“Tôi như vậy, anh có còn muốn?”
Câu nói của cô cứ quanh quẩn trong đầu hắn.
Hô hấp hắn khó khăn.
Người đàn ông quằn quại tựa lưng lên giường bệnh. Hắn đang thở oxy liều cao.
Giới hạn của hắn đã bị chạm đến hoàn toàn. Không! Phải nói là hắn không còn giới hạn nữa rồi.
Nghĩ đến đứa con trong bụng Sanh Tiêu là của Trương Minh, hắn suy sụp hoàn toàn. Bàn tay hắn ấn vào nút đỏ trên đầu giường bệnh.
“Cấp cứu!”
Bác sĩ và y tá lập tức chạy vào.
“Duật thiếu, ngài không sao chứ? Để tôi kiểm tra!”
“Nhịp tim tăng cao đột ngột.”
Bác sĩ gấp gáp khám cho hắn. Chỉ là khi bác sĩ có quơ tay trước mặt hắn, mắt hắn vẫn không thể nào chớp được. Nước mắt tuôn như mưa.
“Duật thiếu, ngài sao rồi?”
Hắn chậm chạp nói:
“Mắt ta đau.”
Bác sĩ kiểm tra rồi nhanh chóng quay sang nói với y tá:
“Mau gọi bác sĩ mắt đến hội chẩn!”
“Duật thiếu, ngài còn chỗ nào đau nữa không?”
“Đau đầu!”
“Gọi bác sĩ thần kinh đến đây!”
“Tim!”
Bác sĩ lại quay sang, không nhìn thấy y tá đâu nên nói với thuộc hạ của Duật Tôn: “Mau ra ngoài bảo y tá gọi bác sĩ tim mạch hội chẩn.”
Thuộc hạ nhìn thấy biểu hiện của Duật Tôn mà gấp gáp chạy đến té ngã.
Bác sĩ nóng ruột hơn nữa. Duật Tôn chính là khách VIP. Không để hắn xảy ra chuyện được!
Duật Tôn lại nói tiếp:
“Ruột gan của ta sắp vỡ nát rồi!”
Bác sĩ lần này không thở được nữa. Ấn nút báo động:
“KHU VIP. Hội chẩn toàn viện!”
Thuộc hạ theo Duật Tôn nhiều năm, đây lần đầu tiên thấy Duật đại thiếu gia phải cấp cứu vì “tình". Đang được toàn viện tích cực điều trị
Thật không tin được!
Duật thiếu nằm trên giường bệnh thở oxy hai chân, hai tay dang ra không còn sức sống.
Thuộc hạ của hắn lắc đầu: “Nếu mà yêu đương khổ sở quá trời quá đất thôi tôi độc thân cho rồi!”
Người bên cạnh nói: “Ngươi biết cái gì? Duật thiếu tính tình thế nào ngươi không rõ sao? Không cho cậu ấy đau lòng, cậu ấy sẽ không biết quý trọng.”
Người dẫn đầu la mắng bọn họ: “Còn không mau đi tìm người. Muốn về sau không ai trả lương cho chúng ta sao?”
Hai tên thuộc hạ theo lệnh tìm đến địa chỉ nhà Sanh Tiêu. Bọn họ ấn chuông cửa rất lâu mới có người ra mở.
Bảo mẫu mở cửa mà cô ấy là người nước ngoài. Nên 1 tên loay xoay sắp xếp. Tên còn lại gọi lớn:
“Duật thiếu nằm viện rồi!”
Bảo Bảo đang xem tivi, nghe đến tên của ba liền chạy ra. Trên tay bé con còn đang cầm bịch bánh snack.
“Chú nói gì?”
“Duật thiếu bị sốc nằm viện!”
“Mau đưa ta đến đó!”
“Vâng thưa tiểu thiếu gia.”
…
Duật Bảo đi rồi bảo mẫu hoảng loạn lên nhà gọi cho Sanh Tiêu. Cô mới chạy xe đuổi theo.
Bảo Bảo vừa khóc vừa chạy vào ôm Duật Tôn:
“Ba ba… Duật Bảo đến thăm ba ba…”
Duật Tôn ngồi dậy, nghe tiếng của bé con tinh thần có vẻ phục hồi đôi chút.
“Bảo Bảo.”
“Thật ra con biết ba buồn khi Tiêu Tiêu lấy Minh Minh.”
Duật Bảo vỗ ngực: “Ba yên tâm. Con không để cho chú ấy với Tiêu Tiêu lấy nhau đâu!”
Duật Tôn cười nhẹ, hắn vươn tay ôm bé con vào lòng.
“Bảo Bảo ngoan! Cảm ơn con!”
“Thật ra đứa bé trong bụng Tiêu Tiêu là của…”
“DUẬT BẢO!”
Sanh Tiêu đi rất nhanh bịt miệng Duật Bảo lại:
“Bảo Bảo im miệng cho mẹ! Con mau ra bên ngoài cùng bảo mẫu!”
“Duật Bảo lắc đầu ôm cổ Duật Tôn:
“Con không đi! Mẹ tránh ra đi!”
Sanh Tiêu kéo tay cậu bé. Cậu bé khóc lóc ghì lại:
“Không đi!”
“Đi nhanh!”
Duật Bảo hất tay cô ra:
“Mẹ tin con báo cảnh sát không?”
“Con dám!”
Sanh Tiêu giận quá vung tay lên định đánh Duật Bảo. Nhưng cú đánh đó đã được Duật Tôn chắn lại. Bảo Bảo nghe được tiếng đánh khó chịu quát lên:
“Tiêu Tiêu mẹ dám đánh con. Con báo cảnh sát bắt mẹ!”
Sanh Tiêu giận đến thở không được. Thật ra vì cô đang mang thai, đứa bé trong bụng nhiều lần hành cô. Cô không kiềm chế được cảm xúc. Nước mắt toàn bộ tuôn ra:
“Bảo Bảo, mẹ xin lỗi!”
Dứt lời, cô lấy tay ôm bụng mình nhăn mặt, một tay vịn vào thành giường.
Duật Tôn nhìn Bảo Bảo hôn lên trán cậu bé:
“Ba Ba muốn nói chuyện riêng với mẹ!”
Duật Bảo hiểu chuyện không làm phiền bọ họ chạy nhanh ra ngoài.
Bây giờ trong phòng bệnh còn lại hai người bọn họ.
Duật Tôn vứt bỏ tôn nghiêm quỳ xuống. Ánh mắt hắn chứa đầy chân thành:
“Sanh Tiêu, tôi chấp nhận hết. Không phải con của tôi, tôi cũng sẽ chấp nhận! Xin em đừng rời bỏ tôi. Đừng lấy tên khốn đó có được không?”
Sanh Tiêu cười khẩy:
“Bây giờ anh chấp nhận thì có ý nghĩa gì. Tóm lại ngày mai tôi sẽ vẫn kết hôn với anh ấy.”
“Tôi có gì thua hắn chứ?”
“Anh đang thua rồi đấy!”
Cô mang tuyệt vọng ném cho hắn. Hắn như chìm sâu vào địa ngục không còn cách nào vẫy vùng nữa!
“Xin em…”
“Duật Tôn, tạm biệt!”
Bụng dưới của cô rất đau. Sanh Tiêu không muốn tranh cãi nữa. Cô đi chầm chậm ra khỏi phòng bỏ mặc Duật Tôn khổ sở.
Bị mẹ bắt đi, Bảo Bảo lại chạy vào nói nhỏ với Duật Tôn. Không biết hai cha con bọn họ nói gì mà chỉ thấy Duật Bảo đập tay vào hắn rồi mới chịu rời đi.
“Ba Ba, nhớ kỹ lời con!”