Sanh Tiêu hạ giọng như tiếng nỉ non: “Tôi… Không muốn mang thai!”
Chuyện này, hắn đương nhiên cũng không muốn.
“Tôi không thích dùng bao. Em tự mình uống thuốc đi!”
“Được!”
“Còn gì nữa không?”
Sanh Tiêu lắc đầu. Hắn lại nói thêm:
“Sau này trong lúc làm, em chỉ được rên, không được quyền nói chuyện.”
Đầu Sanh Tiêu gật nhẹ. Ngoài chấp nhận ra cô có thể làm được gì?
Hắn ấn mạnh gậy to vào vùng cấm địa, xé toạc cơ thể của người con gái nằm ngay bên dưới.
“Á… Đau…”
Thật sự mà nói đến bây giờ, cô không thể thích nghi nổi cây gậy th*t bỏng rát to lớn đầy ngang ngược đó.
Duật Tôn là vậy, hắn vẫn không chút nhẹ nhàng, hai tay giữ chặt lấy vòng eo nhỏ, thúc mạnh vào sâu bên dưới dồn dập. Giọng hắn khàn khàn:
“Sanh Tiêu, mau gọi tên tôi đi!”
“Hức… hức…”
“Tôn…”
Gọi lớn một chút.
“TÔN…”
Mồ hôi hai người tuôn như vừa tắm thác. Duật Tôn có cảm giác nóng bức pha lẫn kích thích cực độ. Hắn thỏa mãn khoái cảm, mang thứ ấm nóng kia lấp đầy hoa huy*t của cô.
Sanh Tiêu vẫn rơi nước mắt, khắp người đau nhức. Chiếc giường lớn mang theo hương vị của sắc dục vẫn còn chưa tan.
Không hề có một chút hưởng thụ, tâm trí cô giờ đây lo sợ nếu ngày mai người hầu phát hiện ra ga giường có mùi gì lại. Bọn họ lại nói gì về cô nhỉ?
“Lần sau, chúng ta có thể làm ở nơi khác không?”
Duật Tôn đang hít thở mãnh liệt. Hắn quay sang Sanh Tiêu kinh ngạc.
“Sanh Tiêu, em che giấu giỏi thật. Rất nhanh như vậy lại muốn cùng tôi?”
Nói đến đây, cô lại yếu giọng, rõ ràng là hắn bắt ép. Sanh Tiêu không hề tình nguyện. Một chút cũng không.
“Tôi sợ người hầu trong nhà phát hiện ra…”
Hắn cười khẩy. Người hầu trước khi bước vào nhà họ Duật đã được huấn luyện rất kỹ. Dám nói chuyện của chủ nhân bên ngoài sẽ bị đánh đuổi đi. Sau này, muốn tìm việc sẽ rất khó khăn.
Thậm chí là bị dồn xuống tận đáy của xã hội.
“Sanh Tiêu em ở đây lâu như vậy mà không biết sao? Chuyện đó, không thể!”
“…”
Sanh Tiêu ôm chăn ngồi dậy, cô tựa người vào tường. Bên dưới đau đến không khép lại được. Chân mày cô cau lại, khó khăn nhích từng chút một.
“Duật Tôn, khi nào tôi có thể đi làm?”
Hắn nắm cổ chân cô kéo lại:
“Em muốn chạy đi đâu?”
Sanh Tiêu lắc đầu: “Tôi không có. Vừa rồi anh có nghe tôi hỏi không?”
Hắn cười khẩy: “Vậy em muốn khi nào?”
“Ngày mai có được không?”
“Em gấp vậy à?”
“…”
“Được thôi, trừ khi em thoả mãn tôi lần nữa! Đến lúc đó tôi sợ em đến sức ngồi dậy còn không có!”
“Đừng!”
“Đừng kêu vô ích!”
Duật Tôn đặt anh bạn nhỏ của mình bên cửa hang động ẩm ướt. Quả thật vì những lần cuồng nhiệt vừa rời đã khiến cho nơi đó sưng đỏ lên.
Sanh Tiêu dùng tay đẩy lòng ngực lớn ra. Duật Tôn lại nói:
“Không muốn đi làm?”
Cô dùng giọng mũi:
“Không phải. Tôi đau.”
“Ngoan, thả lỏng một chút sẽ không đau.”
Người Sanh Tiêu run lên khi thấy đôi mắt của Duật Tôn. Đôi mắt ấy tựa như loài lang sói muốn nuốt chửng con mồi.
Ở đó mà còn bảo là sẽ dịu dàng sao? Có trời mới tin hắn!
Cô càng lùi về sau, hắn càng tiến đến. Đến khi cô đụng mép giường hắn đã kịp kéo cô lại.
Duật Tôn không cho phần thân dưới vào ngay mà lả lướt vài cái ở cửa động.
“Không được mà!”
Điều đó cũng đủ khiến Sanh Tiêu càng run lên, thậm chí lại dấy lên nỗi mong chờ, hào hứng.
Cô bám chặt ga giường. Trong đầu tự mắng chửi:
“Sanh Tiêu, mày điên rồi!”
Duật Tôn cúi người xuống hôn lên khóe miệng cô một cái.
Một cái ấn mạnh khiến cô như bay lên tận chín tầng mây xanh. Nước mắt trào ra không ngừng.
Hắn càng chống đẩy, cô càng đau mà rung lắc theo.
Đồi núi nhấp nhô ẩn hiện khiến từng đường gân xanh nổi lên trên mặt hắn. Mồ hôi từng giọt thi nhau rơi xuống.
“Tôn… ưm… Tha tôi… "