“Hai đứa ở nhà vui vẻ, ba với mẹ đi du lịch hai tuần sau sẽ về. Thiên Phiết nhớ trông chừng em nó đừng để cho con bé đi gây chuyện. Thiên Tuệ, ba mà biết con làm trái lời ba thì coi chừng mấy khẩu súng của con, ba đem bán đấu giá hết đấy.” Ông Lưu niềm nở, đầu đội nón kết, mặc áo hoa màu mè, tay cầm hai chiếc va li đứng đằng sau chọt mỏ tranh lời vợ mình và cái kế như mong đợi, ông bị cho ăn một cái tát trực diện vào ngay miệng, hai người con đứng đối diện cố gắng đứng vững nhìn khuôn mặt cười đến rạng rỡ của mẹ mình.
“Nhớ ăn uống cẩn thận, đừng thử những món không rõ nguồn gốc...”
“Phải luôn uống nước khoáng đừng có đụng tay vào nước ngọt...”
“Trước mười giờ tối phải đi ngủ...”
“...”
Bà Lưu dặn hết một lược, Thiên Tuệ liền nghĩ ngay đến có nên viết về một quyển sách nói lên những điều không nên làm vào ngày tết không nữa? Cô em thì nghĩ một đằng, người anh thì nghĩ một nẻo. Ai mà biết lúc này đại thiếu gia đang mong chờ đón cái tết đầu tiên cùng với cô chứ, trong lòng cậu cứ cảm thấy lâng lâng. Khi ba mẹ của bọn họ đã đi được hơn năm phút mà cả cô và cậu đều đứng chôn chân tại cửa, không một ai nhúc nhích, Thiên Phiết chu đáo sợ rằng nhị tiểu thư lần đầu ăn tết mà không có ba mẹ bên cạnh, định quay qua kiếm cớ nói chuyện thì chiếc điện thoại của cô được người con gái đó lấy ra, ấn số liên hoàn. Giọng nói uy mãnh như bão vũ lập tức ồ ạt xông lên, khuôn mặt lạnh ngắt mới nãy của Thiên Tuệ cũng nhanh chóng thay đổi thành vẻ mặt hào hứng khó cưỡng.
“A, anh Tứ đó hả? Đúng rồi là tôi đây, địch đã rời khỏi địa bàn...đúng, đi ngay và luôn. Kêu thêm anh Ngũ, Lục, Thập, Bát,...cho đủ bộ. Phải, đêm nay không ai được rời đi mà tiền còn trong túi...” Dứt lời lại tiếp tục gọi điện kêu thêm bè phái.
“Tiểu Hoa, mau qua đi. Cái gì, mẫu thân đại nhân đang giam cầm à? Tội thế, vậy nha năm phút nữa có mặt tại nhà tớ, ok? Không nói nhiều.” Càng gọi càng hăng.
“Alô, Đế Trình chấm dứt việc đi tuần cho tôi, mang tấm thân tàn của anh qua đây, còn nữa phải có chị Đế Ly đi theo.”
“Hoàng Ân? Bối Bối đâu? Đi ngủ rồi, mới có chín giờ năm mươi lăm thôi mà làm gì ngủ sớm thế?...Anh vào bảo là nhà tôi mở tiệc, chắc chắn cô ấy mở mắt ra và đòi đi ngay...thôi mà, đừng ông cụ non nữa, tôi tự hỏi không biết cô ấy là mẹ anh hay anh mới chính là ông bố già của Bối Bối nữa?...” Cậu đơ mặt nhìn Thiên Tuệ nói liền một mạch, không ngừng nghỉ, không biết mệt là gì.
Quả nhiên đúng năm phút sau, từ một căn nhà rộng lớn vỏn vẹn chỉ có hai con người không cùng huyết thống lại phải ăn tết với nhau nay biến thành một sòng bài di động với đủ mọi loại người có mặt. Bài bạc, lô tô, cờ cá ngựa hay bầu cua cá ngựa,...đều có đủ. Thiên Phiết thở dài đưa mắt nhìn khung cảnh náo nhiệt trước mặt, chẳng lẽ cậu đã tính nhầm rồi, nhưng mà không sao chỉ cần nhị tiểu thư có thể cười nói vui tươi là được chứ đừng có mang trên mình bộ mặt lạnh còn hơn băng khi nãy.
“Cô chủ, ai thua phải uống rượu.” Người đàn ông xa lạ cầm theo một chai thủy tinh cỡ lớn, chất lỏng bên trong có màu vô cùng đẹp, sóng sánh lấp lánh vừa nhìn là muốn thử ngay.
“Được, quyết định vậy đi. Ây da, tôi lại bù tiếp rồi.”
Thảy mạnh ba lá bài xuống dưới bàn, vẻ mặt không cam chịu hiện lên rõ ràng, mọi người ngồi xung quanh đều bật cười sảng khoái cho đến khi một chiếc ly đầy ụ rượu đưa lại gần mặt của cô. Không ngần ngại cầm lên, đôi môi đỏ mê người khẽ cử động chuẩn bị uống xuống thì lại bị đại thiếu gia giương đôi mắt rét buốt nhìn vào làm cho cô không tài nào nuốt được.
“Anh nhìn như vậy sao em uống được.”
Không khí bỗng nhiên thay đổi im lặng đến đáng sợ. Trên người của cậu lúc này hàn khí dày đặc, không cần phải cử động nhiều đại thiếu gia vẫn có cách khiến cho cô em mình không dám là trái ý muốn.
“Chưa đủ tuổi.” Ba chữ ngắn gọn mà lại sắc bén vô cùng, cứ như muốn cô lập tức tránh xa thứ cầm trên tay ra.
“Cậu chủ, cậu đừng lo đây chỉ là rượu trái cây mà thôi.” Người đàn ông khi nãy lên tiếng giải thích.
“Chỉ cần có một chữ rượu, anh không cần biết đó là gì, anh tuyệt đối cấm em dính líu tới.”
Thiên Phiết khoanh tay đứng nhìn gương mặt thộn của cô. Sau khi câu nói của đại thiếu gia ngấm được một nửa, cơ mặt cô bắt đầu thay đổi theo chiều hướng tiêu cực và đến lúc tiếp thu hết tất cả ý nghĩa của cả câu, ánh mắt quyết tâm hiện lên đầy bất khuất. Cô không những không nghe lời mà còn ngửa cổ tu hết một mạch, đến cả giọt cuối cùng cũng uống sạch. Từ hàn khí siêu dày chuyển sang sát khí cực đại, nhị tiểu thư đặt ly xuống, hai mắt không né tránh nhìn thẳng vào mặt cậu. Mọi người xung cảm thấy tình hình không ổn liền tự động rút lui, nói lời tạm biệt ra về hết. Mang theo bộ mặt biến đen đi đóng cửa lúc đại thiếu gia quay vào thì không thấy Thiên Tuệ đâu, trong phòng tắm đột nhiên mở cửa có tiếng nước chảy rào rào phát ra, cậu im lặng tiến lại gần lập tức đôi mắt phượng đỏ liền mở to trợn mắt nhìn cảnh tượng đang diễn ra.
“Anh hai có phải anh không vừa mắt với đứa em gái này không? Được, vậy em chết cho anh coi.”
Cô giơ chiếc đũa trước cổ tay mình, mở miệng lớn tiếng nói với Thiên Phiết. Hai má của nhị tiểu thư bắt đầu đỏ ửng lên, con mắt cũng trở nên vô định không hiểu sao cô càng nói càng cảm thấy bi quan, tuyệt vọng, đại thiếu gia thở dài tiến vào khóa lại vòi nước, lôi cô bước ra ngoài. Nhị tiểu thư ngồi phịch xuống đất không chịu làm theo lời cậu, hành động cứ như một đứa trẻ cố tìm cách gây sự chú ý với người lớn. Phải mất một lúc Thiên Phiết mới cõng người em này ra được tới bên ngoài, nhưng đó là quá trình vô cùng gian nan, không biết tóc cậu có còn nguyên vẹn không nữa khi người con gái nào cứ liên tục giật lấy, đã vậy còn đánh, cắn khắp người đại thiếu gia. Bước ngang qua bàn tiệc, hai mắt của cậu vô tình nhìn trúng vào chai rượu trái cây mà Thiên Tuệ uống phải, nồng độ cồn lên đến tám mươi phần trăm, kiểu này chắc là say rồi.
Bước vào phòng của nhị tiểu thư, không biết từ lúc nào cô đã lim dim trên lưng cậu, nhẹ nhàng đặt cô nằm xuống, lúc quay lưng đi, bàn tay đột nhiên bị nắm lại. Đại thiếu gia ngơ người, Thiên Tuệ nằm ở phía sau bắt đầu thủ thỉ.
“Anh hai, tuy chúng ta không sinh cùng ngày, cùng tháng, lại cũng chẳng phải anh em ruột thịt. Dòng máu chảy trong người anh hoàn toàn khác với em nhưng...anh hai, liệu anh có đáp ứng nổi lời thỉnh cầu nhỏ nhoi của người em này không?” Lời nói thỏ thẻ như một chiếc lông vũ nhẹ nhàng khẽ chạm vào tim cậu.
“Đó là gì?” Đại thiếu gia đỏ mặt mong chờ.
Cô tiếp tục lặp lại lời nói trước kia: “Tuy chúng ta không sinh cùng ngày, cùng tháng, lại cũng chẳng phải anh em ruột thịt nhưng em đã gọi anh một tiếng anh hai thì cũng xem anh như người nhà mình rồi. Thiên Tuệ này biết người lớn lúc nào cũng phải lì xì tiền cho người nhỏ cả...nên anh hai, hãy rộng lượng đưa cho em một bao.” Khi nụ cười cô nở rộ là lúc ngọn lửa nhen nhóm trong tim của cậu bị dập tắt. Đưa tay lấy ra một chiếc bao đỏ tươi, nắm chắc trong lòng bàn tay, không đành lòng quay mặt sang thì nhị tiểu thư đã ngủ mất tiêu. Cậu cười ngượng ngồi xuống bên cạnh, đưa tay vén vài sợi tóc che đi khuôn mặt xinh đẹp kia.
“Là em luôn coi anh là anh trai hay là do em không chấp nhận được tình cảm của người anh này? Liệu lựa chọn của anh có sai khi đưa ra việc thích em?...Haizz, đồ cứng đầu, lúc trước cũng vậy, bây giờ cũng thế. Được rồi, anh sẽ coi tình hình nhưng Thiên Phiết này một khi đã nói là sẽ làm được, hãy đợi đó, em gái.” Cậu đứng dậy đặt bao lì xì xuống cái bàn nhỏ nằm sát bên chiếc giường của cô. Mở miệng phát ra giọng nói nhẹ như gió thoảng.
“Năm mới vui vẻ.” Rồi bước ra ngoài khép chặt cửa phòng, ánh sáng cũng không còn trong căn phòng cô. Nhị tiểu thư nói mớ vài câu khó hiểu, trở mình tìm kiếm vị trí thích hợp rồi tiếp tục nhắm mắt. Lại thêm một ngày trôi qua trong bình yên.