Một tháng sau khi về Mỹ, thời gian này Sanh Tiêu vừa khác bận với công việc lại phải chăm sóc Duật Bảo. Nhưng với cô mà nói không bị Duật Tôn làm phiền, cô cảm thấy cuộc sống bình yên hơn hẳn. Bình yêu nhưng trong lòng cô có chút mất mát, trống trải một cách khó hiểu.
Sanh Tiêu tan làm chỉ muốn về nhà nằm nghỉ. Dạo gần đây cô rất thèm ngủ. Chỉ cần sơ hở lại ngáp hoài không thôi.
Thế nhưng hôm nay, Sanh Tiêu có hẹn cùng Trương Minh đi ăn. Muốn ngủ, không tài nào ngủ được.
Sanh Tiêu đi làm về sửa soạn một chút là Trương Minh đến đón hai mẹ con. Anh tặng hoa cho cô còn cân cần mở cửa xe cho hai người.
Duật Bảo theo lời Duật Tôn gọi Trương Minh là chú.
Bé con vừa thấy anh là chạy đến gọi:
“Chú chú đón Duật Bảo đi chơi?”
Trương Minh cúi ngoài xoa đầu bé con. Bế bé con vào trong xe. Duật Bảo gọi anh thế nào cũng được vì anh rất tôn trọng bé con.
Biết ngoài trời âm độ, Trương Minh rất chu đáo. Anh để một cái chăn lông cừu ấm áp ở phía sau cho Bảo Bảo.
Phía trước, lúc Sanh Tiêu ngồi vào ghế lái. Anh cũng mang một cái chăn lông đến đắp lên chân cô. Còn có 1 túi ủ ấm.
Sanh Tiêu nhớ lại cách đây 1 tháng trước khi bay về Mỹ, cô chưa từng hỏi qua ý kiến của Duật Bảo. Máy bay vừa đáp xuống, cậu bé giận dỗi vùng vằng chạy ra khỏi sân bay mà không để ý phía sau có chiếc xe đang lao đến.
Trương Minh nhanh hơn một bước đã đến cứu cậu bé. Nhưng đổi lại cánh tay của anh bị va đập mạnh. Bác sĩ nói rằng sau này dù có khỏi vẫn sẽ còn tình trạng tê run. Đến bây giờ cô vẫn áy náy không thôi.
Trương Minh là bác sĩ khoa ngoại thần kinh. Thường hay phẫu thuật. Xảy ra tình trạng tê run cánh tay với anh mà nói, sau này phẫu thuật được hay không còn cần rất nhiều chẩn đoán y khoa.
Vậy mà một câu trách anh cũng chưa từng. Còn không đòi hỏi bất cứ thứ gì. Anh đối với mẹ con cô thật tốt!
Sanh Tiêu đắn đo nhìn anh nói:
“Trương Minh, hôm nay để em mời anh ăn nhé!”
Anh lắc đầu: “Hôm khác đi! Hôm nay, anh mời vì anh có chuyện muốn nói với em.”
“Chuyện gì mà anh tỏ vẻ bí mật thế?”
Trương Minh cười cười. Anh mang hai mẹ con cô đến một nhà hàng theo phong cách Ý lãng mạn và ấm cúng. Từ vị trí chiếc bàn anh chọn nhìn ra là sân vườn. Gió bên ngoài thổi lạnh nhưng bên trong Sanh Tiêu rất ấm áp do chiếc áo lông và túi ấm mà Trương Minh chuẩn bị.
Một bàn 3 người ngồi ăn rất vui vẻ. Anh chăm sóc từng miếng ăn cho Duật Bảo. Xem thằng bé như con mình.
Ăn xong, Trương Minh quỳ xuống, đem chiếc nhẫn giấu trong túi ra. Anh căng thẳng thổ lộ:
“Sanh Tiêu, lấy anh có được không? Anh đã chờ em rất lâu rồi.”
Duật Bảo kéo Sanh Tiêu ra phía sau:
“Chú Minh, không được. Duật Bảo có ba rồi. Duật Bảo không cho phép Sanh Tiêu lấy chú. Chỉ có thể lấy ba ba thôi.”
Trương Minh xoa đầu Duật Bảo. Vị trí ba trong lòng đứa trẻ là không thể thay thế nhưng anh thật sự thương 2 mẹ con họ.
“Bảo Bảo cho chú cơ hội chăm sóc cho Tiêu Tiêu và Bảo Bảo được không?
Sanh Tiêu khó chịu khi nghe bé con nhắc đến Duật Tôn. Cô có hơi lớn tiếng:
“Bảo Bảo, không được nói với chú Minh như vậy!”
Sanh Tiêu bị cầu hôn bất ngờ nên cô khá lúng túng. Cô trách bé con xong lại kéo tay anh đứng dậy:. truyện ngôn tình
“Anh đứng dậy trước được không?’
Trương Minh thở dài: “Sanh Tiêu, anh chưa từng đòi hỏi gì ở em. Chỉ mong em cho anh cơ hội chăm sóc 2 mẹ con.”
Duật Bảo ở bên cạnh Sanh Tiêu kéo tay cô rồi lắc đầu:
“Bảo Bảo chỉ có ba Tôn làm ba thôi!”
Cô biết Trương Minh yêu cô mà tình cảm cô dành cho anh như là anh em. Không có tình cảm nam nữ. Lấy anh sẽ khiến cho cả 2 không hạnh phúc.
Thế nhưng khi cô nhìn xuống cánh tay đang run của Trương Minh. Sanh Tiêu nghĩ hồi lâu rồi gật đầu.
Trương Minh vui mừng đứng dậy bế Bảo Bảo lên:
“Xin Bảo Bảo chấp nhận chú! Chú sẽ tìm mọi cách để chứng minh.”
Duật Bảo khó chịu vùng vẫy. Bé con khóc lớn đòi xuống. Cậu bé vừa hét lên vừa bỏ chạy đi:
“Con ghét 2 người!”
Trong lúc hai người họ đuổi theo bé con, Sanh Tiêu bị một chiếc xe tông trúng.
Duật Bảo nghe tiếng động lớn liền quay lại gọi:
“Mẹ ơi… Con xin lỗi!’
Duật Bảo thấy máu chảy ra từ người cô, cậu bé ôm cô thật chặt:
“Tiêu Tiêu muốn lấy chú Minh thì Bảo Bảo đồng ý!”
Sanh Tiêu phì cười rồi bất tỉnh.