Về đến nhà, Sanh Tiêu vào phòng ôm lấy bó hoa của Lâm Âu tặng. Cô cảm nhận người đàn ông đó không xấu như mình tưởng tượng. Ngược lại rất ấm áp và dịu dàng. Hơn nữa, anh còn tôn trọng cô không giống như những người trong căn nhà này.
Sanh Tiêu lăn lộn rất lâu đến gần sáng mới ngủ được.
Mới sáng sớm bà Huyền đã cho người hầu gõ cửa phòng cô:
“Tiểu thư, phu nhân cho gọi người. Phu nhân có căn dặn người thay quần áo thể thao để đi leo núi.”
Sanh Tiêu trở mình, nghe thấy Trương Huyền gọi cô ngồi dậy không dám chậm trễ. Thay quần áo theo như Trương Huyền căn dặn, Sanh Tiêu bước xuống phòng khác. Ngạc nhiên hơn là Duật Tôn và Lâm Âu đã đợi sẵn. Duật Tôn không có kiên nhẫn khó chịu nói:
“Mẹ! Mặt trời còn chưa mọc, mẹ bảo con xuống đây làm gì?”
“Lâu rồi ta không vận động muốn đi leo núi!”
Duật Tôn khó chịu: “Mẹ! Leo núi có cần phải sớm như vậy không? Buồn ngủ chết đi được!”
Bà Huyền xoa dịu con trai: “Lâu lâu chiều chuộng mẹ một chút. Chúng ta đi thôi!”
Sanh Tiêu cúi đầu chào Lâm Âu. Anh cũng cười chào hỏi cô. Nhìn hai người thẹn thùng mà Duật Tôn muốn buồn nôn. Duật Tôn liếc Sanh Tiêu:
“Đừng có làm cái dáng vẻ đó, buồn nôn chết đi được!”
Hắn khó chịu lướt ngang qua cô. Vai hắn rất rộng đụng trúng cô. Sanh Tiêu bị ngã sang một bên.
Lâm Âu chạy đến đỡ cô dậy, ân cần hỏi:
“Em có sao không?”
Cô luống cuống đứng dậy: “Em không sao!”
Lâm Âu đưa tay ra nắm tay cô: “Chúng ta đi thôi!”
“Dạ!”
Một màn ân ái này khiến Trương Huyền vô cùng hài lòng. Việc liên hôn giữa hai nhà sẽ diễn ra tốt đẹp.
Sanh Tiêu cũng vui, cô nghĩ ít ra trên đời này còn có người chịu quan tâm, chịu chăm sóc cho mình.
Ra bên ngoài, tài xế của nhà họ Lâm chở bốn người bọn họ lên núi. Ngọn núi này cũng là khoản đầu tư của nhà họ Lâm.
Đến nơi Lâm Âu dìu Sanh Tiêu xuống xe. Anh nói với cô:
“Đây là khu nghỉ dưỡng kết hợp các hoạt động thể thao như trekking, cắm trại,... này được ba anh chú trọng đầu tư.”
Khu nghỉ dưỡng được thiết kế xây dựng trên sườn núi và được ôm ấp bởi rừng cây. Theo lối kiến trúc hòa mình vào thiên nhiên. Ban ngày có thể cùng săn mây và mặt trời, ban đêm có thể ngắm các vì sao. Mang cảm giác chữa lành trước cuộc sống bộn bề ở thành thị.
Sanh Tiêu nhìn người bên cạnh mình, ánh mắt anh hiện lên vẻ tâm đắc, bên trong đáy mắt là cả một tình yêu dành cho nơi đây.
Một đại thiếu gia như anh rất giản dị và gần gũi không giống như anh trai ác ma của cô. Có lẽ trong trái tim cô đã có thiện cảm với người đàn ông này rồi.
Lâm Âu quay sang đỡ lấy eo Sanh Tiêu:
“Chúng ta đi thôi!”
Anh còn nói với Trương Huyền.
“Dì ơi! Hôm nay con định dẫn mọi người leo núi ở cung đường mới. Có hơi nguy hiểm nên con sẽ cho người đưa dì lên khu nghỉ dưỡng ăn uống và “spa” cho thoải mái.”
Trương Huyền nghe xong liền đồng ý. Duật Tôn đang đỡ Trương Huyền nói với bà:
“Mẹ chúng ta đi!”
Trương Huyền đưa tay bảo người hầu đến đỡ bà. Rồi nói với Duật Tôn:
“Con nên đi theo Lâm Âu để vận động. Ta không cần con!”
“Không thích!”
Trương Huyền dĩ nhiên có cách trị con trai mình:
“Ta biết con vừa quen một con nhỏ minh tinh mới. Con có muốn…”
Duật Tôn ngăn lại:
“Mẹ! Con đi được chưa?”
Vậy là 3 người bọn họ cùng đi. Cung đường núi này chưa được đưa vào khai thác du lịch nên rất hoang sơ và vắng vẻ. Cây cối um tùm. Lúc đi phải dùng cây phát cỏ mới đi được. Ba người leo khá lâu, càng lúc ánh sáng càng không thể lọt qua được.
Lâm Âu ban đầu còn nắm tay Sanh Tiêu nhưng Duật Tôn rốt cuộc thấy chướng mắt nên bảo anh đi trước dẫn đường.
Leo được một đoạn khá xa, lúc này phía bên cạnh nhảy ra một con tắc kè hoa làm cô giật mình lùi về sau. Cô càng biết phía sau lưng mình là sườn núi dốc nguy hiểm nên lúc trượt chân cô cố nắm lấy cành cây khô.
Sanh Tiêu hoảng sợ kêu:
“Cứu…”
Một tiếng “rắc" vang lên. Rất may anh trai Duật Tôn đã nắm lấy tay cô. Sanh Tiêu rất sợ. Ánh mắt cầu xin nhìn Duật Tôn. Cô yếu ớt gọi:
“Anh…”
Duật Tôn nắm tay cô kéo về phía mình nhưng không hiểu vì sao cuối cùng hắn lại buông tay.
Sanh Tiêu hét lên một tiếng, cả thân thể lăn nhào xuống sườn núi dốc. Tiếng lá cây xào xạc vang lên kèm theo tiếng đá trượt.
Lâm Âu hoảng hốt gọi tên cô: “Sanh Tiêu… Sanh Tiêu… Trả lời anh đi Sanh Tiêu…”