé lớn thấy bé nhỏ được xoa đầu, thế là nó mò đến tay còn lại của Khan rồi cầm lấy, đặt lên đầu mình. Bé lớn cười khì khì nói nốt, "Tụi con là rồng mà. Máu rồng có thể giải bất cứ lời nguyền nào đó."

Khan còn đang buồn cười với hành động trẻ con quá đỗi đáng yêu của bé lớn thì câu nói của nó khiến cơ mặt của hắn cứng lại, sững người nhìn hai đứa.

Căn phòng lại rơi vào bầu không khí căng thẳng, như bong bóng đang bị thổi phồng hết cỡ và chỉ chực chờ nổ.

"Không cần đâu. Trễ rồi, hai đứa đi ngủ đi." Khan lạnh nhạt nói. "Ibrahim."

"Vâng, tôi sẽ đi chuẩn bị thưa ngài." Hiếm khi Ibrahim không mỉa mai hay châm biếm gì cả mà lập tức phục tùng nghe lệnh.

Hai đứa nhỏ cùng Ibrahim rời khỏi, cửa đóng lại, Khan thả lỏng người thở hắt ra một hơi. Hắn có kinh nghiệm dạy trẻ nhỏ, nhưng với tư duy sai lầm của cặp song sinh thì hắn nghĩ mình sẽ mất thời gian kha khá để uốn nắn lại.

Nhất là tình hình hiện tại không cho hắn thời gian để dạy trẻ, hắn phải cấp tốc giải quyết vấn đề lời nguyền của mình trước đã.

Có lẽ tên Trưởng hội Benjamin gì đó không phải vấn đề ưu tiên hiện tại rồi. "Saul à, cậu có biết lãnh chúa cai trị Vùng đất Bạc Đen là loại người nào không?" Khan ngẩng đầu lên, đối mặt với Saul bằng một nụ cười khó đoán.

Saul cúi đầu nhìn Khan, lạnh nhạt đáp. "Biết."

* * *

Bé lớn bé nhỏ nhạy cảm nhận ra cảm xúc của Khan không đúng, tụi nó đành phải đi theo Ibrahim mặc dù không muốn rời khỏi Khan.

Cặp song sinh không biết rằng lời mình vừa nói ra nghe kinh khủng thế nào. Tụi nó chỉ biết rằng cha cần giúp đỡ và tụi nó có thể giúp được. Cả hai đứa khi ý thức được bản thân mình không thể biến thành rồng, phải sống dưới lốt con người và chịu đựng những tháng ngày bạc bẽo, tụi nó đã phải học cách bảo vệ bản thân, không để ai biết mình là rồng. Nhưng không vì thế mà tụi nó được an toàn bởi vẻ ngoài đẹp mắt của bản thân. Tụi nó bị đối xử như đồ vật dễ bề trao đổi chỉ với vài đồng tiền lẻ.

Tất cả ý chí và lòng tự tôn của một con rồng cũng dần bị mài mòn bởi đòn roi và cách đối xử tàn tệ. Tụi nó chỉ nhớ gốc gác của mình là gì thế mà không ý thức được mình phải làm thế nào để xứng đáng với nó. Tụi nó chỉ biết mình đang phải chờ đợi, chờ đợi người đó xuất hiện.

Và tụi nó đã chờ được, nhưng tụi nó cũng quên mất tại sao mình phải chờ người này, là ai đã căn dặn tụi nó chờ đợi.

Cặp song sinh không suy nghĩ nhiều đến những vấn đề đó. Vì tụi nó rất thích Khan. Tụi nó cảm thấy được ấm áp khi ở bên cạnh hắn.

Và tụi nó nghĩ, nếu như muốn ở bên cạnh Khan mãi mãi thì tụi nó phải chứng minh mình có ích, phải không?

Thế thì một chút máu của rồng, của chính bản thân mình, thì có là gì đâu chứ?

Chẳng là gì cả.

* * *

Sau khi đảm bảo cặp song sinh đã đi ngủ ở một căn phòng ấm áp và an toàn, đích thân Khan đi gặp một con bồ câu có thân phận không thấp, cùng với Saul và Elijah khăng khăng muốn hộ tống hắn. Khan không đồng ý với Elijah và ra lệnh cho cậu đi nghỉ ngơi. Vì trông cậu ta có vẻ mệt mỏi lắm rồi. Những người còn lại thì đều tập trung tại chỗ Homer đang được Lai canh chừng, Khan không muốn tưởng tượng ra cảnh tượng ở đó đang diễn ra như thế nào. Vì trông Molly có vẻ hưng phấn cực kì.

Chỉ là, Khan không nghĩ tới bồ câu mà mình gặp sẽ là thanh niên mới hồi nãy đã dẫn đường cho hắn. Trông cậu ta rất trẻ, vậy mà đã nắm được chức vị không hề thấp trong trụ sở. Chứng tỏ năng lực làm việc của cậu ta rất đáng khen, hoặc là hậu phương của cậu ta rất chắc chắn. Nhưng những gì Khan biết về Bồ Câu Mỏ Xanh thì đám con ông cháu cha cũng khó mà chen chân vào được.

"Rất hân hạnh được tiếp đón ngài, thưa Bá tước." Hắn cúi người chào đúng lễ nghi khi gặp một quý tộc, rồi nghiêm túc giới thiệu. "Cứ gọi tôi là Eros thưa ngài. Không biết ngài có yêu cầu gì gửi gắm đến Bồ Câu Mỏ Xanh ạ?"

Thái độ lịch sự và lời nói thẳng thắn đi vào vấn đề. Xem ra cậu ta cũng không muốn làm mất thời gian đôi bên. Hơn nữa... Eros à. Cái tên này hẳn là giả. Người của Bồ Câu Mỏ Xanh không bao giờ dùng tên thật.

"Tên Thú nhân Sư tử đang bị các ngươi bắt giữ ấy, là Walsh, ta muốn mượn hắn ta một thời gian. Nếu điều kiện không quá khó thì ta cũng có ý định lấy lại tự do cho hắn ta." Khan cũng không lòng vòng mà nói thẳng.

Sắc mặt Eros không đổi, "Hắn ta là của ngài."

Khan nhướng mày, cũng không hỏi lý do tại sao Bồ Câu Mỏ Xanh đặc cách với mình như thế. Khan mỉm cười hài lòng, "Cảm ơn quý hội, tiếp theo là... ta muốn biết Benjamin còn sống hay chết. Kế đó là ta mong là mình sẽ có một buổi gặp trực tiếp Hầu tước Sheena Shari Helga, cũng chính là người cai trị Vùng đất Bạc Đen." Chính xác là một Nữ Hầu tước, Sheena là Ác ma đã mua lại tước vị và lãnh thổ này với một số tiền và châu báu lớn. Từ đó đổi tên thành Vùng đất Bạc đen, đây không phải là lãnh thổ lớn nhất của Ác ma tại Đế quốc Arevik, nhưng cũng không thể vì thế mà xem thường.

Các chủng tộc khác không phải con người, nếu muốn có lãnh thổ riêng và tước vị quý tộc tại Đế quốc thì phải bỏ ra một số tiền lớn cũng như tài nguyên để trao đổi. Đế quốc Averik không cấm cản quý tộc bán tước vị và đất đai cho chủng tộc khác, nhưng chủng tộc khác muốn sở hữu địa vị và lãnh thổ cho mình thì phải chấp nhận nộp mức thuế đắt đỏ.

Đây cũng chính là lý do Thành Jarrod đặt ra điều kiện nực cười là qua cổng phải đấu với lính gác hoặc là nộp lệ phí cắt cổ, cũng như tình trạng buôn bán nô lệ liên tục diễn ra mà nội bộ thành cũng phải đành bất lực và đưa ra lời cứu viện đến Nhân tộc.

Lông mày Eros nhúc nhích nhưng biểu hiện của cậu ta vẫn không có gì khác lạ, Eros lạnh nhạt trả lời. "Benjamin vẫn còn sống." Chần chừ một lúc, Eros nói. "Vấn đề còn lại thì... Xin phép cho tôi nhiều lời thưa ngài, nếu như ngài muốn kiện cáo hành vi phạm tội của Thương hội Nửa Đêm cho ngài Hầu tước thì tôi nghĩ đây không phải là hành động sáng suốt đâu thưa ngài."

Khan ồ một tiếng, Benjamin vậy mà còn sống. Ít ra tin tức này không phải xấu.

"Ta không có ý định kiện cáo gì đó đâu. Chỉ là ta muốn gặp mặt Hầu tước để chào hỏi thôi."

Thương hội Nửa Đêm có thể tác oai tác quái đến mức độ này thì không thể nào kẻ cai trị là vô tri không hay biết gì được.

"Chào hỏi?" Eros ngạc nhiên.

"Ngươi không thấy mình đang can thiệp quá nhiều sao?" Người lên tiếng là Saul, cậu ta khó chịu thấy rõ. "Nếu ngươi có thể thực hiện được yêu cầu này thì cứ ra giá, chẳng lẽ bọn ta phải báo cáo tất tần tật những gì bọn ta sẽ làm cho ngươi biết thì mới được à?"

Nhân vật chính có vẻ đang rất khó ở.

Eros ngẩng đầu nhìn Saul đang đứng ở phía sau Khan, khuôn mặt lại quay về sắc thái lạnh lùng. "Người đang trao đổi với ta không phải là ngươi."

"Thế à, người đang trao đổi với ngươi là anh trai ta." Saul bật lại ngay tức thì.

Eros và Saul trừng mắt nhìn nhau, Khan đứng giữa có thể cảm nhận được áp lực nặng nề từ hai phía.

"Khụ, ta cảm ơn sự lo lắng của cậu. Nhưng ta thật sự chỉ chào hỏi và tán gẫu một chút. Không có ý định kiện cáo gì đâu." Khan đành lên tiếng để cắt ngang bầu không khí căng thẳng của hai người.

Eros dời mắt, có chút nghi ngờ nhìn Khan, nhưng với sự kiên định không suy suyển trong mắt hắn. Eros lại tin vào lời nói nghe có vẻ chẳng thuyết phục lắm của Khan.

"Tôi nghĩ mình có thể sắp xếp được, về giá cả thì chuyện này không thể do tôi định đoạt nên phiền ngài đợi tôi một chút."

Khan dễ chịu đáp, "Không phiền. Cảm ơn cậu nhé."

Chỉ có mỗi Saul là vẫn mặt mày khó đăm đăm cho đến khi Eros rời đi.

* * *

Mini Game vẫn đang được tổ chức ở page Tiên Sắc Xám đến ngày 19/11. 😢 Có ai định chơi hem.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui