Anh Trai Nhân Vật Chính

Buổi sáng hôm nay có hơi âm u, Khan nhìn lên trời và đoán trời sẽ mưa sớm thôi. Thời tiết xấu vào đúng thời điểm này chẳng biết có phải cảnh báo cho điềm xúi quẩy không nữa. 

Bên ngoài trụ sở bồ câu có cỗ xe tứ mã tráng lệ đợi sẵn, kiệu xe rộng rãi và dát vàng ở các cạnh viền, đến tay cầm mở cửa cũng nạm đá quý. Trên nóc kiệu đặt cả tượng của một con quạ có đôi mắt đính đá lục bảo. Sự xa hoa chói mắt này làm Khan nhớ thương cỗ xe ngựa khiêm tốn của mình. Chắc lẽ đã đi tong khi khách sạn bị phá hủy rồi. Ngoài tay xà ích ngồi sẵn trên xe, Sheena cũng có mặt và cung kính đứng đợi hắn bằng tư thế khom người phục tùng. 

Xung quanh có tầm năm kỵ sĩ ác ma cưỡi ngựa đi theo với vai trò hộ tống. Bọn chúng đều nhìn thẳng, dù trông có vẻ rất muốn liếc nhìn về phía này để xem bộ dạng của Hầu tước tân nhiệm tròn méo ra sau. Điều này chứng tỏ kẻ dưới đã được dạy dỗ rất tốt.

“Kẻ hèn này vinh dự được chào đón người, thưa Hầu tước.” Sheena bày ra điệu bộ ngoan ngoãn như con thỏ được nuôi dạy trong lồng. 

Khan gật đầu xem như chào hỏi, Sheena cung kính mở cửa xe ngựa cho hắn bước lên.

“Tôi sẽ ở ngoài.” Saul lạnh nhạt nói, có vẻ không muốn vào trong. Khan để ý thấy Saul không thích ngồi xe ngựa thì phải, cậu ta sợ không gian hẹp à? 

“Tôi cũng vậy ạ.” Walsh lên tiếng ngay sau đó, ở phía sau hắn là Homer. Không biết từ khi nào mà Lai đã chuyển giao nhiệm vụ trông coi tù nhân tạm thời của họ cho hắn ta rồi.

Ibrahim không nói gì cả, có vẻ ông ta thích ở trong xe hơn. Đến cả Lai cũng biến thành sói ngay tỏ rõ ý định của mình. 

Khan nói với Sheena, “Lộ trình này không cần gấp.”

“Tôi hiểu rồi ạ.” Sheena vâng dạ.

Xe ngựa đi nhẹ nhàng, Khan ở bên trong không cảm thấy xốc nảy và khó chịu lắm. Lai nằm dưới chân hắn, cằm kê lên giày, đuôi sói vẫy qua vẫy lại thảnh thơi. Ibrahim ngồi một bên như pho tượng, khép mắt lại tưởng chừng đã ngủ. Sheena thì ngồi ở đối diện hắn, cả người cứ nhấp nhổm không yên, có vẻ việc ngồi im một chỗ khá khó đối với cô ta.

“Bên phía Thương hội Nửa Đêm có động tĩnh gì không?” Khan chủ động hỏi.

“À… Hôm nay Trưởng hội sẽ xuất hiện ạ. Bên cánh quý tộc rất bất mãn việc ngài thay thế vị trí của tôi chỉ sau một đêm.” Sheena liếc nhìn Khan, thấy hắn không tỏ vẻ gì mới nói tiếp. “Tôi đã tạm thời xử lý ổn thỏa nên ngài cứ yên tâm. Nhưng cứ kéo dài tình trạng này sẽ không được đâu ạ.”

“Ta sẽ giữ lời hứa, đây là vị thế ta chỉ mượn lấy thôi.” Khan biết nỗi lo của Sheena nên nói thẳng.

Ngoài miệng Sheena ngoan ngoãn nói vâng dạ, nhưng trông cô ta không hoàn toàn tin tưởng lời của Khan.

“Thị trấn này đang bị ếm thuật, cô biết điều đó không?” Khan mỉm cười đối diện với ánh mắt dè chừng của Sheena. “Thủ phạm là Trưởng hội của Thương hội Nửa Đêm.”

“À chuyện đó…” Sheena đảo mắt, cô ta toan tìm lời nói dối nào đó để che đậy thì bất ngờ chạm tới cái nhìn lạnh lùng của Ibrahim. Ông ta đang cười, nhưng đôi mắt sáng rỡ của ông ta thì không.

Sheena siết chặt tay, biết mình không thể qua mặt được mấy tên khủng khiếp này một cách tự nhiên. Cô thở hắt ra một hơi, “Đúng là tôi có biết, nhưng tôi đã kiểm tra hết rồi. Dân chúng chỉ bị ếm thuật ngủ sâu thôi chứ không bị tổn hại gì cả ạ. Và Trưởng hội cũng đã cam đoan với tôi chỉ thi hành thuật ếm đó khi cần thiết. À ừ, đổi lại cô ta sẽ chia sẻ cho tôi mười phần trăm lợi nhuận của Thương hội cùng những món bảo vật cướp được sẽ chia sáu bốn, tôi bốn bên kia sáu.”

“Vậy là mấy trò đấu giá chỉ dựng lên để thu lợi cho các người. Vừa thu được lợi nhuận sau khi bán đồ đấu giá, vừa ra tay bắt người cướp của sau khi buổi đấu giá kết thúc. Những tay tham gia buổi đấu giá ngầm hẳn không phải kẻ tầm thường, nhưng vì thân phận càng phức tạp nên chúng càng muốn giữ mình. Dù bị đánh cướp mất đi thứ mình có cũng không dám truy tố bằng pháp luật vì sợ bản thân cũng bị liên lụy điều tra.” Khan khoanh tay lại dựa vào lưng ghế, hắn chỉ đang nói lại những suy đoán của mình ở ngục giam tối tăm kia. Ai cũng nghe qua rồi, chỉ có Sheena là chưa. “Hoặc là… ả cũng dùng thuật thôi miên tâm trí lên nạn nhân để thoát tội. Thế thì các buổi đấu giá vẫn có thể diễn ra tốt đẹp và lợi ích vẫn đổ về như lũ ống.”

Cơ miệng của Sheena méo xẹo, cô ta chẳng thể nói được câu nào. Vì tổng thể, tên Bá tước này nói đều đúng. Thần Deimos cho hắn biết sự thật à? Chứ làm thế nào mà hắn có thể tỏ tường được sự việc như thể mình cũng là một phần ở trong đó?

“Nhưng mà chủ nhân ơi… mấy món bị cướp đó cũng đâu thể bán lại đúng không ạ? Thế thì cũng gây nghi ngờ cơ mà. Nếu khách hàng biết mình chẳng khác gì con khỉ xiếc bị Thương hội lợi dụng như thế kia thì thể nào cũng đi tong hết.” Lai ngồi dậy trong hình dạng người, gã lập tức chen chúc ngồi bên cạnh lại mà không hề cảm thấy chật chội. 

May là diện tích xe ngựa rộng nên ba người ngồi trên một hàng ghế cũng không quá khó chịu. Khan hơi nhích người chừa không gian cho Lai dễ ngồi một chút rồi trả lời thắc mắc của gã.

“Chợ đen.”

Sheena đổ mồ hôi ròng ròng. Cái tên này…

“Vì không thể bán đấu giá được nữa nên sẽ tuồn hàng cho chợ đen, với số lợi ích mà chúng đã thu được thì một chút thiệt thòi giá cả ở chợ đen không là gì cả. Hơn nữa, những món đồ bị bán ở chợ đen rất khó để truy ra nguồn gốc của kẻ bán chúng.”

“À ra là thế…” 

Lai tỏ vẻ đã hiểu nhưng thực ra gã chẳng hiểu gì. Chợ đen là cái gì vậy? Mà sự có mặt của Sheena khiến tinh thần học hỏi của Lai gặp chút cản trở. Gã cũng khôn lanh khi biết được rằng mình không nên để lộ sự ngu dốt của bản thân dưới ánh mắt của người ngoài.

“Ta biết Ác ma có bản tính tham lam, nhưng các ngươi lại dám đi đến nước này… Không biết nên gọi là liều lĩnh hay là ngu ngốc nữa.” 

Sheena cười gượng, miệng mồm ngậm chặt không nói gì. Khan cũng chẳng có ý định lên tiếng. Cuộc trò chuyện của đôi bên cứ thế đặt một dấu chấm rất lâu. Cho đến khi họ đã đến dinh cơ của Hầu tước.

Vừa xuống khỏi xe ngựa, Khan đã nhìn thấy ở trước cửa có một bầy Ác ma khác. Trên người ăn vận sang quý, sau lưng là đôi cánh đen dang rộng, sừng cong sáng bóng trên đầu, đôi mắt bất thiện hướng thẳng về phía hắn. Có vẻ họ đã chờ hắn ở đây khá lâu rồi.

Đám quý tộc của Vùng đất Bạc Đen.

Khan còn chưa kịp điều chỉnh lại phong thái của mình thì đột nhiên có một cơn gió mạnh lướt qua, mang theo sát khí nồng đậm khiến hắn phải rùng cả mình. Đến khi tỉnh táo lại, Khan đã thấy Saul đứng chắn ở phía trước, trên tay là thanh kiếm đen tuyền không có tia phản quang nào, lạnh lẽo hệt như khí chất hiện tại của cậu ta. Còn ở trước mặt nhân vật chính là một tên Ác ma trông trẻ tuổi, tóc tai dựng đứng như vừa bị sét đánh, đôi mắt hẹp dài trông gian giảo đang nhìn trừng trừng cùng với bàn tay đang quắp lại như thể muốn móc tim kẻ đang ngáng đường mình.

Saul chặn lại nanh vuốt của hắn ta một cách nhanh gọn và dứt khoát. Đường kiếm lóe lên, máu bắn lên không trung và cánh tay của kẻ tấn công đứt phựt khỏi cơ thể, nặng nề rơi phịch xuống đất.

“Tàn nhẫn thật đấy. Tao chỉ định chào hỏi chút thôi mà.” Tên Ác ma tóc dựng khịt mũi nhìn cánh tay bị chém lìa của mình, rồi trong nháy mắt, một cánh tay mới mọc ra ở vị trí thiếu hụt.

“Tao cũng vậy.” Saul lạnh lẽo đáp trả.

“Chậc chậc, tao cũng thắc mắc lắm. Kẻ có thể hạ gục Hầu tước tiền nhiệm để cướp lấy vị trí hiện tại của ngài ấy là ai, lợi hại đến nhường nào? Thế mà… lại có con bọ ngáng đường luôn nhỉ.” Hắn xoay cánh tay mình như thể đang giãn cơ. Tên đó chán chường nhìn Saul bằng ánh mắt âm u có màu hạnh nhân.

Đám Ác ma phía bên kia ngạc nhiên nhìn Saul, có vẻ không ngờ một tên nhân loại có thể cản phá được một Ác ma cấp cao, còn làm tổn hại được đến hắn ta.

“Đến con bọ mà ngươi cũng không dọn được thì có mơ mà động đến chủ nhân của ta!” Lai ở phía sau hắn lên tiếng tức tối, đồng thời cũng có phần hớn hở khi nhân vật chính bị xem là con bọ. Nghe giọng điệu của gã khi nói đến từ con bọ là hiểu. 

Vì có Saul ra mặt nên Ibrahim không hề có ý định cử động thân mình dù chỉ một chút. Chỉ có Walsh là cũng chực muốn xông lên ghi công, nhưng rồi hắn sực nhớ mình đang canh chừng Homer nên cuối cùng cũng kiềm chế lại.

“Chuyện này là sao?” Khan thở dài, hờ hững cho Sheena một ánh mắt.

“Ngài… đợi tôi một chút.” 

Sheena như thể đang kiềm chế cái gì đó, lịch sự nhắn nhủ với Khan một câu xong, cô ta hùng hổ đi đến trước mặt tên Ác ma tóc tai dựng đứng đó cho hắn một cái cốc đầu thật kêu.

“Leighton!!! Tôi đã bảo cậu ngoan ngoãn đi cơ mà!!!” 

Tên Ác ma được gọi là Leighton ấm ức ôm đầu, hắn ta thay đổi sắc mặt khi đối diện với Sheena. Thay vì vẻ cao ngạo không coi ai ra gì thì bây giờ trông hắn chẳng khác gì con chó vẫy đuôi khi gặp chủ.

“Em ngoan mà! Nhưng nghĩ đến chuyện chị bị ức hiếp đến mức bỏ bữa tối là em không chịu được! Em phải trả thù cho chị chứ!!” Leighton bĩu môi nói. 

“Trả thù hay đi chết? Tôi còn không làm gì được thì cậu nghĩ mình có thể làm cái quái gì hả? Chết tiệt, đã bảo là đừng có manh động bộp chộp mà!!” Sheena tức khí tát thẳng vào mặt hắn ta. “Xin lỗi ngay!”

Leighton ôm cái má bị đánh cho sưng vù đi đến trước mặt Saul. Thái độ vẫn vênh váo lồi lõm thế mặc cho chính mình vừa rồi đã mất hình tượng ra sao. Hắn hất hàm nói, “Tránh ra cho tao đi xin lỗi coi.”

Saul không nói lời nào, lần nữa chém ra một đường.

Rầm rầm!! Vết kiếm rạch một đường thẳng đến tận khung cổng sắt, khiến cánh cửa bị cắt ngọt làm hai, nghiêng ngả một hồi rồi đổ ầm xuống đất. Leighton cất cánh bay lên không trung trong khoảnh khắc ra chiêu chớp nhoáng của Saul, thành ra cơ thể vẫn lành lặn không bị cắt ra làm hai. Nhưng hắn thừa nhận mình phải rùng mình với kiếm khí của tên nhóc này. Cậu ta còn chưa dùng đến ma thuật mà đã có được đường kiếm dũng mãnh đáng sợ đến nhường này. Cấp bậc cũng phải gần với Kiếm Chủ. 

Sheena chửi rủa đầy bất mãn, đám Ác ma thuộc quý tộc lại xôn xao trước sự thể hiện nổi bật của tên nhân loại. Kẻ dưới trướng có sức mạnh khủng khiếp như thế, vậy Hầu tước tân nhiệm còn lợi hại đến đâu nữa?

“Hừm, tên này… thú vị đấy.” Leighton không hề thấy lo lắng khi đối thủ mạnh ngoài dự đoán, ngược lại hắn ta còn có vẻ hưng phấn hơn, miệng ngoác rộng một nụ cười khoái trá.

“Leighton Lovato Madan!!!!” Sheena ngửa cổ gào lên, hoàn toàn nổi điên. “Xuống đây cho ta!”

“Em xuống liền!” Leighton lập tức thu lại nụ cười hớn hở của mình, hắn lao xuống nhanh chóng như chim cắt. Chẳng mấy chốc đã quỳ gối ở trước mặt Sheena chỉ sau một cú đáp đất nửa giây. 

Chuỗi hành động mượt mà như nước chảy khiến Khan cũng phải ngưỡng mộ mà nhìn.

“Tình yêu của đời em, chị đừng giận! Em muốn xin lỗi tên nh… tân Hầu tước mà thằng nhóc kia cản trở ấy chứ, còn đôi chém em nữa kìa! Hức, em là nạn nhân mà!!” 

Leighton bất ngờ ôm chân Sheena gào lên nức nở, trông như một đứa trẻ lớn xác bị vu oan ăn cắp đồ của bạn. Nước mắt tuôn ra mượt mà như thác, có điều nước mắt màu đen của Ác ma nhìn không có thẩm mỹ lắm. Chẳng khác gì mascara không chống thấm nước khiến mi nhòe lệ đen.

Sheena gần như kiềm chế lại cơn điên của mình mà nói, “Ta giết ngươi mất thôi…” 

“Được rồi, bỏ qua đi.” Khan không nghĩ mình có thời gian chờ đợi một lời tạ lỗi không có lòng, hắn cũng chẳng muốn thị uy với ai ở đây. Hiện tại là thế. Khan nói, “Sheena, dẫn đường tiếp đi.”

Sheena cúi đầu, lạnh lùng nói với Leighton. “Ở yên đây.”

Leighton bĩu môi, không cam lòng nhưng vẫn phải vâng lời. “Em biết rồi.”

Sau khi thấy Leighton thật sự ngoan ngoãn, Sheena mới đến chỗ Khan thay mặt hắn ta tạ lỗi rồi tiếp tục nhiệm vụ của mình.

Đám quý tộc Ác ma còn lại không dám hó hé một tiếng nào ngoài lời chào cung kính gửi đến Hầu tước, sau đó bọn chúng lập tức ngay ngắn chừa lối cho họ đi qua cánh cổng đã đổ rạp dưới đất, nhưng Khan vẫn cảm nhận được ánh nhìn săm soi xét nét vẫn bám theo họ suốt cả chặng đường.

May mắn là mình chỉ mượn vị trí này vài ngày, Khan nghĩ thầm.

Sheena hồi hộp dẫn Khan đến phòng làm việc chính của mình, cả đoạn đường không dài lắm, cô cứ lo sợ Khan sẽ trách cứ mình vì chuyện của Leighton, nhưng điều đó không xảy ra khi Khan chẳng hề tỏ thái độ quan tâm.

Ngược lại, tên Thú nhân sói có vẻ rất để ý. Gã đi bên cạnh Ibrahim mở miệng đòi hỏi, “Sao tay tên đó mọc lại nhanh vậy? Ông già! Tôi cũng muốn học chiêu đó!” 

“Ngươi học không được. Hắn ta dùng ma thuật thế mạng.” Ibrahim nửa khép nửa mở đôi mắt tinh anh của mình, nhẹ nhàng vạch trần thủ thuật của Ác ma Leighton. “Chắc chắn cái tay mà Saul chém đứt là của tên thế mạng nào đó, cánh tay mọc lại sau đó mới là của hắn. Nếu tay chân sau khi bị chém đứt dễ dàng mọc lại như thế thì sau đó hắn ta không cần né đòn tiếp theo của cậu chủ nhỏ làm gì.”

“Thế mạng? Vậy là có giết thằng khứa đó đi thì nó cũng không chết mà thay vào đó là tên thế mạng ngỏm à?” Lai học hỏi nhanh, từ một suy mười.

“Phải. Chỉ là thuật này rất tổn hao ma lực, cũng không thể cưỡng ép. Tên thế mạng chắc chắn phải tự nguyện mới có tác dụng.” 

“Lại là ma thuật à… Có ma thuật làm được nhiều thứ gớm nhỉ.” Lai dẩu môi, giọng điệu có phần chế giễu. 

“Đúng là vậy, nhưng trói buộc của nó cũng rất nhiều.”

Bỗng dưng Khan dừng lại.

Mọi người bất ngờ, cũng sững lại theo hắn.

“Phải ha… Trói buộc…” Khan lầm bầm gì đó, chẳng để ý đến ánh mắt của mọi người đang hướng về mình.

Lai còn dợm mở miệng hỏi han chủ nhân sao thế thì Khan lại thản nhiên đi tiếp, xem như hành động vừa rồi của mình chỉ là tự nhiên thế thôi, không có vấn đề gì cả.

“Đây ạ, Trưởng hội Nửa Đêm đang chờ sẵn ở bên trong.”

“Cô chờ ở ngoài.” Khan gật đầu dặn dò rồi tự mình đi vào trong. 

Cửa mở, bên trong phòng làm việc của Ác ma cũng không quá khác biệt phòng làm việc bình thường mà hắn biết, ngoài nội thất được trang trí khá u ám với tranh ảnh treo tường theo phong cách trừu tượng máu me hoặc gợi dục, và những đồ vật trang trí để bàn từ xương động vật lẫn quái vật.

Khan vẫn bình tĩnh không mảy may có dáng vẻ sợ hãi nào. Hắn chỉ có phần bất ngờ khi Trưởng hội Nửa Đêm lại là…

Một cô bé?

Vì Sheena đảm bảo sẽ không có sai sót nên hắn cũng không nghi ngờ kẻ nào khác sẽ ở trong căn phòng này ngoài Trưởng hội Nửa Đêm, nhưng mà cô bé trông mới mười mấy tuổi này là sao đây?

Cô bé có đôi cánh đen nhỏ ở sau lưng, trên cánh có họa tiết màu đỏ sẫm như máu, chiếc sừng nhỏ nhú ra khỏi đầu trên mái tóc màu hồng được búi hai bên, và cố định lại kiểu tóc dễ thương ấy bằng ghim cài đính đá quý được khắc hình thỏ. Cô bé ngồi trên ghế dài với tư thế cứng ngắc cứ như con búp bê được sắp xếp sẵn. Nhận ra có người vào phòng, cái đầu nhỏ ngoảnh lại nhẹ nhàng.

Một đôi mắt màu hoàng kim, rực rỡ như mặt trời. Khác hoàn toàn với gương mặt vô cảm của cô bé.

“Lauriel Tristana Bireley, rất vinh dự được gặp ngài, tân Hầu tước của Vùng đất Bạc Đen.” 

Có hơi sốc, nhưng không ngờ cô bé đó đúng là Trưởng hội. Hoặc là đây không phải bộ dáng thật, hoặc là sức mạnh và trí tuệ của cô bé đáng sợ hơn vẻ ngoài dễ thương của mình nhiều. 

Sau khi nhún chào, Lauriel lại ngồi vào chỗ cũ.

“Mọi người không ngồi sao?” Lauriel bình thản hỏi bằng giọng điệu của người nắm dây cương.

“Để quý cô phải đợi rồi, thật áy náy quá.” Khan lên tiếng phá vỡ bầu không khí kì lạ trong căn phòng, hắn chủ động tiến lên phía trước và ngồi vào ghế. 

Mọi người ai cũng bất ngờ trước hình dạng này của Trưởng hội Nửa Đêm, kẻ trong miệng Homer đã hạ lời nguyền Nỗi Buồn Lạnh Lẽo.

“Có gì đâu ạ. Phận hèn mọn của tôi thì phải đợi bao lâu cũng được. Trong lúc chờ đợi, tôi đã không ngừng cảm thán trước nước đi này của ngài đấy ạ.” Lauriel đặt hay tay lên đùi, miệng cứng nhắc nói như con rối được lên dây cót. “Không ngờ là ngài có thể từ dưới đáy vực mà vươn lên. Chẳng biết làm bằng cách nào mà ngài lại khiến ả Hầu tước tiền nhiệm khuất phục như một con mèo ngoan ngoãn.”

“Ta lại thắc mắc cái khác đấy… Cô muốn gì ở ta sao?” Khan không muốn vòng vo thêm. “Cô biến ta thành tội phạm chỉ để bắt được ta thôi nhỉ.”

Lauriel không trả lời câu hỏi trước đó, cô bé vô cảm mở miệng. “Còn ngài, ngài định giải thích thế nào về những vụ việc vừa qua? Nó ồn ào lắm đấy. Sheena có thể dọn dẹp được đám quý tộc càm ràm, nhưng cư dân ở đây thì hung hãn hơn nhiều.”

Biết ngay là không nhả vấn đề này ra mà, may là vị thế bây giờ của hắn đã khác nên dễ dàng nói chuyện hơn nhiều. Khan giơ tay lên, kèm theo nụ cười mỉm thân thiện. Walsh nhanh chóng nhận được tín hiệu mà xách tên Homer đã bị tra tấn thê thảm đến trước mặt Lauriel và ném xuống. 

Lauriel không hề nhúc nhích, cô bé lạnh lùng nhìn Homer quỳ mọp dưới sàn. Không dám ngẩng đầu lên nhìn mình.

“Tôi hiểu rồi.”

“Ồ, cô hiểu gì thế?” Khan tò mò.

“Ngài chỉ là nạn nhân, thủ phạm của tất cả chính là hắn ta.” Lauriel bình tĩnh nói.

“Ta đúng là nạn nhân, nhưng thủ phạm không phải là hắn.” Khan lắc đầu. “Bất ngờ làm sao, lời khai ta nghe được thú vị hơn nhiều. Cô muốn nghe thử không?”

“Được.” Lauriel nhìn thẳng vào mắt Khan, không dao động. “Tôi rất mong chờ.”

Homer run rẩy càng lợi hại hơn. Khan nhíu mày, cảm thấy có gì đó không ổn. “Homer, ngươi có thể nói ta nghe…”

“Cẩn thận!” 

Saul bỗng dưng đứng trước mặt Khan. Ibrahim lập tức phóng ra một lá chắn ma thuật. Walsh gào lên muốn xông tới chỗ Homer nhưng không kịp. Mọi sự xảy ra quá nhanh.

Bùm! Một cú nổ không quá lớn, nhưng vì đang ở phạm vi gần nên âm thanh có phần được khuếch đại. Khan đưa tay lên quệt đi vệt máu bắn lên má mình. Cho dù Saul có đứng ra cản rất nhanh và Ibrahim đã phóng ra lá chắn trong chớp mắt, cũng không ngăn được vệt máu bắn từ cái xác đã bị nổ tung không còn ra hình dạng ban đầu.

Tại chỗ Homer vừa quỳ mọp giờ chỉ còn lại bãi máu thịt bầy nhầy, đen ngòm. 

Vì ở khoảng cách gần hơn nhiều nên một bên của Lauriel hoàn toàn bị máu của Homer bắn lên rất nhiều. Dưới cái nhìn của Khan, cô bé trông như nàng thiên thần bị vấy bẩn hơn là một ác ma. 

Lauriel chẳng quan tâm tình trạng bản thân ra sao. Cô ta vẫn nhìn thẳng vào Khan, bất chấp tiếng sói và sư tử gầm gừ, hay mũi kiếm của Saul và ma thuật tấn công của Ibrahim đang chỉ thẳng vào mình. 

“Tiếc thật, thủ phạm đã chết rồi thì phải.” Lauriel nói, chẳng hề có giọng điệu tiếc thương.

Khan thở dài. “Phải, tiếc thật.” 

* * *

Tui mới bệnh xong, còn dư âm là sổ mũi với ho thôi. Mọi người cũng phải giữ sức khỏe trong thời gian này nha. :3

art song sinh của bé lớn bé nhỏ nè, khoe trên tiktok rồi mà quên béng khoe trên đây hihi. :3


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui