Anh Trai Nuôi Lạnh Lùng Cuồng Yêu

Nước mắt Sanh Tiêu từng giọt rơi xuống, thân thể gầy guộc run rẩy. Duật Tôn dịu dàng lấy tay lau nước mắt cho cô:

“Đừng khóc!’

Cô đẩy hắn ra. Trong khóe mắt Sanh Tiêu ánh lên từng giọt nước mắt, hàm răng cô cắn chặt lấy môi, trong khoang miệng nồng nặc mùi máu tanh:

“Đừng chạm vào tôi! Con tôi mất rồi, anh vui rồi chứ?”

Duật Tôn lắc đầu.

“Em rất yêu đứa con này có đúng không?”

Cô quay mặt đi, rụt tay khỏi lòng bàn tay của Duật Tôn. Ép lời không thật lòng bật ra:

“Con của Trương Minh, làm sao không yêu được? Duật Tôn, anh hỏi thừa quá!”

“Sanh Tiêu, em còn định giấu tôi đến bao giờ? Con của tôi ai cho em nhận người khác làm cha. Em có hỏi ý kiến của nó chưa? Còn hỏi qua ý kiến của tôi và Bảo Bảo chưa?”

“Đó không phải…”

“Là con tôi. Bác sĩ nói cho tôi nghe hết rồi. Thời gian trùng khớp. Công nhận t*ng trùng của tôi được nuôi dưỡng rất tốt. Hai lần đều trúng thưởng. Khỏe mạnh cho đến bây giờ.”

Sanh Tiêu nghiến răng. Lời này hắn cũng nói cho được, con mất xem ra hắn rất vui vẻ.

“Anh còn giả vờ? Rõ ràng con tôi không còn. Thấy anh vui vẻ quá nhỉ?”

Duật Tôn lấy tay xoa đầu cô:

“Tôi chỉ bảo em nghỉ ngơi cho tốt. Tôi nói con mất khi nào?”

“Anh?”

Cô chỉ tay vào mặt hắn. Hắn lại dùng bàn tay to lớn của mình nắm lấy tay cô hôn lên.


“Chụt.”

Sanh Tiêu phẩy phẩy tay: “Kinh tởm!”

Hắn lại trở nên nghiêm túc:

“Sanh Tiêu, con là con của tôi. Đám cưới của em cũng huỷ rồi. Em đừng kết hôn nữa có được không?”

Sanh Tiêu quay mặt, chậm rãi nói:

“Tôi không lấy anh ấy cũng chẳng lấy anh đâu!”

“Ừ! Anh biết. Chỉ cần em không lấy ai là được. Thời gian này để cho anh chăm sóc 3 mẹ con có được không?”

“Đứa con này, anh và em đều muốn nó chào đời. Xin em hãy cho anh chịu trách nhiệm.”

Duật Tôn nói nghe mà buồn cười. Cô muốn có con cùng hắn khi nào?

“Đứa con này chỉ mình anh muốn!”

“Không! Là em muốn có cùng tôi.”

“Duật Tôn, anh bị điên rồi!”

“Tôi không điên. Em không tin tự mình xem đi.”

Duật Tôn nâng điện thoại lên, màn hình là gương mặt đang nhắm nghiền mắt của cô.

Giọng hắn kèm theo nụ hôn nóng rực:

“Sanh Tiêu, cho anh có được không.”

Cô không nghe lầm đâu, là chất giọng của cô. Cô đang “ừ”.

Sanh Tiêu mang đến cho hắn một bạc tai nổ đom đóm mắt.

Duật Tôn hơi cúi người. Hắn ta gây tiếng động lớn.

“Chụt”

Hôn trộm cô một cái rõ lớn. Sanh Tiêu chùi mặt.

“Đê tiện!”

“Đừng tức giận ảnh hưởng đến con không tốt. Đứa bé là do em cùng anh… Khó khăn lắm, dùng sức lắm mới có được.”

Vẻ mặt của hắn làm cô buồn nôn. Sanh Tiêu nôn khan mấy lần đến xanh mật.

“Sanh Tiêu, em đừng ghét bỏ anh như vậy. Dù sao anh cũng là ba của đứa bé!”

Bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa như cứu lấy cô khỏi tên biến thái trước mặt.

Duật Tôn trầm giọng:

“Có việc gì?”

“Duật thiếu! Duật tiểu thiếu gia đang ở đồn cảnh sát!”


“Vào đây!”

Thuộc hạ của hắn gấp gáp chạy vào:

“Duật tiểu thiếu gia bị. Bị Trương Minh đá một cái!”

Duật Tôn giận đến đỏ mặt: “Hắn dám đá con tôi? Chúng ta lập tức đến đồn cảnh sát!”

Sanh Tiêu ngồi dậy: “Tôi không tin anh ấy làm như vậy. Dẫn tôi đi cùng!”

“Đến nước này em còn bênh vực cho hắn?”

“Duật Tôn, anh có tin cả đời này tôi không nhìn mặt anh nữa không?”

Hắn nghe xong sợ rồi. Hắn cho một bác sĩ đi cùng cô.

Đến đến cảnh sát, Bảo Bảo thấy Duật Tôn liền chạy đến ôm:

“Ba ba…”

Duật Tôn căng thẳng xoay người bảo bối nhỏ qua lại để xem xét.

“Con bị đau ở đâu nói ba. Ba đi xử lý tên đó!”

“Không có!”

“Vậy tại sao người ta nói hắn…”

Duật Bảo khóc lên. Bé con ôm cổ Duật Tôn:

“Ba Ba dỗ Sanh Tiêu xong chưa? Chú ấy cứ đòi lấy Tiêu Tiêu. Con liền ôm chân chú ấy!”

Sanh Tiêu ngồi trên xe lăn, tay vẫn cắm ống truyền dịch. Cô nhìn thấy cha con họ thân nhau như vậy, trong lòng có chút rung động. Cô hỏi bé con:

“Duật Bảo, tại sao lại nói dối?”

Bé con dụi vào lòng Duật Tôn không thèm trả lời cô. Duật Tôn xoa đầu ôm bảo bối nhỏ lên:

“Em đừng la con có được không? Nó vì muốn tốt cho chúng ta.”

“Tất cả là tại anh!”


“Em đừng nóng ảnh hưởng đến đứa bé trong bụng. Tôi là ba nó không muốn con mình có tổn hại. Chuyện này chỉ là hiểu lầm, tôi đi giải quyết là được rồi chứ gì!”

Hắn nói xong bế Duật Bảo đi giải trình với cảnh sát. Sau khi tháo bỏ hiểu lầm, Trương Minh lập tức được thả ra.

Trương Minh chầm chậm đi về phía cô. Anh nhìn cô nắm tay đầy lo lắng:

“Tiêu Tiêu, em làm sao vậy?”

Duật Tôn bế Bảo Bảo đến hất tay Trương Minh ra:

“Anh nói gì thì nói đừng động tay động chân. Ảnh hưởng đến con của tôi. Tôi là ba nó có trách nhiệm ngăn cảng.”

Trương Minh nhíu mày: “Hắn biết rồi sao?”

Sanh Tiêu gật đầu. Cô nhìn về phía Duật Tôn ra lệnh cho hắn:

“Duật Tôn, anh ra kia một lát. Tôi có chuyện muốn nói riêng với anh Minh.”

“Ba Ba, chúng ta đi thôi!”

Duật Bảo sợ Sanh Tiêu giận hắn kéo Duật Tôn ra ngồi ở phía xa. Trên ghế đá hai cha con bọn họ đi lại liên tục.

“Bảo Bảo, con nghe được gì rồi?”

“Không nghe. Ba nghe được gì không?”

Duật Tôn lắc đầu: “Chúng ta đến gần một chút!”

Bé con dắt tay Duật Tôn đi. Hai người cứ như rình ăn trộm vậy.

Sanh Tiêu đang ngồi trên xe lăn, Trương Minh ngồi ở bên cạnh. Ánh mắt cô nhìn về hai người bọn họ đột nhiên lại cười.

“Sanh Tiêu, Duật Bảo nói đúng!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận