Sanh Tiêu khó khăn lắm có thể ngủ. Dường như trong giấc mộng đẹp đẽ, cô thấy mình đang ngồi trên con thuyền bị đợt sóng dữ cuộn trào, bồng bềnh.
Toàn cơ thể cô không ngừng rung lắc.
Không những vậy, Sanh Tiêu còn cảm thấy ở phần thân dưới truyền đến cảm giác đau nhức đến tận cùng.
Hết cơn sóng này đến cơn sóng khác vậy mà làm cô trôi dạt vào vùng sa mạc nóng bức. Mồ hôi trên người cô tuôn như mưa. Cảm giác hàng loạt tế bào trong cơ thể nhảy dựng. Nơi nhũ hoa dừng như bị bóp chặt đau đớn.
Sanh Tiêu mơ hồ mở mắt. Người đàn ông cô căm ghét đang ở trước mặt cô. Hắn đang điên cuồng chiếm đoạt lấy cơ thể của cô.
Sanh Tiêu hét lên nhưng tiếng hét còn chưa ra khỏi miệng đã bị Duật Tôn dùng miệng bịt kín lại.
“Ưm…”
Sanh Tiêu quyết không thỏa hiệp. Cô dùng răng cắn chặt môi hắn đến bật máu tươi. Lúc này, hắn mới chịu buông cô ra.
Nhưng cả người cô đã bị hắn đè lên khó lòng mà thoát khỏi.
Hắn nói với cô:
“Nếu em còn hét, mẹ sẽ đến.”
Nghe đến mẹ, khóe mắt cô giật giật. Một luồng lạnh lẽo men vào sống lưng chạy dọc xuống cơ thể.
Đành nhỏ giọng mà kêu: “Thả…”
Chân cô không ngừng vùng vẫy.
“Mau thả ra…”
“Sanh Tiêu, em kêu lớn lên đi. Cho cả nhà biết chúng ta đang làm gì!”
Bên trong phòng như xảy ra một cuộc chiến không hồi kết. Vậy mà bên ngoài, không có tiếng động nào được truyền ra.
Có phải vì nhà giàu nên cách âm cũng đặc biệt tốt?
Hơi thở hắn mang theo mùi rượu quanh quẩn trong căn phòng. Mùi rượu dịu nhẹ lẻn vào cánh mũi của Sanh Tiêu nhưng lại khiến cô cực kỳ khó chịu:
“Duật Tôn, anh uống rượu đúng không?"
“Ừ!”, âm trầm khàn khàn.
"Anh say rồi. Mau tránh ra!”
Giọng hắn khàn đặc: “Sanh Tiêu, em báo hại tôi ở bên cạnh người khác không còn cảm giác. Em tính sao?”
“Anh nói điên cái gì vậy?”
Hắn mang toàn bộ trong lực của cơ thể chèn ép thân hình mảnh mai của cô gái nhỏ.
Miệng hắn kề sát man tai của cô:
“Tôi không nói điên. Cậu nhỏ của tôi khi gặp em mới có thể hoạt động. Sau này, em sẽ làm tình nhân của tôi.”
“Đồ điên!”
Cô đưa hàm răng cắn vào cần cổ hắn đến tím đỏ. Vậy mà hắn vẫn cứng đầu không buông. Vết cắn này có là gì so với việc bị hoả thiêu chết.
Duật Tôn không muốn kết cục thảm hại như vậy.
Hắn dứt khoát đưa tay kéo chiếc áo ngủ bằng ren xuống.
“Không…”
Duật Tôn nặng nề thở ra:
Chỉ một cái ôm eo, hắn đã thành công xoay người cô lại.
Hắn không chịu được vươn tay mở đèn đầu giường. Trong ánh đèn vàng lấp lánh, tấm lưng trần mịn trân hiện ra trước mắt hắn.
Sanh Tiêu bị ép vào chăn bông mềm mại, càng dùng sức lại càng bị ép chặt.
Cô không cách nào đẩy Duật Tôn ra khỏi người mình. Chỉ có thể mắng chửi hắn:
“Đồ khốn! Anh là đồ khốn!”
Hắn mặc kệ, dùng lưỡi liế*m lá*p vào tấm lưng trắng đó.
Bàn tay dịch chuyển xuống phần mông đào điên cuồng xoa nắn.
“Sanh Tiêu, sau này chỉ cần tôi muốn. Em phải đáp ứng tôi!”
“Anh điên rồi!”, Sanh Tiêu không ngừng nghiến răng.
Duật Tôn không quan tâm cô nói cái gì. Hắn đưa một ngón tay xâm chiếm vào vùng tam giác của cô. Vùng nhạy cảm bị kích thích không ngừng tiết ra dịch trắng.
“Ưm… Đừng…”
Hô hấp của Sanh Tiêu càng lúc càng gấp. Hắn nói đúng, chuyện này là nhu cầu bình thường. Cơ thể có muốn kháng cự trừ khi sợi dây thần kinh cảm giác trong đầu bị đứt.
Hắn chỉ cần một tay, rất nhanh mang khoá quần âu kéo xuống.
“Sanh Tiêu, em nên thành thật với cơ thể của mình một chút!”