Anh Trai Ơi! Tao Lỡ Yêu Mày Rồi


Nhưng vừa vào phòng thì tam tai của Ái Vy bắt đầu, tin nhắn từ người lạ ở messenger.Hơn 32 tin nhắn chủ yếu là chửi thề cùng mấy câu vô văn hoá thậm tệ."Con đĩ trà xanh, tao là bạn gái của anh Thiên, mày cũng nỗi tiếng đấy...!Nhưng lại thích làm trà xanh nhỉ?""Dựt bạn trai người khác mà yên được? Rep tao con chó."Ái Vy cũng ngơ ra không hiểu chuyện gì đang diễn ra nữa, tự nhiên bản thân lại bị chửi.Cô cũng đâu phải dạng hiền lành gì, tại nó chọc cái mỏ hỗn của Ái Vy trỗi dậy."Bạn gái Minh Thiên? Tỉnh lại đi gái ơi?""Về ngủ mà mơ với má đi, cái thứ nói chuyện chả ra gì thì đừng có sửa bậy."Sau một tiếng kiên trì kịch liệt với con mụ kia thì Ái Vy bắt đầu nỗi nóng.Sau đó là chửi lây đến Minh Thiên vì anh đã đăng tấm ảnh đó cô mới gặp phiền phức thế này.Phòng được cách âm Minh Thiên cũng đâu nghe thấy.


Con mụ bên kia cẫn cứ tiếp tục chửi vì nghĩ Ái Vy sợ nên mới không rep lại.Sau một lúc không rep đầu dây bên kia bắt đầu gọi điện.Ái Vy sợ gì mà không bận máy, với cái loại này phải cho nó nhục tận mặt mới dừa cái nư."Mày biết khôn thì tránh xa chồng tao ra.""Tưởng đẹp lắm ai ngờ...!Nhưng xin lỗi, tao không thể tránh được."Ái Vy đổng đảnh trả lời, vẻ mặt còn đanh đá khiêu khích con nhỏ bên kia."Thứ người như mày đúng là đồ bỏ đi của xã hội mà."Bên kia vẫn chửi xối xả.

Bây giờ Ái Vy đang đứng trước phòng của Minh Thiên vẻ mặt vô cùng điềm tĩnh.Cô ấy mở cửa bước vào trong phòng to giọng cố ý để bên kia nghe thấy."Anh à, vợ anh tìm anh kìa."Hai chữ 'vợ anh' làm Minh Thiên rợn cả tóc gáy, anh cũng bàng hoàng hoang mang lắm chứ."Chồng mày là người này sao?"Ái Vy cố ý đưa camera đến gần Minh Thiên còn tự đầu vào vai anh ấy nữa, con mụ bên kia nhìn thấy tức điên cả lên."A...!Anh...!Sao anh lại ở cùng con nhỏ này? Anh là của em mà.""Quen nhau sao?"Minh Thiên ánh mắt lạnh nhạt nhìn con mụ bên kia.

Ả vẫn khư khư bảo Thiên là của ả, anh cũng cảm thấy bực."Em gái của tôi...!ở cùng nhà với em tôi cần cô cho phép?"Tút! Tút! Tút!Đầu dây bên kia đã tắt máy, Ái Vy vẫn còn hơi tiếc vì chưa được chửi đã miệng."Ủa? Tắt máy ngang luôn?""Chắc tại quê quá.""Vợ vợ chồng chồng dữ à?""Em đừng có tào lao."Được nước mình lấn tới luôn, hiếm khi mới có cớ để trêu Minh Thiên thế này cơ mà sao Ái Vy có thể bỏ qua được.Sáng hôn sau Ái Vy tỉnh dậy rất sớm, bây giờ chỉ mới 5h47 thôi.Minh Thiên cũng bất ngờ lắm, nhưng đến khi xem điện thoại mới biết hôm nay là ngày ba cô và mẹ anh đi du lịch trở về.Đến 6h30 xe của họ đã về đến biệt thự."Ba, ông Bột.""Con gái lên cân nữa rồi sao? Trời đất ơi."Vừa về đến nhà đã chê người ta mập, ông Hưng có phải là ba ruột vủa Ái Vy không đây? Trước đông người thế này mà chê cô như vậy."Con trai cưng của mẹ ới ơi.""Mẹ đừng dẹo, giọng của mẹ làm con sợ ma đấy."Minh Thiên né tránh bà ấy, anh không thích cái tính õng ẹo của bà ta, cho dù có là mẹ anh đi nữa thì cũng thế.Trong bàn ăn Minh Thiên cũng không ngồi cạnh mẹ của mình.Ông Hưng lâu rồi không gặp con cũng rất nhớ, miếng thịt ngon nhất cũng dành cho Ái Vy, nhưng lại kèm theo vài cọng rau thơm.Ái Vy nhìn vào chén vẻ mặt chần chờ.


Minh Thiên nhìn thấy cũng hiểu ra vấn đề.Anh trực tiếp gắp miếng rau trong chén Ái Vy bỏ vào miệng.


Mọi người trên bàn cũng sốc lắm nhất là ông Hưng và bà Cẩm Yến."S...!sao?""Em ấy không ăn được rau thơm.""Ba vậy mà không biết."Mặt Ái Vy trầm xuống hơi tổn thương vì trước đây ông chưa bao giờ quên những thứ liên quan đến cô."B...!Ba xin lỗi!!! tại ba nhiều việc quá nên quên thôi con gái, sau này sẽ không thế nữa.""Anh à...!Gần đây em nghe nói người ta cho con mình đi du học, hay là cũng cho Ái Vy đi...!""Chuyện này bác Thành cũng bảo anh, Ái Vy c...!"Đôi đũa bị bẽ gãy làm đôi, Ái Vy đứng dậy liếc bà Cẩm Yến rồi quay lên lầu, cô ầm ĩ không đáng sợ bằng lức im im thế này, ông Hưng bắt đầu sợ rồi."Chậc, anh xem Thiên nhà em đi nó c...!""Đủ rồi, một bữa cơm cũng không yên được sao? Ái Vy là em con, con sẽ không đồng ý chuyện đó."Đây là lần đầu tiên bà thấy Minh Thiên tức giận, bàn tay anh cung chặt đến nỗi gân xanh."Dượng, du học thì nghe rất sang...!Nhưng dượng có biết lúc con du học chịu đựng những cảnh gì không? đừng để em ấy chịu khổ như con lúc đó.""Con nặng lời rồi, con xin phép.""Này, Thiên...!Nói chuyện với mẹ thế à, Đứng lại đây."Ông Hưng tin Minh Thiên vì anh là người từng trãi, anh hiểu rõ nhất, ông ấy không muốn nhắc lại chuyện này nữa.'Cạnh' Minh Thiên bước vào phòng Ái Vy cũng một ly sữa ấm, cô ấy ngồi một góc khóc một mình, không hiểu sao nhìn cô khóc anh lại đau lòng đến vậy.Nhìn thấy Minh Thiên, Ái Vy liền lau sạch nước mắt rồi quay mặt đi."Em khóc sao?""Kh...!Không có, anh ra ngoài đi.""Đừng giấu anh."Gương mặt nhỏ đầy nước mắt của Ái Vy ngẩn lên nhìn người đàn ông trước mặt..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận