Duật Tôn không hề hoảng sợ. Hắn càng lúc càng hứng thú:
“Haha. Sanh Tiêu, rốt cuộc cô tính làm gì?”
Sanh Tiêu rất hoảng cô vừa mình 5 tên trước mặt, vừa lấy tay đe doạ Duật Tôn. Cô đứng ở phía sau hắn. Thân hình của hắn rất lớn, chỉ ngồi thôi đã cảm thấy áp bức người khác rồi. Tay cô run run không giữ yên một chỗ, khiến cho mảnh chai khứa vào cần cổ của hắn tạo ra một đường ấn đỏ dài.
Hắn không cười, giọng trầm xuống:
“Sanh Tiêu, đừng trách tôi không nhắc nhở cô. Cô nên biết mình đang đụng vào ai.”
So với việc bị 5 tên khốn làm ngục thì việc làm hắn bị thương nhẹ có đáng là gì?
“Anh mau bảo bọn họ cút hết cho tôi.”
“Bọn họ cút hết thì sao? Cô có chắc mình ra khỏi đây được không?”
“Tôi không cần biết. Anh mau bảo bọn họ cút đi. Tôi còn chưa yêu ai. Còn chưa hôn ai, làm sao có thể để bọn họ làm nhục? Nếu đã như vậy, chi bằng tôi với anh cùng chết!”
Cô gái nhỏ thật sự rất sợ. Tay run nhưng vẫn kiên trì cầm chặt cái chai. Đó cũng là vật duy nhật khiến cô có thể dựa vào.
Cô ấn mảnh chai vào cô hắn mạnh hơn một chút. Lần này da thịt bị xé rách làm chất lỏng màu đỏ chảy ra. Cô khiến Duật Tôn khẽ cau mày.
Hắn nghĩ, một mình hắn cũng có thể đối phó được cô. Cần gì đến 5 người. Để người khác đồn ra ngoài, hắn còn mặt mũi gì nữa chứ?
Duật Tôn khẩy nhẹ tay, 5 tên kia biết điều lui hết ra ngoài. Bây giờ trong phòng bao rộng lớn chỉ còn hắn và Sanh Tiêu.
“Bây giờ buông tay được rồi chứ?”
Sanh Tiêu đề phòng nên vẫn giữ nguyên:
“Anh nghĩ tôi điên chắc? Làm sao tôi tin một kẻ gian xảo như anh?”
“Haha.”
Duật Tôn đưa tay lên miệng cắn nhẹ. Đúng là con nhím xù lông mà. Như vậy vui hơn một kẻ yếu đuối suốt ngày xin lỗi.
“Duật Tôn tôi nói lời giữ lời. Cô nới lỏng tay một chút đi, cô định xem cần cổ của tôi là cổ gà mà chọc tiết sao?”
Sanh Tiêu nghe vậy nới lỏng tay một chút. Chỉ một chút thôi. Duật Tôn trong giờ phút này còn có thể nhắm mắt yêu tĩnh. Hắn đang hồi tưởng lại dáng vóc của cô.
“Ra mà nói…”
Khoé mắt Sanh Tiêu giật giật: “Anh muốn nói gì thì nói nhanh lên đi!”
“Cô gấp thế à? Tôi định nói thân hình cô cũng hấp dẫn. Lại mang danh tiểu thư. Sao còn chưa có người yêu? À… Có phải do mẹ tôi quản cô quá chặt không?”
“Cô còn chưa biết được khoái cảm khi lăn lộn trên giường sao? Tiếc nhỉ! Kể ra tôi và cô cùng chung số phận nhỉ?”
Hắn nói mà không biết ngượng miệng sao? Cô còn chưa biết nắm tay là gì. Nói chi đến chuyện giường chiếu chuyên nghiệp như hắn.
“Anh đừng phí lời nữa. Mau theo tôi ra khỏi đây!”
Trong đầu của Duật Tôn ác ma lập tức nhảy số. Hắn rất nhanh đã nắm lấy cổ tay của Sanh Tiêu, tôi còn lại giật lấy chai bia thô bạo ném về phía sàn nhà. Hắn dùng lực rất mạnh kéo cô gái phía sau ngã ra trước, nhào vào lòng hắn. Sanh Tiêu cựa quậy muốn trốn khỏi nhưng ở bả vai bị một lực mạnh ấn xuống. Còn chưa kịp phản ứng, hắn đã cưỡng ép nắm lấy hai cổ tay cô quấn vào cà vạt của hắn.
“Thả tôi ra… Anh muốn làm gì?”
Sanh Tiêu lần đầu nằm ở trong lòng đàn ông. Vừa rồi vì lực kéo khá mạnh ngã nhào khiến chiếc váy đang mặc bị xốc lên. Bắp đùi trắng muốt mềm mại lộ ra.
Càng vùng vẫy, Duật Tôn càng dùng sức giữ cô lại. Cô cô có cựa quậy, người lăn lộn thế nào người đàn ông đã nhanh hơn một bước giữ lại.
“Tránh ra! Thả tôi ra!”
Hắn vung tay đánh vào đùi của cô. Cái đánh mạnh đến mức có thể nhìn thấy 5 dấu ngón tay in hằn lên.
Cô đau đớn kêu lên thành tiếng: "A... Anh làm gì vậy?".
Duật Tôn quét mắt khinh thường nhìn một lượt người con gái trước mặt.
Mùi hương trên người cô từ một loại nước hoa cao cấp nào đó bay vào cánh mũi hắn. Mùi này cũng thật dễ chịu nhỉ?
Hắn cảm nhận được hơi nóng từ người cô truyền đến. Nóng đến mức có thể khiến hắn phỏng tay. Hắn buộc miệng nói:
“Bị bệnh như vậy còn có thể kiên cường.”
“Phí lời! Thả tôi ra đi!”
Cô tuyệt nhiên chưa bị đàn ông nào ôm cả. Hơn nữa, người như hắn cô rất bày xích. Huống hồ trên danh nghĩa hắn còn là anh trai của cô.
Suy cho cùng hắn cũng là đàn ông. Suy cho cùng quan hệ của hai người chỉ trên danh nghĩa. Mà cũng không đúng, trên danh nghĩa càng không phải. Cô mang họ “Sanh” không phải mang họ “Duật”.
Người đẹp trước mắt, hắn có thể bỏ qua sao?
Cánh tay dài vắt ngang qua ôm lấy eo cô, bờ môi áp sát má cô, giọng nói ma mị đầy quyến rũ: “Cô nói cô chưa hôn ai? Còn không biết lăn lộn là thế nào? Vậy thì Sanh Tiêu, muốn tôi “hôn” cô không?"