Mới có 4 giờ 30 phút sáng mà Bảo Bảo đã gõ cửa phòng Sanh Tiêu liên tục. Cô dụi mắt bước ra mở cửa. Thật ngạc nhiên khi thấy Duật Tôn và Duật Bảo mặc áo thể thao cặp, balo trên lưng chuẩn bị sẵn sàng.
Bảo Bảo mang áo thể thao hệt như bọn họ đang mặc đưa cho Sanh Tiêu:
“Tiêu Tiêu, mẹ cũng có một cái!”
Sanh Tiêu miễn cưỡng nhận lấy. Thấy vẻ mặt của cô, Bảo Bảo nhanh chóng chấp hai tay lại, giọng điệu năn nỉ:
“Xin Tiêu Tiêu mà!”
Quả thật Duật Bảo luôn mong muốn một chuyến đi chơi có ba và mẹ. Nên lần này vì chiều lòng bạn nhỏ, Sanh Tiêu nhận lấy chiếc áo vào bên trong thay.
Cô không biết rằng lúc cô quay lưng hay người bọn họ đã đập tay vào nhau.
“Ba ba thấy Bảo Bảo hay không?”
“Giỏi lắm con trai!”
Chẳng mấy chốc, cả nhà 3 người lên xe đến địa điểm vui chơi.
Duật Tôn và Bảo Bảo ngồi ở trước. Cậu bé rất hào hứng, hai mắt mở to, cái miệng nhỏ cười không ngớt. Suốt chuyến đi chỉ nghe Duật Bảo luyên thuyên hỏi Duật Tôn từ cái này đến cái kia đến đau đầu. Vậy mà Duật Tôn có thể kiên nhẫn trả lời không sót câu nào.
Đúng 6 giờ sáng, bọn họ đến nơi. Sanh Tiêu là người xuống xe trước. Nhìn cánh cổng của sở thú đóng chặt kèm dòng chữ:
“Giờ mở cửa là 8:00 giờ. Haha. Chúng ta đi sớm quá nhỉ?”
Duật Bảo đẩy cửa xe, cậu bé lại gần cái cổng ngước mắt lên đánh vầng từng chữ. Gương mặt của Duật Bảo từ vui vẻ chuyển sang giận dỗi. Cậu bé khoanh tay liếc mắt:
“Ba ba, mới sáng ba chở đến sở thú làm gì? Thú còn chưa thức dậy, chúng ta vào đây để ngắm thú ngủ?”
Sanh Tiêu quay mặt giấu đi nụ cười. Thật sự mà nói người đàn ông kia chẳng có chút kinh nghiệm nào cả.
Hỏi loại rượu nào ngon nhất thế giới, hắn có thể trả lời.
Hỏi nên đầu tư vào thị trường nào, hắn có thể suy tính.
Nhưng nếu hỏi đến sở thú mở cửa mấy giờ, ngoài khả năng của hắn.
Duật Tôn có chút lúng túng giải thích với bé con:
“Cái này ba không để ý. Để ba cho người bảo bọn họ mở cửa.”
Vừa dứt lời Duật Tôn lấy điện thoại từ trong túi ra, lúc ấn gọi cho thư ký cũng là lúc Duật Bảo kéo tay anh:
“Ba Ba, xem mặt trời tròn chưa kìa.”
Đúng vậy, đó là lần đầu tiên trong rất nhiều năm Duật Tôn được ngắm mặt trời mọc. Điều kỳ diệu chính là, giữa lòng thành phố tấp nập còn có một nơi có thể hòa mình vào thiên nhiên.
Sở thú nằm ở trung tâm của thành phố, cạnh bên là một con sông. Từng ánh nắng của ngày mới thi nhau len lỏi qua tán cây, soi rọi xuống mặt nước long lanh ảo diệu.
Dưới lòng sông kia ánh lên những ánh vàng như là châu báu quý giá của một gia tộc quyền lực nào đó thời xưa.
Châu báo này đâu phải ai muốn ngắm cũng được.
Duật Tôn hôm nay đã nhận được châu báu. Nhìn Duật Bảo cười vui vẻ, hắn bất giác lấy tay xoa đầu bé con. Miệng lẩm bẩm:
“Đến sớm cũng tốt!”
Duật Tôn cảm thấy lòng hắn chợt nhói lên. Từ nhỏ hắn luôn khao khát có ba và mẹ ở bên cạnh. Hắn muốn ăn một bữa cơm có đầy đủ thành viên ở trong nhà nhưng đổi lại, hắn một mình ngồi ăn cơm. Dù là có người hầu thì phục vụ nhưng bọn họ không dám ăn cùng. Hắn cảm thấy rất đau lòng.
Trong khi các bạn cùng trang lứa vui chơi, hắn phải học nhiều môn học khác nhau.
Duật Tôn của bây giờ cười khẩy. Rõ ràng đối với hắn chỉ cần có cha mẹ. Mà bọn họ cứ lo kiếm tiền, tiền có thể lấp đầy mảng ký ức tuổi thơ cùng cha mẹ sao?
Chẳng trách đã hình thành một Duật Tôn lạnh lùng, coi trời bằng vung.
Hắn đã từng nói: Nếu là con của hắn, hắn nhất định sẽ giữ. Hắn muốn ở cạnh con như khao khát lúc nhỏ được cha ở cạnh hắn.
Ngắn bình minh xong, bọn họ đi dạo vài vòng thì sở thú cũng mở cửa. Duật Tôn mang tiểu Bảo Bảo ngồi trên vai. Bảo Bảo hỏi cái gì, hắn đều trả lời. Thật chưa bao giờ thấy một Duật Tôn kiên nhẫn đến vậy.
Sanh Tiêu biết hắn thương Bảo Bảo nhưng cô không muốn ở bên cạnh người đã từng đẩy mình vào chỗ chết. Vậy cho nên lợi dụng lúc hắn đi mua kem cho Duật Bảo.
Cô đã mang theo Bảo Bảo chạy trốn. Cô nói với Duật Bảo là bọn họ đang chơi trốn tìm.
Duật Tôn mua kem xong, quay lại không thấy người. Hắn hoảng hốt tìm kiếm khắp nơi. Hắn sợ bọn họ đi lạc hoặc có người thù ghét hắn bắt cóc hai mẹ con. Nhưng hắn không nghĩ đến việc Sanh Tiêu nung nấu ý định mang Duật Bảo đi xa hắn.
Kem trên tay còn chưa ăn được đã tan chảy. Yêu thương còn chưa cảm nhận rõ đã vội xa.
Hắn chạy khắp sở thú đến người đầy mồ hôi, cảm giác vô vọng ập đến. Hắn gọi lớn chỉ mong một tiếng hồi đáp:
“Bảo Bảo, Sanh Tiêu?”
Nhưng đổi lại là ánh mắt tò mò của người xung quanh…