Khan biết rằng hắn sẽ một mình nghênh đón Lauriel nếu như hắn đuổi những người xung quanh mình đi, đó là một chuyện thực sự mạo hiểm.
Vì hắn không thể nắm chắc Lauriel có thật sự liên quan gì đến em gái của hắn hay không, có khi mã morse đó chỉ là chút hy vọng hão huyền của hắn.
Biết đâu thế giới này cũng có sử dụng mã morse mà hắn không biết thì sao? Mặc cho có nhiều dấu hiệu chứng tỏ nghi hoặc của hắn là đúng, nhưng càng tiếp cận với sự thật hắn càng lo lắng mình chỉ đang kỳ vọng quá nên sinh ra ảo tưởng.
Song, Khan không ngờ cái giá của sự mạo hiểm này là cả một con mắt.
Hắn đã chuẩn bị tinh thần sẽ bị đập cho một trận nhừ tử, hoặc là gãy mấy cái xương chẳng hạn.
Nhưng hắn chưa chuẩn bị tinh thần để mất bất cứ bộ phận nào trên cơ thể.
"Ác thật đấy..." Khan hộc ra một hơi yếu ớt.
Hắn không hề sợ hãi khi Lauriel tỏ ý muốn tiếp tục cuộc tra tấn man rợ này.
Khan cố gắng lờ đi cơn đau ở bên mắt phải, nhưng vậy cũng không có nghĩa là nỗi thống khổ này đang vơi dần.
Vẫn giữ một tay ôm ghì bên mắt bị thương của mình, Khan ngẩng đầu lên nhìn Lauriel đang ở trong bộ dạng của người phụ nữ trưởng thành bằng con mắt còn lại.
Ả lần nữa vươn tay, có vẻ như muốn móc đi con mắt còn lại của hắn.
"KHÔNG!!!"
Lauriel bị kéo giật lại, cô ả mở tròn mắt kinh ngạc khi cảm nhận mùi hương quen thuộc vào lồng ngực không hề xa lạ.
"D-Dion? Cha...!chưa chết sao?"
Lauriel ngẩng đầu lên nhìn người đàn ông đang ôm cứng mình, là Dion.
Là người mà cô ả tưởng rằng đã...
"Cuối cùng...!con cũng gọi cha rồi..." Dion nhẹ buông Lauriel ra, từng cái chạm thể hiện sự nâng niu và cưng chiều vô hạn.
Dion cười dịu dàng, lau đi dòng lệ rơi trên má Lauriel.
"Con đâu cần...!làm đến mức này chứ..."
"Chuyện...! chuyện gì vậy?" Lauriel vẫn chưa hồi hồn hoàn toàn.
Trong tâm trí của ả hiện tại vẫn còn đọng lại hình ảnh Dion cả người đầy máu nằm dưới sàn, không còn cử động, không còn hơi thở.
"Là vậy...!đó." Khan loạng choạng đứng dậy, con mắt còn lại của hắn lờ mờ nhìn thấy nhãn cầu kia của mình thành một đống bầy nhầy không ra hình dạng đang rớt dính trên sàn.
Khan thở dài tự lẩm bẩm với chính mình.
"Đã không được đẹp trai rồi mà còn chột thêm con mắt..."
Khan vẫn chưa quen với tầm nhìn hiện tại, hơn nữa có lẽ do bị rút nhãn cầu một bên nên con mắt còn lại của hắn cũng bị ảnh hưởng ít nhiều, mí có dấu hiệu co giật, cảnh vật trước mắt liên tục bị nhòe rồi lại dứt, Khan dần cảm thấy choáng.
Nhưng hắn không thể gục xuống lúc này được.
"Cậu chủ...!Ngài ấy bảo..."
Dion đang muốn giải thích thì bị Khan cắt ngang lời.
"Ta bảo hắn giả chết để kích thích cô, nhưng không ngờ ta mới là người bị kích thích đây."
Lauriel lập tức hiểu ra mưu đồ của Khan.
Có thể nói, tính toán của hắn phần nào cũng thành công.
Song, cô ả lại không thể nào hiểu được mục đích của Khan.
"Chết thật, Aloin có chữa được không nhỉ?" Khan khom người xuống nhặt lên con dao đã được ban phước bởi Ánh sáng Thanh tẩy bị rớt dưới đống lộn xộn do Lauriel làm ra.
"Thôi sao cũng được."
Khan bình thản đi tới trước mặt Lauriel, thậm chí hắn còn buông bên tay còn lại xuống.
Để lộ bên mắt bị móc đi, Khan nhắm lại bên phần mắt mất đi nhãn cầu của mình, chỉ một động tác nhỏ như thế thôi cũng khiến hắn đau đớn hít sâu một hơi.
Máu vẫn chưa ngừng chảy, nhưng lệ thì đã ngừng tuôn và khô trên má.
"Làm sao cô có thể thay đổi ký ức của Dion kỹ lưỡng đến mức mà Chúa Quỷ cũng không phát hiện được nhỉ? Ta đã thắc mắc như thế."
Khan đứng trước mặt Lauriel, khoảng cách khá gần.
Lauriel không hề tránh đi, cô ả cũng ngước lên nhìn hắn.
Gương mặt lại trở về biểu cảm trống rỗng vô hồn, như người sống đeo lên chiếc mặt nạ ngăn chặn cảm xúc thể hiện ra ngoài.
Đằng sau Lauriel là Dion, hai tay của gã vẫn ôm lấy con gái mình, tư thế bảo vệ quá rõ ràng.
Đồng thời, có tia sáng lóe lên trong đồng tử màu cam, lòng đen choán hết lòng trắng khiến đôi mắt gã trông có phần đáng sợ hơn, hàng lông mày đậm của gã xô vào nhau, làm gồ lên mấy nếp gấp muộn phiền.
Có vẻ như gã chưa biết ký ức của mình bị thay mới.
"Cô là Bậc thầy, ta biết.
Nhưng, Ibrahim cũng là Bậc thầy về mấy thứ tà thuật này.
Không lý nào ông ta dễ dàng qua mặt được như thế."
Lauriel ồ lên một tiếng, không cảm xúc.
"Hóa ra ông già đó là Chúa Quỷ."
"Đừng giả vờ.
Cô biết chắc rồi chứ gì." Khan nói thẳng, không chút ngập ngừng.
"Cô cũng biết mã morse, phải không? Là ai đã dạy cô sử dụng chúng, là An sao?"
"An?" Lauriel lặp lại, lần này giọng điệu có tính nghi vấn hơn là cảm giác rỗng tuếch.
"Dãy ký hiệu đó hóa ra được gọi là mã morse à.
Ta không biết.
Ta chỉ làm theo lời y."
"Y?" Khan bất ngờ.
Hắn nhớ lại cuốn sổ của nó, trong đó cũng nhắc tới y.
"Là ai chứ?" Khan vô thức nhíu mày, nhưng động tác ấy lại khiến hắn đau đớn.
Khan nghiến răng để suýt xoa cơn đau của mình.
"Hắn tự xưng mình là Y.
Ta không biết.
Hắn trông như thế nào, ta cũng không biết.
Hắn ngụy trang rất cẩn thận.
Ngoại hình rồi giọng nói, tất cả đều không thật.
Ta cũng chẳng biết hắn có phải là 'hắn' không, hay phải nói là 'ả'.
Mọi thứ ở hắn đều là giả.
Có thể cả cái tên cũng giả nốt."
"Vậy ra Y là tên gọi..." Khan lầm bầm nhẩm lại.
Không phải An mà là Y.
Y là ai? Có phải là An giả danh không? Nếu không thì hắn là thù hay bạn? Nếu là thù thì sao? Nó có vẻ rất để tâm đến Y.
Chẳng lẽ Y là trùm phản diện?
"Tại sao cô lại làm theo lời Y?"
Khan hỏi, có phần hụt hơi và ngắt quãng vì cơn đau nhức ở bên mắt còn lại.
Aloin đâu rồi nhỉ? Hắn cần Ánh sáng Thanh tẩy lắm rồi đây.
"Vì hứa hẹn đó ư?" Khan không để tâm vẻ kinh ngạc đang phá vỡ lớp mặt nạ vô cảm trên mặt cô ả.
"Cái, cái gì...!Sao ngươi..."
Vào khoảnh khắc Lauriel còn trân ra vì kinh ngạc, Khan lập tức đổ về phía cô ta, hai tay cầm con dao đã được tưới Ánh sáng Thanh tẩy đâm thẳng vào bụng cô.
Lauriel không thể tránh thoát, vì khoảng cách cả hai quá gần, và cũng bởi ả chưa kịp phản ứng lại trước lời nhận định của Khan vừa rồi.
Không hẳn, sau tất cả, là vì Dion vẫn giữ chặt lấy ả, như thể đang đề phòng ả sẽ chạy trốn.
"Aloin!!!!" Khan rống lên hết sức.
Tiếng gào đinh tai ấy có thể khiến cả mặt trời tỉnh giấc.
Ngay lập tức, một vệt sáng lóe lên, Lauriel ngơ ngác nhìn Aloin đã xuất hiện bên cạnh Khan, trước mặt mình.
Vẻ đẹp Thiên thần chói lòa có phần bị hỏng bởi gương mặt phủ trùm sương giá và giận dữ.
Tên Thiên thần thứ cấp đó không chần chừ một giây nào, mấp máy bài ca thiêng liêng để kêu gọi sức mạnh, lòng bàn tay của anh ta hướng về phía á, vòng phép màu vàng kim lung linh tỏa ra Ánh sáng Thanh tẩy lóa mắt, đâm thẳng về phía cô ả.
Lúc đó, điều đầu tiên Lauriel làm là...
Dùng hết sức lực đẩy Dion ra khỏi người mình.
"El!" Dion hét toáng lên.
"A A A A A A A A!!!" Lauriel thét lên, tông giọng cao vút đầy thống khổ, cả người cô ả quỵ xuống khi phải chịu đựng sự thanh tẩy thiêng liêng của bậc Thiên thần chính gốc.
Trước đó cô ả có thể dễ dàng đá Aloin đi vì Ánh sáng Thanh tẩy của anh ta không kịp chạm vào người ả.
Nhưng bây giờ thì ả không còn đường nào trốn, cũng chẳng thể ra tay phản kháng.
Ả cứ thế bị gột rửa bởi thứ sức mạnh có tính tối kỵ với Ác ma, giờ đây cả người ả nóng hừng hực tựa như đang bị nhét vào trong vạc dầu nóng.
Cơ thể ả đang trong bộ dạng trưởng thành bất chợt nhỏ đi rồi lại lớn, thay đổi liên tục như thể hình ảnh bị lỗi mỗi khi đá ghi hình ký ức sắp sửa hết năng lượng.
Ý thức của quả trứng...
"Không..." Gương mặt Lauriel hiện lên vẻ hung ác.
"Ta phải giết...!phải giết..."
Giọng ả đứt quãng, thở không ra hơi vì cảm giác thiêu đốt trong cơ thể.
Cô ả nhắm mắt lại, rồi mở bừng mắt ra thở dốc.
Vẻ tàn bạo trên gương mặt bay biến, song sau đó nó lại hiện lên.
Hay ý thức trong một cơ thể đang đấu đá giành giật lẫn nhau quyền kiểm soát tuyệt đối.
Nhưng dưới Ánh sáng Thanh tẩy của Aloin vẫn đang phóng ra dày đặc, Lauriel chỉ có thể đau đớn chịu đựng.
Cho đến khi cánh của cô ả bị đốt cháy, mùi khét vờn trong không khí, phần thịt không còn bám dính được vào xương, từng miếng thịt đen rơi xuống, lộ ra chút một khung xương trắng hếu.
"Cái quỷ gì kia..." Aloin trừng mắt nhìn khung xương cánh của ả Lauriel.
"Đừng có phân tâm.
Tiếp tục đi." Khan cảnh cáo Aloin.
Đây là thời điểm quan trọng.
Phải loại bỏ quả trứng trong người ả thì gương mặt thật của ả mới bị lật tẩy hoàn toàn.
"El..." Dion nghiến răng, hắn rơi lệ đen, cúi gằm mặt mà khóc khi nhìn thấy con gái mình chịu đau đớn.
Aloin nghe theo lời Khan, tiếp tục rót Ánh sáng Thanh tẩy khiến Lauriel quằn quại trong đau đớn.
Khan đương thắc mắc không biết cơn đau mà Lauriel đang hứng chịu bây giờ có là gì so với con mắt bị mất của mình không thì hắn bất ngờ phát hiện.
Màu hồng trên tóc cô ả bắt đầu loang ra, nhiễu xuống sàn từng giọt như màu nhuộm bị tan đi, lộ ra mái tóc màu vàng kim có vẻ như là tóc thật, dưới lớp tóc vàng kim là một lớp tóc đen.
Trông nề nếp và gọn gàng hơn kiểu hai màu trên quả đầu của Khan bấy giờ.
Khi ấy, làn da mềm mịn của ả cũng bắt đầu nhăn lại, bong ra; chẳng khác gì ấu trùng lột xác.
Hình dạng thật của ả ngày càng hiển lộ rõ ràng, trên nước da như tuyết là dải bụi vàng kim lấp láp trông như ám lên người tầng tầng lớp lớp kim tuyến.
Lúc này, Ánh sáng Thanh tẩy cũng yếu đi dần, Lauriel cũng đã thôi ngừng gào thét.
Sau rốt, ả bỗng dưng nôn ra một hộc máu đen, cùng một quả trứng nhỏ chỉ bằng nắm tay trẻ sơ sinh có màu đỏ cùng những vết vằn vện màu cam.
Quả trứng đó lăn một vòng trong đống máu đen do Lauriel nôn ra, rồi cuối cùng vỏ trứng xuất hiện vết rạn, vết rạn to dần và lan ra khiến quả trứng vỡ ra, bên trong bụp lên cột khói đen sì rồi tan đi.
Có lẽ đây là quả trứng thở than gì đó.
Khan đi tới giẫm lên quả trứng, gót giày nghiến rôm rối vỏ trứng, bên trong nó chẳng có gì, cứ như là một quả trứng rỗng.
Nhưng đáng chú ý hơn là Lauriel lúc này, phía sau lưng ả, đôi cánh chỉ còn khung xương lấp lánh bỗng dưng bắt đầu tái tạo lại, thịt rồi tới da, sinh sôi và lành liền lại theo từng đường khung của đôi cánh.
Song, có điểm kỳ lạ khiến Aloin phải hít một hơi sâu.
Đôi cánh được tái tạo lại của Lauriel không phải màu đen hay đỏ đặc trưng của Ác ma.
Mà nó là màu vàng kim hơi trắng, cảm giác trong veo như cánh chuồn chuồn.
Cả sừng của Lauriel cũng đổi sang màu vàng kim nốt.
Cô ả như bước ra từ Vùng đất Hoàng Kim chứ không phải Vùng đất Bạc Đen.
"Ả là cái quỷ gì thế..."
"Là thần."
"Hả?"
Aloin tưởng mình nghe lầm rồi, anh quay phắt đầu nhìn Khan nhưng chợt giật mình khi thấy dáng vê của hắn hiện tại.
Từ nãy đến giờ anh chỉ chăm chăm rót Ánh sáng Thanh tẩy cho Lauriel nên không chú tâm đến Khan.
Không ngờ...
"Trông ngài tệ quá..." Aloin thở dài.
"Saul sẽ giết tôi cho mà xem."
Nói rồi Aloin cũng không đợi ai nhắc nhở mà dùng chút Thánh lực còn lại để chữa trị tạm thời cho Khan.
Ít ra thì anh có thể khiến cho Khan không thấy đau nhức vì vết thương, máu cũng ngừng chảy, và tình hình hốc mắt cũng sẽ tốt hơn, lành lặn như chưa từng tổn thương.
Song, đó chưa phải là điều quan trọng nhất.
Aloin làm phép xong, ngập ngừng một hồi mới nói với hắn.
"Nếu nhãn cầu còn nguyên thì tôi còn có thể giúp ngài...!nhưng mà..."
"Không sao." Khan nhắm lại một bên mắt, tinh thần của hắn thấy thoải mái hơn hẳn khi cơn đau nhức hoàn toàn tiêu biến dưới phép chữa trị của Aloin.
Tuy rằng cảm giác trống rỗng bên mắt còn lại khiến hắn chưa thể thích ứng được.
"El!" Dion chạy vội lại bên cạnh Lauriel, gã cẩn thận đặt tay lên vai El, để cô ả uể oải dựa vào người gã trước khi ả tự mình ngã nằm xuống sàn.
Aloin lập tức nhớ lại điều Khan vừa nói, anh gạt đi cảm giác lo sợ khi Saul biết được anh mình sắp tới sẽ trở thành người tàn tật, mà thay vào đó là vội vàng hỏi lại Khan.
"Là thần? Ngài nói Lauriel là thần á?" Aloin chỉ vào El đang dựa vào người Dion, trông ả không có vẻ gì là sẽ bất tỉnh sâu.
Bởi vì khi anh ta gào lên rất mực ồn ào là Lauriel đã cau mày nhăn mặt, có vẻ sẽ tỉnh lại ngay thôi.
"Giống Commutalio, chỉ là Tiểu thần thôi."
Aloin càng ngạc nhiên hơn, vẻ mặt của anh rành rành biểu hiện không thể nào tin được.
Thật ra thì Khan cũng không muốn tin đâu.
"Làm sao ngài biết được?"
Lauriel đã tỉnh dậy, cô ả đứng lên với cơ thể bé nhỏ trong hình dạng của thiếu nữ dưới mười lăm tuổi, có phần xinh đẹp và trong sáng.
Khác hoàn toàn với hình dạng của Ác ma ban đầu.
Thần linh không phải lúc nào cũng mang dáng dấp có đặc điểm phần lớn thuộc về một chủng tộc nào đó, dẫu cho phần lớn chủng tộc đó thờ phụng vị thần kia.
Nhưng với bộ dạng hiện tại của Lauriel, thật khó mà nói thần tính của ả có đa số là tín ngưỡng của Ác ma được.
Vì nó trông thánh thiện quá thể.
"Commutalio còn chưa biết danh tính thật của tôi đâu."
Tuy rằng Lauriel đã thừa nhận vị thế tột bậc của mình, nhưng ả vẫn không bỏ kính ngữ khi nói chuyện với hắn.
"El...? Con thật sự là..." Dion có vẻ cũng không biết chuyện này, trên khuôn mặt hắn là vẻ bàng hoàng trông rất hài.
"Cô đã vượt mặt Ibrahim dễ dàng thế mà, nên ta đã nghi ngờ một chút.
À, tất nhiên ta cũng không nghi ngờ cô là thần linh ngay lúc đó đâu." Khan dùng con mắt còn lại nhìn kỹ Lauriel một lượt.
"Nhưng sự việc ở thành Jarrod, nếu như cô thật sự là kẻ gây ra tấn bi kịch đó thì có vẻ thời gian không được khớp.
Trông cô quá nhỏ và non nớt để có thể kiên trì với kế hoạch dai dẳng cần sự kiên nhẫn như thế.
Hơn nữa, chuyện của Tresha chắc chắn đã xảy ra trước cả khi Dion đến Vùng đất Bạc Đen này."
Dion giật mình khi được điểm danh, gã có chút ngỡ ngàng trước lời Khan nói.
"Trước cả khi tôi đến Vùng đất Bạc Đen...? Không phải là tôi đã...!ở đây ngay từ đầu sao?"
"Đấy.
Cậu ta đã có được sức mạnh siêu việt và trở thành một tên Ác ma đẳng cấp có thể dễ dàng đứng trong hàng ngũ của các Ác ma thượng tầng, nhưng mà ký ức thật sự vẫn bị khóa chặt chẽ nhỉ?" Khan nhún vai, nói cho Dion biết.
"Ký ức ta xem được của cậu là nửa thật nửa giả.
Nhưng nói chính xác thì những gì cậu đang nhớ ở trong đầu không phải thật."
Lauriel trầm mặc, ả không ngoái đầu lại đón ánh mắt dò hỏi của Dion.
Như thể đang chột dạ.
Và cũng chính thái độ im lặng này càng tỏ rõ những gì Khan đang nói đều là sự thật.
"Chuyện...! chuyện gì vậy El?" Dion đưa tay nắm lấy vai Lauriel, giật ra sau khiến cô phải đối mặt với mình.
Song bất ngờ thay, khi mắt gã chạm tới ánh nhìn mù lòa trống rỗng của Lauriel, đột nhiên gã thấy đôi mắt vô thần ấy sáng bừng lên như có ngọn nến đang cháy lập lòe trong đồng tử.
Sau đó, ý thức của gã hoàn toàn tan rã.
Dion chỉ kịp kêu tên của Lauriel rồi nặng nề ngã phịch xuống đất.
Bất tỉnh.
"Sao vậy? Không muốn hắn biết à?" Khan cười.
"Nhưng hắn vừa biết chuyện rồi đấy."
"Vậy ngài có biết tại sao tôi lại trở thành thần không?" Lauriel quay đầu lại, đôi mắt mù lòa hướng thẳng về phía Khan.
Thần linh.
Sự tồn tại vĩ đại đối với những kẻ sinh ra ở cõi trần.
Chỉ có thể ngước nhìn mà ngưỡng vọng.
Lauriel nói cứ như thể không muốn trở thành thần, mà là bị bắt ép vậy.
"Có hai cách để tạo ra Thần linh." Lauriel giơ lên hai ngón tay, giọng cô ả nhẹ tênh.
"Một là dựa vào Vật Linh thu thập tín ngưỡng để tạo ra thần, hai là...!thần linh tạo ra thần linh."
"Ý ngươi là..." Khan nghi ngờ lên tiếng.
Rầm.
Tiếng động ồn ào của đồ vật bị phá vỡ vang lên cắt ngang cuộc trò chuyện.
"Cậu chủ, tôi đã hoàn thành nhiệm-" Ibrahim phá cửa xông vào, trông ông ta có vẻ rất vui, trên tay xách theo Benjamin mặt mũi bầm dập, chắc là đã chịu thiệt không ít dưới tay ông.
Nhưng khuôn mặt hớn hở khoe công của Ibrahim cứng lại ngay tức thì khi nhìn Khan đang mắt nhắm mắt mở, hoàn toàn bất ổn.
Mặt mày Ibrahim sa sầm, ông vứt Benjamin xuống sàn khiến hắn ta đau đớn hự lên một tiếng.
Nhưng hắn còn chưa bật dậy kịp bỏ chạy thì Ibrahim đã búng tay một cái, bên dưới Benjamin đột ngột nổi lên những sợi khói bện từ bóng tối đen đặc, hóa thành dây trói khóa chặt tứ chi của hắn lại.
"Khốn kiếp..." Benjamin chửi thề, nhưng cũng chỉ đến thế thôi khi miệng mồm của hắn cũng bị bịt kín lại.
Bây giờ trông hắn như con sâu đen giãy chết dưới sàn lát gạch.
Ibrahim bước lên một bước, ngay lập tức đã đứng sát rạt với Khan.
Khan giật mình theo quán tính muốn lùi lại nhưng bị Ibrahim bất ngờ giữ chặt lấy cằm, Ibrahim nheo mắt nhìn bên con mắt nhắm lại của Khan, đưa bàn còn lại chạm nhẹ lên khóe mắt của Khan.
Găng tay trắng của ông lem nhem vết đỏ tươi bắt mắt.
"Tôi mới đi một chút thôi mà..." Gương mặt sa sầm của Ibrahim nở một nụ cười tối tăm, Aloin đứng bên cạnh chứng kiến không nhịn được mà nổi da gà.
Ông ta nhẹ giọng hỏi, như thể đang dỗ dành trẻ nhỏ.
"Cậu chủ à, là kẻ nào vậy?"
Dứt lời, ông ta cũng không đợi nghe đáp án mà hơi nghiêng đầu về phía sau.
Đôi mắt đỏ sáng lên tia khát máu.
"Là thứ dị hợm này sao?"
"Láo xược thật đấy." Lauriel không hoảng hốt, điềm nhiên đáp trả.
"Phải là ta.
Nhưng mà..."
Lauriel chưa kịp nói trọn câu, dưới chân ả bỗng dưng hiện lên vòng tròn ma thuật có ánh sáng đỏ.
Đồng tử ả co rút trước sự kiện xảy ra bất ngờ.
Ngay tại chỗ ả đứng lập tức phát nổ.
Đùng!
"Ồ..." Ibrahim xoay người lại.
Cằm của Khan đạt được tự do, hắn vội lùi lại tránh ông một khoảng.
Hắn cảm thấy vừa rồi Ibrahim gần như muốn xử lý mình luôn.
Khan không vội lo lắng cho Lauriel.
Vì cô ả không dễ chết như thế.
"Ta biết ông rất giận, nhưng mà..." Lauriel đứng ở phía sau Khan từ khi nào, cô ả bình tĩnh lên tiếng dưới cái nhìn ngạc nhiên của Aloin.
Phía sau Lauriel thình lình xuất hiện một hố đen, bên trong túa ra những cánh tay xương khô quắp lấy người Lauriel nhằm lôi cô ả vào trong họng tối.
Lauriel thở dài, đôi cánh vàng kim sau lưng vỗ một cái, một trận cuồng phong xuất hiện, thổi bay những cánh tay xương cùng hố đen kia biến vào thinh không.
Ibrahim nhíu mày, có chút hoang mang và phẫn nộ.
Ông ta vẫn không có ý định dừng lại.
Thay vì dùng phép, ông ta toan tiếp cận trực diện với Lauriel để chính tay mình tự xử lý ả thì Khan đã giơ tay lên, như thể có lời phát biểu giữa hội đồng mà ra hiệu.
"Dừng lại!" Khan hét lên.
Ibrahim khựng lại, dù không muốn nhưng ông vẫn phải nghe theo lời Khan.
Dừng lại.
"Từ khi nào mà cậu chủ là trở nên thánh thiện thế nhỉ?" Ibrahim cười châm biếm, hỏi Khan một câu đầy mỉa mai.
"Tôi tự hỏi khi cậu chủ nhỏ, con sói ngu kia, cùng với con trai mới nhận của cậu chủ nếu thấy cảnh tượng này, thì lúc đó cậu chủ có thể cản được họ không?"
Khan còn chưa dám tưởng tượng đến viễn cảnh đó.
Nhất là Sao với May, chắc chắn hai đứa nhỏ sẽ không để hắn yên thân đâu.
"Có thể xài mắt giả mà." Khan cố gắng cứu vãn tình hình.
"Mắt giả ma thuật, kiểu vậy.
Ta có mù luôn đâu?"
"Thế à." Ibrahim cười khẩy.
"Ngài đừng châm dầu vào lửa nữa..." Aloin than trời.
"Không cần mắt giả đâu."
Mọi ánh nhìn hướng về phía Lauriel.
Và cô ả hướng đôi mắt mù lòa về phía Khan.
"Tôi sẽ trả lại cho ngài bằng một con mắt khác." Lauriel nhếch môi, đó không hẳn là nụ cười chân thật.
Khan nhíu mày.
Chợt, hắn có linh cảm kỳ lạ.
"Trả lại bằng con mắt mù của ngươi à?" Ibrahim trầm giọng chế nhạo.
"Tuyệt thật đấy."
"Ngoài hai con mắt mù này của ta thì vẫn còn một con mắt khác dùng được." Lauriel rất bình thản, không để tâm đến thái độ giễu cợt của Ibrahim.
Cô ả nói với Khan.
"Có lẽ, con mắt này từ khi sinh ra là dành cho ngài."
Lúc này, Khan mới nhớ ra.
Lauriel có con mắt thứ ba..