“Tiểu Hoa, cậu thử nghĩ coi.” Nhị tiểu thư bước đi bên cạnh anh, khẽ liếc mắt nhìn người đang đứng phía sau mình. Cơ thể nhích sát vào Nhất Trung, nhỏ giọng nói.
“Nghĩ cái gì, bây giờ cậu còn có thể nghĩ được à? Tài thật đấy.” Một tay bụm chặt miệng, tay còn lại xoa xoa cái bụng tròn ủm của mình, oán trách mở miệng.
“Cậu không thấy dạo này anh hai đối xử với tớ hơi khác sao?”
Lời nói vừa ra nhị tiểu thư lập tức tiếp nhận bản mặt đầy đủ sắc thái của thằng bạn thân, thật không ngờ Thiên Tuệ bình thường không có hứng thú với một thứ gì cũng như tập trung quan sát mọi thứ xung quanh, vậy mà giờ đây lại có thể nhìn ra những biểu hiện đang thay đổi theo từng ngày của đại thiếu gia dành cho cô. Tiểu Hoa Đà nhức đầu suy nghĩ đến nỗi ngay chính bản thân anh cũng biết rằng cho dù có giải thích thì không có ích lại gì, chẳng lẽ bây giờ niềm nở quay qua nhìn cô rồi nhẹ nhàng nói rằng: “Thiên Tuệ thân mến, những biểu hiện khác thường của cậu ấy thật ra cũng chỉ giống như những người đang yêu dành cho nhau mà thôi.” Dẹp đi, anh không muốn hứng chịu cái thể loại được gọi là “Sư Tử Hống” của nhị tiểu thư đâu nhưng phải làm sao đây? Một khi cô có thắc mắc với thứ gì thì nhất quyết tìm cho ra lý lẽ mới chịu ngồi im.
“Ừm...ờ...thì chắc cũng giống như tình cảm của anh trai đối với em gái mà thôi, đừng suy nghĩ nhiều quá...ây da, bụng tớ bắt đầu đau rồi, tại cậu hết cả đấy, cứ việc lên lớp trước đi ha, ok.”
Nhanh chân vắt giò lên cổ chạy trân chạy trối miễn có thể làm tăng khoảng cách giữ anh với cô nhiều nhất có thể. Nhị tiểu thư ngớ người nhìn chiếc áo sơ mi trắng đang phấp phới trong gió cứ từ từ nhỏ lại và cuối cùng mất hút ở phía sau bức tường dày.
“Cậu ấy bị gì vậy.”
Giọng nói từ tính quyến rũ vang lên, chiếc áo khoác dài màu đen làm bằng da càng tôn lên nước da trắng sáng của cậu. Mái tóc rối bời không theo trật tự nhưng lại khiến cho gương mặt hoàn hảo của đại thiếu gia thêm dụ hoặc. Không còn mắt kính dày, không còn tập sách nặng, quần áo cũng được chuẩn bị tươm tất hơn, cô bĩu môi nhìn ngoại hình mới của cậu, cảm thấy trân trọng vô cùng cái phong cách thời trang “cái bang đi chơi” của ông anh mình hồi đó. Chẳng phải là cô kêu Thiên Phiết ba lần bảy lượt thay đổi phong cách sao nhưng khi đại thiếu gia làm theo lời cô thì lúc này Thiên Tuệ cảm thấy hối hận vô cùng, cũng chẳng hiểu vì sao mình lại như vậy.
“Đau bụng do ăn quá nhiều.”
“Còn em thì sao?”
“Anh dám khinh thường em à? Thiên Tuệ này là ai chứ, một chút đồ ăn vặt ấy không làm khó em đâu.” Không kiêng nể thúc khuỷu tay vào người đại thiếu gia, rồi nhanh chóng bước vào lớp bỏ mặt người con trai đang ôm lấy bụng mình run rẩy đôi môi.
Sau hai tuần nghỉ tết thì bạn bè khắp nơi quay về gặp nhau là hỏi tết này lì xì được bao nhiêu hay vừa đi chơi ở đâu về vậy hoặc năm nay đánh bài ăn hay thua,...lớp học bình thường im lặng đến đáng sợ nay lại có không khí ồn ào, vui tươi. Nhị tiểu thư cũng từ đó mà cảm thấy háo hức hơn, lon ton ngồi vào chỗ cũ. Cẩn thận lấy tập và bút ra đặt ở trên bàn nhép chiếc ba lô mini vào trong hộc bàn, một trang giấy một nét mực cũng tạo nên được tương lai huống chi cô lại hào phóng mang nguyên quyển tập dày cùng với cây viết bi đầy...
Một người con gái trẻ tuổi khoác trên người áo sơ mi hồng kết hợp với chiếc váy đen bó sát tôn lên đường cong cơ thể một cách hoàn hảo nhất mở cửa bước vào. Mái tóc đen dài được búi lên cho có lệ, vài sợi tóc rủ xuống bên tai, cái cổ thon thả mà xinh đẹp. Làn da ửng hồng trong suốt nhẹ nhàng bật ra tiếng nói ngân vang như tiếng chuông nơi thánh đường, êm dịu mà lảnh lót.
“Xinh chào các bạn, tôi tên là Thảo Hương, từ giờ trở đi tôi sẽ là chủ nhiệm của lớp 12L9, ai có thắc mắc thì cứ mạng dạn hỏi không cần phải ngại vì tôi cũng không lớn hơn các bạn là bao nhiêu đâu. Mong mọi người giúp đỡ.”
Khóe mắt khẽ cong lên, ánh nắng vàng rực từ bên ngoài chíu vào càng làm cho cô gái này thêm xinh đẹp. Nếu là trong truyện tranh hay tiểu thuyết thường thấy thì sẽ có một số nam sinh bạo gan rống họng mà hỏi cô giáo trẻ tuổi rằng :“Cô có người yêu chưa, có muốn em làm bạn trai của cô không?” hay “Năm nay cô bao nhiêu tuổi mà trẻ thế? Nhìn thoáng qua còn tưởng là một nữ sinh lớp dưới.”,...nhưng đối với lớp này thì không. Ai nấy cũng đều im thinh thích giương mắt nhìn cô gái đứng trên bục giảng. Nhị tiểu thư tặc lưỡi gãi đầu, cô luôn tự hỏi gương mặt của thầy chủ nhiệm cũ sẽ ra sao khi gặp lại ông anh mình sau hai tuần vắng bóng mà giờ đây thì chắc không còn cơ hội nữa rồi.
Bầu không khí ngột ngạt cuối cùng cũng bị phá vỡ khi Thiên Phiết cùng Nhất Trung tiến vào, vừa nhìn thấy chủ nhiệm mới họ chỉ cuối đầu rồi yên vị tại chỗ của mình, làm cho cô gái đứng trên bục khá bất ngờ. Đôi mắt của Thảo Hương không ngừng bám chặt lên người của đại thiếu gia, sau khi xác nhận được vị trí của cậu, cơ thể gợi cảm từ từ bước xuống cầm theo một sấp giấy trắng đứng trước mặt cậu. Thảo Hương tự nhiên đếm số lượng người trong một tổ rồi sau đó khom người xuống, nhẹ nhàng vuốt vài sợi tóc sang một bên để lộ làn da trắng sứ cùng chiếc cổ thanh mảnh.
Ngón tay vuốt từng tờ giấy, mọi hành động nhịp nhàng đến lạ thường, vài người ngồi ở các dãy bàn đằng sau nhỏ giọng huýt sao, nụ cười mỉm môi của vị chủ nhiệm này càng sâu hơn trong lòng không ngừng nhớ về những ngày tháng huy hoàng của mình. Danh hiệu hoa khôi của trường theo chân cô từ cấp hai lên đến đại học, sau khi tốt nghiệp xong vẫn còn nhiều người sống chết bám theo cô, kể ra làm người đẹp cũng khổ, suốt ngày cứ từ chối hết người này đến người khác khiến cho Thảo Hương càng ngày càng tự tin vào vẻ đẹp của mình hơn. Chỉ cần làm một số động tác kích thích với người đối diện thì chắc chắn đối phương sẽ sa vào cái lưới giăng sẵn của cô cho mà xem.
“Cô ơi, sấp giấy bị cô nắm đến nhăn hết rồi kìa, cô có muốn phát ra không ạ.”
Lời nói chân thật mà như một thao nước lạnh hất thẳng vào mặt Thảo Hương, ba hồn bảy vía quay về nhập lại xác, bình tĩnh nhìn đại thiếu gia mặt không đổi sắc cất giọng lạnh lùng, ngón tay thon dài không ngừng gõ lên mặt bàn phát ra những âm thanh trong trẻo, con ngươi đen láy không nhiễm tạp chất thẳng một đường nhìn vào mắt cô làm cho người con gái bối rối. Thiên Tuệ điên cuồng chơi game điện thoại dưới gầm bàn nãy giờ sau khi nghe thấy giọng nói của cậu mới chịu ngẩng mặt lên nhìn, ánh nhìn của Thảo Hương lập tức chú ý đến cô, niềm tự hào sau bao nhiêu năm phút chốc tan thành mây khói, nói về nhan sắc nếu nhị tiểu thư chỉ nhận mình đứng thứ hai thì chắc chắn sẽ không có ai can đảm mà dám nhận mình là người đứng nhất. Thất vọng đi từng bàn phát ra những tờ giấy trắng.
“Đây là phiếu định hướng nghề nghiệp của các em, ai có ước mơ làm gì thì cứ ghi vào đấy. Được rồi bây giờ chúng ta điểm danh.”
“Mạc Nhất Trung.”
“Dạ có.” Anh nằm úp mặt trên bàn, giơ tay báo cáo.
“Lưu Thiên Tuệ.”
“Có ạ.” Cô hô.
“Lưu Thiên...Phiết.” Mở mắt nhìn kĩ trong lòng không ngừng nghĩ thầm cái tên này vừa lạ vừa khó đọc.
“Có.” Đại thiếu gia giơ tay. Chủ nhiệm nhìn rồi gật đầu, tiếp tục điểm danh.
Tiết đầu tiên của ngày đầu tiên lúc nào cũng là sinh hoạt lớp, trong mọi người đang suy nghĩ về định hướng của mình trong tương lai thì với vai trò của một giáo viên chủ nhiệm Thảo Hương đi đến từng bàn trao đổi với mọi học sinh, ngoại hình xinh đẹp lại còn ăn nói khéo léo phút chốc cô khiến cho cả lớp sôi động hẳn lên khác hoàn toàn với không khí ban đầu. Đi hết một vòng lớp và cuối cùng dừng lại tại chỗ bàn của đám người đại thiếu gia. Thảo Hương mỉm cười ngồi xuống bên cạnh cậu, mùi hoa oải hương dịu ngọt thoang thoảng toát ra từ người cô tạo nên một cảm giác hết sức thoải mái.
“Thiên Phiết, em đã ghi xong chưa? Có cần cô giúp gì không?”
Quan tâm hỏi han. Đại thiếu gia cúi mặt tập trung làm bài, tay phải cầm bút viết lia lịa, tay trái đưa qua một tờ giấy ghi vỏn vẹn vài chữ “quản lý công ty gia đình”, không thèm đáp lại dù chỉ một từ. Cầm lấy phiếu nghề nghiệp của cậu, hai mắt Thảo Hương bỗng sáng lên, tự nhiên nhích người sang phía cậu định nói gì đó thì cô nhìn thấy ngón tay trắng nõn ra sức chọt lên người Thiên Phiết, cứ tưởng cậu sẽ khó chịu ai ngờ lại mỉm cười quay xuống nhìn người con gái có mái tóc trắng rực rỡ.
“Anh hai, em muốn làm giáo viên, anh thấy thế nào?” Mong chờ giương đôi mắt to tròn như cún con chớp chớp nhìn cậu.
“Thế hệ học sinh sau này sẽ bị hủy hoại, chưa kể em đã cân nhắc trình độ của em chưa?”
“Vậy bác sĩ thì sao?”
“Thiên Tuệ, bạn thân à, nghề gì cũng hợp với cậu trừ nghề đó ra, nếu có ngày cậu mà đỗ vào trường đại học y dược thành phố thì ngày đó sẽ là ngày diệt vong của trái đất rồi đấy.”
“Tiểu Hoa, cậu muốn chết à?” Nhị tiểu thư trừng mắt hâm dọa Tiểu Hoa Đà.
“Nhất Trung nói đúng đấy.” Đại thiếu gia quay hẳn người xuống phía sau, trực tiếp chống cằm nhìn thẳng mặt cô.
“Vậy thì em hợp với nghề gì nhất.”
Cả anh và cậu đều im lặng nhìn nhau, sau cùng cũng chỉ mỉm cười cho qua chuyện mà thôi. Thảo Hương ngồi bên cạnh mỗi khi muốn nói đều bị cướp lời khiến cho cô cảm thấy hình như mình là người thừa vậy. Vâng, đúng vậy, nhận định của con gái lúc nào cũng đúng cả.