Duật Tôn từ phòng tắm bước ra. Bộ âu phục đã được mặc lại chỉnh tề. Hắn không hề nhìn cô, chỉ nhìn vào gương chỉnh lại cà vạt.
“Ở đây đợi đi! Một lát sau sẽ có người mang quần áo vào cho em.”
Cô liếc mắt nhìn hắn. Đôi mắt sưng đỏ, giọt lệ trên mắt cứ liên tục rơi xuống.
Không một lời an ủi. Bóng lưng kia đã cao ngạo rời đi.
Sanh Tiêu ngồi ở mép giường, hai tay bịt miệng lại khóc nấc.
Cái thứ quý giá nhất của đời con gái đã bị hắn tàn nhẫn cướp đi. Sau này còn có thể lấy ai được nữa. Đáng lẽ ra cô nên đến bệnh viện thay vì chấp nhận để hắn giày vò.
“Cốc… Cốc…”
Bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa. Cứ nghĩ là hắn quay trở lại nắm tay cô rời khỏi. Ít ra khi đó, hắn còn chút lương tâm.
Nhưng cô đoán sai rồi, người mở cửa vào phòng là một phục vụ nữ:
“Tiểu thư, Duật thiếu căn dặn tôi mang quần áo vào cho người!”
Sanh Tiêu cười như không cười. Thấp giọng:
“Cảm ơn!”
“Tiểu thư, Duật thiếu căn dặn khi nào người thay quần áo xong, sẽ có xe đưa người về!”
Sanh Tiêu lắc đầu: “Không cần. Cô đi được rồi!”
Đúng vậy, cô không cần hắn thương hại. Cứ dứt khoát như vậy càng tốt.
Sanh Tiêu mặc xong quần áo, cô bước ra khỏi khách sạn đi trên đường không mục đích. Chẳng cần biết là đi đâu, mặc kệ có nguy hiểm hay không.
Sanh Tiêu vừa đi vừa khóc, câu nói của Duật Tôn cứ quanh quẩn trong đầu cô:
“Người như cô không xứng đáng!”
Đúng vậy, một cô gái không cha không mẹ mong mỏi một gia đình là sai sao?
Một cô gái mang trái tim bị tổn thương cần người yêu thương là sai sao?
Sanh Tiêu mặc kệ hét lớn lên:
“Á…”
Có lẽ được la, được hét lên thôi là cách tốt nhất để trút đi buồn bực ở trong lòng. Nhưng người qua đường còn không cho cô làm điều đó mà mắng chửi cô.
“Con điên!”
Sanh Tiêu quay lại gào thét lên: “Đúng rồi! Tôi là con điên. Tránh xa tôi ra!”
“Cút…tttt… hết cho tôi!”
….
Duật Tôn không về nhà, hắn nhận được điện thoại của tiểu tình nhân mới.
“Duật thiếu, người đến với em được không?”
Hắn đương nhiên đồng ý. Hắn chưa cảm thấy no mà.
Duật Tôn là ai chứ?
Sinh lực dồi dào, hắn chưa bao giờ biết đủ.
Hắn lấy chìa khoá xe từ chú Giang sau đó chạy đi đến khu biệt thự cao cấp.
Ấn thang máy lên tầng cao nhất, cửa vừa mở, cô gái mặc đồ ngủ gợi cảm nhào đến câu cổ hắn.
Hai người lôi kéo nhau vào bên trong. Cửa đóng lại, hắn bế cô ta lên. Chân cô ta quấn quanh eo hắn như dây leo vậy đó. Hai người ngồi xuống sofa.
Cô gái chạm tay lên môi hắn:
“Duật thiếu, anh vừa hôn phụ nữ sao?”
Duật Tôn ghét nhất ai quản lý hắn:
“Thì sao? Để ý?”
Cô ả dùng ngón tay cái của mình lau đi vết son. Đôi môi căng mọng hướng đến môi mỏng của hắn mà hôn lên. Vừa hôn cô ta vừa tự mình cởi đồ ngủ. Chẳng mấy chốc đã trần trụi ở trên người hắn.
Duật Tôn không cần làm gì cả, hắn chỉ thoải mái ngồi tựa lưng vào sofa.
Cô ả bắt đầu cởi cà vạt, cởi cúc áo sơ mi rồi kéo khóa quần âu xuống.
Sau một hồi dùng tay, anh bạn nhỏ của Duật Tôn hoàn toàn không có phản ứng.
Cô ta nhíu mày đưa miệng của mình xuống.
Kết quả vẫn y cũ.
Dùng đủ mọi cách, anh bạn nhỏ của hắn vẫn không thể nào tỉnh giấc.
“Duật Thiếu có phải ngài bị…?”
Duật Tôn đột nhiên giận dữ. Hắn đưa tay bóp cổ cô ả:
“Là cô không còn hấp dẫn nữa.”
Hắn nói xong đẩy cô ta ngã ngửa ra sau. Cô ta khóc lóc:
“Duật thiếu… Em không có ý đó!”
Hắn cài lại áo sơ mi. Sau đó lấy trong túi ra một tấm thẻ ngân hàng ném về phía người đẹp.
“Cút!”
Hắn đứng dậy rời đi. Cô ả còn không hiểu tại sao lại chọc giận Duật Tôn. Mất hắn như mất đi một cây tiền. Đúng là xui xẻo mà!
Duật Tôn ngồi vào trong xe, hắn bực bội khó chịu. Cảm thấy trong người cực kỳ nóng bức.
“Đúng là ăn chưa no. Nhưng sau khi gặp cô ta lại không hoạt động? Hay là vừa rồi cùng với Sanh Tiêu có dùng lực mạnh đến hỏng rồi sao? Tất cả là tại cô ta.”
Duật Tôn đương nhiên không thể đến bệnh viện kiểm tra. Để người ngoài truyền ra, hắn còn mặt mũi nữa sao. Hắn đập tay vào vô lăng. Sau đó đạp mạnh chân ga để về nhà.
Không có động tác dư thừa, về đến là hắn lên thẳng lên phòng của Sanh Tiêu. Hắn muốn kiểm chứng lại lần nữa.
Hắn đẩy cửa mới phát hiện cửa không khoá. Căn phòng tối om, trống rỗng.
Sanh Tiêu còn có thể đi đâu chứ?
Lập tức hắn lấy điện thoại ra gọi cho thuộc hạ. Chỉ cần một hồi chuông bên kia đã nhanh chóng bắt máy:
“Duật thiếu, người có gì căn dặn?”
“Người đã được ngươi đưa về?”
“Thưa Duật thiếu, tiểu thư bảo để cô ấy tự đi!”
Hắn lạnh lùng: “Ồ! Vậy cô ta nói ngươi liền nghe?”
Bên kia lắp bắp run sợ: “Duật thiếu… tha mạng!”
Duật Tôn tắt máy quay trở về phòng. Hắn tắm xong liền nằm ngủ. Lăn qua lộn lại một lúc, hắn ném mạnh cái gối xuống sàn mắng chửi:
“Tức chết đi được!”
Bực bội thì phải tìm người trút giận. Hắn thay một bộ đồ thể thao rồi ra ngoài.
Bên ngoài gió lạnh len lỏi, bầu trời ở thành phố không nhìn ngắm được sao trời. Chỉ bởi những tòa nhà cao tầng đã che lấp đi thứ ánh sáng huyền diệu của tự nhiên.
Ánh sáng của Sanh Tiêu đã bị Duật Tôn che đi mất
Trời lạnh đến thấu xương mà sao cô gái nhỏ lại không lạnh. Có lẽ cái lạnh và cô đơn còn đáng sợ hơn cái nhiệt độ của thời tiết bây giờ.
Lạnh thì có sao chứ? Lạnh có thể đóng băng thứ cảm xúc đang ghét của Sanh Tiêu lại.
Cô đứng tựa lan can ở bờ sông ngắm dòng nước cuồn cuộn chảy. Bất giác hai tay cô đưa lên miệng hét lớn.
“Á…”
Hét xong rồi lại khóc.
“Tại sao chứ?”
Tưởng đâu sẽ có người đến ai ủi nhưng giọng nói gây ám ảnh lại truyền từ phía sau đâm vào lỗ tai của cô. Chọc thủng màng nhĩ:
“Hét cái gì? Sao không về nhà?”