Anh Trai Nuôi Lạnh Lùng Cuồng Yêu

Sanh Tiêu thức dậy vào lúc 5 giờ, kế hoạch của Sanh Tiêu là sẽ bay về Mỹ vào tối nay. Thời gian, địa điểm sẵn sàng. Đợi lúc Duật Tôn đi làm, cô sẽ mang theo Duật Bảo rời xa hắn mãi mãi. Cô nôn nóng ngủ không được nữa.

Định bụng xuống phòng bếp làm một chút gì đó để ăn. Lúc cô xuống thì thấy Duật Tôn đang mặc quần áo thể thao ngồi ở sofa.

Cô có chút giật mình.

“Anh thức dậy sớm thế?”

Duật Tôn không nhìn cô mà chỉ ừ một tiếng.

Đứng ở khoảng cách khá xa nhưng cô vẫn nhìn rõ gương mặt hắn. Sóng mũi cao vút, đôi mắt phượng rất hợp với cái miệng nhỏ. Ở góc nghiêng này trông hắn rất quyến rũ.

Sanh Tiêu rũ mắt, trong đầu thoáng qua suy nghĩ nếu một ngày không thấy cô và Duật Bảo, hắn có buồn không?

Vài giây sau, đầu óc trở nên tỉnh táo. Hắn có buồn hay không liên quan gì đến cô?

Xém chút nữa cô đã bị nhan sắc của hắn mê hoặc. Sanh Tiêu la lên:

“Không được!”

Duật Tôn đưa mắt nhìn cô:

“Sanh Tiêu, tôi còn chưa hỏi sao em lại nói không được?”

Sanh Tiêu không thèm nhìn hắn nữa. Cô quay vào bếp chuẩn bị làm chút gì đó cho bữa sáng.

Duật Tôn đứng dậy hắn bước về phía cô. Ôm cô từ đằng sau.

Cô né hắn. Hắn ôm mãi không chịu buông.

“Sanh Tiêu, em đứng yên cho tôi ôm một chút có được không?”

“Không thích! Anh tìm phụ nữ khác mà ôm.”

Hắn buông tay, giọng rất lạnh:

“Sanh Tiêu, bây giờ tôi mới phát hiện, em không giống như những người phụ nữ khác.”

“Ý anh là gì?”

Hắn nhẹ nhàng xoay người cô lại, tay ôm eo kéo cô gần với gương mặt của hắn.

Cô vội né. Hắn bóp chặt cằm cô giữ lại:

“Chính là ai cũng cần tôi, chỉ có em là không cần!”


Sanh Tiêu vội cười rồi sau đó ngưng lại.

“Đồ điên!”

“Ừ. Tôi thừa nhận tôi điên. Em có muốn thử độ điên của tôi không?”

Sanh Tiêu nâng con dao đang cầm đến trước mặt hắn.

“Muốn gì nói nhanh lên!”

Duật Tôn buông tay:

“Đúng là chỉ có em hiểu ý tôi. Sanh Tiêu, hôm nay là sinh nhật tôi. Em có thể cho Duật Bảo cùng tôi đi chơi biển không?”

“Không muốn!”, dĩ nhiên vì vé máy bay cô đã mua sẵn. Không lẽ hắn đã biết kế hoạch của cô?”

Sanh Tiêu hơi lo lắng. Trong lòng thấp thỏm không yên.

“Tôi không cần em đi. Chỉ cần Duật Bảo thôi.”

“Tại sao?”

Hắn lạnh lùng quay lưng lại làm cô không thể nào nhìn ra được hắn đang nghĩ gì.

Duật Tôn mở tủ lạnh, lấy 1 chai nước lọc uống.

“Tại vì em không thích tôi. Nên tôi và Duật Bảo đi được rồi.”

“Duật Tôn, anh đe dọa tôi?”

“Vừa rồi tôi nói gì đe dọa em?”

Sanh Tiêu nuốt nước bọt. Hôm nay giọng hắn rất trầm không giống ngày thường. Lại một mực đòi mang Duật Bảo theo thôi.

“Khi nào về?”

“Hai ngày.”

Hai ngày nữa thì chuyến bay của cô thế nào? Có lẽ nào hắn muốn mang con cô đi?

Sanh Tiêu nói với hắn.

“Nếu tôi không cho thì sao?”

Hắn cười khẩy đáp:

“Sanh Tiêu, sinh nhật tôi 1 năm chỉ có một lần. Tôi muốn ăn sinh nhật cùng con có gì sai sao?”

Hắn làm cô lạnh sống lưng. Thật sự nhìn hắn rất giống Duật Tôn trước khi mất trí.

“Anh hôm nay sao thế?”

“Không gì! Cô còn gì muốn hỏi?”

“Không!”

Hắn không nhanh không chạm đi lên cầu thang. Sanh Tiêu gọi lại:

“Duật Tôn?”

Hắn không quay lưng mà dừng lại. Im lặng.

“Tôi đi nữa!”

“Cô chuẩn bị đi, tôi lên bế Bảo Bảo.”

Hắn đi lên bế bé con vào xe rồi chuyên tâm chở 2 mẹ con đến biển. Trên đường đi thỉnh thoảng hắn có hỏi cô cần uống gì không. Ngoài ra không có bất kì câu hỏi nào khác.

[2 tiếng sau]

Xe chầm chậm đi vào khu nghỉ dưỡng cao cấp. Vừa dừng lại, nhân viên đợi sẵn ra chào đón. Duật Tôn ném chìa khóa cho phục vụ rồi ra cửa sau bế Duật Bảo.

Bé con bị động nên tỉnh dậy.

“Ba?”

Cậu bé nhìn xung quanh phát hiện mình ở một nơi xa lạ. Vẻ mặt chưng hửng đáng yêu.

“Ba hứa với con. Bây giờ đã thực hiện.”


“Ba thả con xuống!”

Chân bé con vừa chạm đất, Bảo Bảo đã chạy nhào xuống bãi cát. Sanh Tiêu sợ Bảo Bảo chạy nhanh vấp té, cô chạy theo sau. Vậy mà không để ý chính cô mới là người ngã.

Hai đầu gói chạm đất rách một mảng da lớn khiến cô nhăn mặt.

Duật Tôn ở phía sau bảo với phục vụ:

“Mau xem cô ấy.”

Còn hắn chạy chơi cùng Bảo Bảo.

Sanh Tiêu lấy làm lạ. Không lẽ hắn đang nhớ hết tất cả. Bình thường một cũng gọi Sanh Tiêu, hai cũng gọi tên cô.

Sao hôm nay lại lạnh nhạt như vậy?

Người phục vụ nữ đến đỡ cô mới ngăn lại suy nghĩ lo lắng đó.

“Tiểu thư để tôi dìu cô.”

Lúc được phục vụ sát trùng vết thương, Sanh Tiêu không rời mắt khỏi bãi cát trắng mịn.

Hai cha con bọn họ chơi đùa rất vui vẻ. Tiếng cười của Bảo Bảo lớn đến mức náo động cả khu nghỉ dưỡng.

Hai cha con bọn họ tắm xong, Duật Tôn cõng Bảo Bảo trên vai lướt ngang qua cô. Xem như cô không hề tồn tại.

Sanh Tiêu đi cà nhắc theo hỏi.

“Bảo Bảo để mẹ tắm cho con.”

Bé con lắc đầu:

“Đàn ông không cần phụ nữ tắm cho. Tiêu Tiêu ngồi nghỉ đi!”

Sanh Tiêu muốn biết Duật Tôn nghĩ gì nên đi theo sau bọn.

Duật Tôn thuê một căn biệt thự sát biển tại đây có một phòng khách có cửa kính nhìn ra biển. Hai phòng ngủ riêng biệt.

Điều đặc biệt chính là chỉ cần mở cửa ra là bước ngay xuống bãi cát trắng.

Sanh Tiêu ngồi ở sofa tinh thần cô bất an vô cùng.

Hai cha con bọn họ tắm xong lại chơi đùa với nhau bỏ mặc Sanh Tiêu ở trong phòng. Không biết bọn họ đã đi đâu mà đến tối mới về đến.

Sau khi Duật Tôn về, phục vụ đã nhanh dọn một bàn tiệc nướng đầy hải sản ở bãi cát.

Duật Bảo kéo Sanh Tiêu xuống cùng ngồi vào bàn.

Duật Tôn ngồi ở trên ghế tựa lưng thoải mái. Hắn một chút không thèm động đũa.

Bàn tay gõ xuống bàn từng ngón, từng ngón một không theo tiết tấu.

Rõ ràng ánh mắt mang một ý nghĩ giang tà.

Rồi đột nhiên hắn cất giọng gọi Duật Bảo:

“Bảo Bảo nhắm mắt lại.”


Bé con không hỏi nhiều liền nhắm mắt.

Cùng lúc hắn bảo bé con mở mắt ra là lúc pháo hoa bắn lên bầu trời.

Duật Bảo vừa vỗ tay vừa la lớn kích động.

“Ba ơi ba, con yêu ba.”

Sanh Tiêu ngẩng mặt lên xem. Trên bầu trời đen có muôn ngàn màu sắc tươi đẹp.

Vô thức, Sanh Tiêu nở nụ cười.

Trong thời gian đó, Duật Tôn nhìn về phía người phục vụ gật đầu. Phục vụ rất nhanh mang một ly nước ra cho cô:

“Tiểu thư, mời cô dùng ạ. Đây là nước ép trái cây nhập khẩu.”

Duật Bảo cũng có 1 ly. Bé con uống thấy ngon.

Sanh Tiêu nhận lấy, cô uống một ngụm. Nước có vị chua chua lại thơm là lạ.

Uống một ngụm lại muốn uống thêm nữa.

Bảo Bảo uống xong dụi mắt buồn ngủ rồi nằm gục xuống.

Sanh Tiêu cũng thấy hoa mắt rồi gục xuống bàn.

Người phục vụ gọi Sanh Tiêu mấy lần:

“Tiểu thư, tiểu thư… Người tỉnh lại đi!”

Sanh Tiêu vẫn nhắm mắt ngủ rất ngon.

Người phục vụ nhìn về phía Duật Tôn, được hắn gật đầu liền bế Duật Bảo về phòng.

Trước khi đi Duật Tôn còn căn dặn cẩn thận:

“Ngươi chăm sóc Bảo Bảo thật tốt. Ta sẽ không bạc đãi.”

“Dạ thưa Duật thiếu!”

Thấy người phục vụ đi rồi, Duật Tôn đứng dậy bước về phía Sanh Tiêu.

Ngón trỏ thon dài vuốt dọc gương mặt xinh đẹp của cô:

“Sanh Tiêu, em phải trả giá cho những gì mình gây ra…”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận