Đại thiếu gia cẩn thận bế chặt Thiên Tuệ trên tay từ lúc ở trường cho đến khi về tới nhà, người làm vừa nhìn thấy cậu chủ về thì ngay lập tức nhanh tay mở cửa chính, đứng sát một bên. Thiên Phiết im lặng bước vào, ông bà Lưu gia đang ngồi thưởng thức buổi trà chiều, nhìn thấy điều bất thường trước mắt liền tái mặt tiến lại gần. Bà Lưu lo lắng hỏi han chỉ nhận được nụ cười ngọt ngào của nhị tiểu thư trong khi khuôn mặt của đại thiếu gia thì đen hơn một nửa. Sau khi thuật lại hết mọi việc theo một cách đơn giản nhất đó chính là nói nhanh hết mức có thể, ông bà Lưu gia ai nấy cũng mắt hoa tai ù, đầu gật lia lịa theo từng câu nói của đại thiếu gia.
Kết thúc lời nói là câu xin phép lên lầu trong khi hai người kia chưa kịp định hình lại thì đã không thấy bóng dáng tâm hơi của cậu đâu nữa. Đúng lúc đó Nhất Trung bình tĩnh tiến vào, lễ phép thưa hỏi chuẩn bị lên phòng nghỉ thì liền bị quý bậc phụ huynh giữ chặt, kiên quyết bắt anh nói lại lý do vì sao lại xảy ra chuyện như vậy. Tiểu Hoa Đà thân tàng bất lộ, nói dối như thần, câu nào câu nấy đều thêm vào những biểu cảm sâu sắc như đi vào lòng người, càng nói càng hăng nhưng không vì thế làm lộ sự thật. Quả đúng là bạn thân chí cốt, tương thông suy nghĩ, nhắm mắt cũng có thể lại những từ mà đại thiếu gia đã trả lời. Ông bà Lưu gia nghe xong không khỏi cảm thấy xót cho nhị tiểu thư, bọn họ nhẹ nhàng nhắc anh nhớ xem kĩ vết thương của cô, nhẹ thì có thể nghỉ ngơi nếu nặng quá thì cứ việc nhập viện cũng không có vấn đề gì. Anh ngoan ngoãn vâng vâng dạ dạ rồi nhanh chóng phóng lên lầu.
Bước vào căn phòng dán đầy hình ảnh vũ khí chưa kể bốn bức tường còn có vài vật mang tính chất trang trí nhưng cũng có thể lấy ra giết người dễ như chơi, cậu dìu cô ngồi trên giường. Đôi mắt phượng dài cứ nhìn chằm chằm vào khúc quấn vải quanh vết thương của Thiên Tuệ.
“Còn đau không?”
“Anh đang hỏi ai vậy? Em sao? Em mà đau à? Hết rồi.”
Cô thoải mái ngả ra đằng sau, lớp nệm mềm mại như tơ tầm thượng hạng cứ chầm chậm nảy lên. Nhị tiểu thư sung sướng bò hẳn lên giường, dùng chiếc chăn cuộn tròn mình lại thành một đòn bánh tét chỉ chừa ra hai con mắt to tròn nhìn cậu, giọng nói trầm trầm phát ra, cô năn nỉ anh trai mình bật giúp máy điều hòa trong phòng. Đại thiếu gia thở dài vươn người qua chiếc bàn nhỏ đặt trên đầu giường, mạnh tay ấn nút. Hơi mát ngay lập tức bao trùm cả căng phòng.
“Nếu như ngày nào cũng được ngủ thì thật tốt.”
Thiên Tuệ nhắm chặt cả hai mắt nằm hưởng thụ, cậu chỉ im lặng ngồi một bên đưa lưng về phía người con gái có mái tóc bạch kim không nhúc nhích gì, đơn giản là hưởng ké hơi lạnh từ phòng em gái mình. Tuy không ai lên tiếng nhưng thật sự cảm giác từ đâu ập tới, hết sức dễ chịu, yên ắng mà bình thản đến lạ thường. Tiếng máy điều hòa cứ nhò nhỏ phát ra từng đợt gió mát lạnh khẽ lướt qua mặt. Thiên Phiết liếc mắt nhìn cô thì người nào đó đã chìm sâu vào trong giấc ngủ từ lâu, thiếu niên tuấn mỹ vươn vai một cách sảng khoái...
“Thiên Tuệ, chân cậu sao rồi?”
Nhất Trung mở cửa phòng của người bạn thân ra chứng kiến cảnh cả hai anh em nhà họ Lưu đều ngoan ngoãn yên giấc, cô em thì cuộn tròn như một con sâu ú, cậu anh thì hoàn hảo tựa đầu thiếp đi trên ghế dựa đặt sau giường. Ánh sáng mặt trời mờ ảo căn bản không thể nào phá giấc ngủ của hai người. Tiểu Hoa Đà nhanh tay đưa chiếc điện thoại của mình lên bấm liên hoàn, hình ảnh hiếm hoi như thế này nếu không nắm được thì sẽ phí của trời lắm đấy. Thỏa mãn, anh chu đáo nhẹ nhàng đóng chặt cửa lại rồi chạy biến vào phòng mình.
Cả hai hoàn tỉnh sau khi bị bà má già Nhất Trung kêu dậy để dùng bữa trưa, mặt mũi ai nấy cũng đều ngơ ngác, ngái ngủ. Anh mỉm cười lại giơ chiếc điện thoại định chụp thì đột nhiên một bàn tay thon gầy vươn tới hất văng vật mà Tiểu Hoa Đà đang cầm trên tay. Hai mắt người con trai ấy như muốn rớt ra khỏi tròng, ấm ức trừng mắt với đại thiếu gia nhưng chỉ nhận được hàn khí mãnh liệt từ người đó, anh nhỏ bé quay lưng.
“Tớ sẽ đền cho cậu một chiếc điện thoại mới, được chưa? Nếu của cậu bị hư.”
Câu nói vừa ra thân hình đẹp đẽ ấy liền khựng lại, con ngươi nâu sẫm tức giận lúc này liền chuyển sang dạng long lanh chớp hàng mi, không kiêng nệ liền phóng mình tới ôm chằm lấy cậu.Nhị tiểu thư ngồi bên giường bơ phờ đánh một cái ngáp to, dụi dụi con mắt nhìn hai thằng con trai làm gãy chiếc ghế mà Đế Ly tặng cho cô lúc Thiên Tuệ quyết định chuyển qua đây và cũng là thứ mà cô trân trọng nhất liền nổi trận lôi đình giáng cho Nhất Trung một cú cốc đầu đầy đau điếng nhưng đến phiên đại thiếu gia thì lại không nỡ xuống tay, một phần cũng vì cậu là anh cô và một phần...là gì nhỉ? ngay cả chính cô cũng còn đang thắc mắc.Câu hỏi đó cứ theo chân cô từ lúc trưa cho đến lúc cô đi luyện tập, trải qua mười lăm phút gian nan mở tập bài học ra, dành hơn bốn tiếng chơi game cùng Tiểu Hoa Đà và cho đến khi dùng bữa tối.
...............................................
“Luôn luôn nghèo...”
Giọng nói trầm bổng vang lên, thân hình tuyệt mỹ hai nhìn cũng phát thèm của đại thiếu gia nằm gọn trên chiếc giường đơn của Nhất Trung. Chiếc áo sơ mi đơn điệu cài qua loa, quần tay nhăn nhúm...đúng là muốn giết người không bằng dao kéo mà. Cậu liên miệng gọi anh dậy nhưng Tiểu Hoa Đà chỉ biết ngửa cổ lên trời, há miệng mà ngủ ngon lành. “Bốp” tiếng đánh trầm đục vang lên, anh hoảng hốt bật dậy, đưa tay ôm lấy má phải của mình, lờ mờ nhìn xung quanh. Ánh sáng vàng nhạt mờ ảo chiếu lên đường nét mê người của Thiên Phiết càng làm anh thêm kinh sợ.
“Nửa đêm nửa hôm, cậu qua đây làm gì?” Nhìn lại người mình, anh thở phào nhẹ nhõm, pijamas vẫn còn nguyên vẹn. Đại thiếu gia bình tĩnh cầm cuốn sách “Một trăm cách chinh phục trái tim người con gái” làm vẻ mặt suy tư. Nhất Trung run lên cầm cập.
“Chưa tới mười hai giờ đêm nên không thể gọi là nửa đêm được, mà tớ thấy ở trong đây người ta nói, bước đầu phải ân cần chu đáo, nhưng phải thật tự nhiên tránh gây hiểu lầm, sau đó là dời sự quan tâm của mình lên người đó đi một nửa vào những cô gái xung quanh, nếu bạn thực hiện đúng như trên thì tỉ lệ thành công sẽ được thấy rõ, nhưng tớ có thấy gì đâu, rõ ràng đã áp dụng đúng như vậy rồi mà?”
Đưa mắt lên nhìn Tiểu Hoa Đà, anh chỉ mỉm cười và lựa chọn sự im lặng là trên hết, nếu bây giờ cửa chính phía dưới nhà mà mở thì chắn chắn mỹ thiếu niên này sẽ áp dụng đúng một trăm phầm trăm kế thứ ba mươi sáu của binh pháp Tôn Tử “tẩu vi thượng sách” mất thôi. Cố gắng hít một hơi thật sau, đôi mắt nâu sẫm của anh lập tức xẹt qua tia sáng khác thường.
“Tên sách là gì?” Anh hỏi.
“Một trăm cách chinh phục trái tim người con gái.” Cậu đáp
“Chinh phụ cái gì?”
“trái tim người con gái.”
“Vậy tức là làm cho con tim của người con gái mà mình muốn chinh phục phải yêu thích mình đúng không?
“Đúng.”
“Vậy thì cậu nên ném cuốn sách đó đi là vừa. Thứ nhất nó phí tiền, thứ hai nó thiếu logic. Tim chỉ là một bộ phận cung cấp máu cho cơ thể, duy trì sự sống cho sinh vật. Nó không có cảm giác, giả sử khi cậu xem một bộ phim lãng mạn vô cùng sến súa, nhân vật nữ vì nam chính giày vò mà đến nỗi cô ấy phải bật thốt trong đau khổ: “Anh làm con tim em tan nát.” Đó chính là điều phi lý để lí giải sự thiếu logic mà tất cả các bộ phim hay tiểu thuyết, đến truyện tranh thường gặp. Nếu tim tan nát thì nhân vật nữ chính đã không còn sống để nói lên điều đó. Họ hoàn toàn không biết chính bộ não là nơi điều chỉnh cảm xúc của bản thân, và lý trí là điểm nhấn của điều đó.” Lời nói hùng hồn đầy sức thuyết phục của anh như thức tỉnh đại thiếu gia. Cậu trầm mặt nhìn quyển sách.
“Vậy không còn cách nào nữa sao?”
“Không phải là không còn cách mà chỉ là cậu phải dựa vào đầu óc của cậu chứ đừng dựa vào ba cái thứ vô bổ như thế này, được rồi, tớ mệt rồi. Ngủ ngon ha, nhớ đóng cửa giùm tớ.” Nhất Trung cuộn chăn lên hết đầu, quay lưng mà ngủ. Thiên Phiết thấy vậy liền rời đi.
...........................................
Người ta có câu “Hãy trân trọng thời gian mà bạn đang có” quả nhiên là không sai, trong lúc Tiểu Hoa Đà tận hưởng một đêm dài thì cách cửa phòng liền hé mở. Một thân hình đồ sộ bước tới trước mặt anh, con ngươi sáng quắt chiếu thẳng lên người Nhất Trung.
“Tiểu Hoa, Tiểu Hoa...”
Tiếng nói hạ âm hết cỡ vang lên nhưng vẫn giống như lúc trước anh ngủ như chết. “Chát” và nhị tiểu thư đã thẳng tay tát xuống gương mặt mà khiến mọi người khen ngợi hết lời, niềm kiêu hãnh của anh. Người con trai đáng thương nhảy dựng lên, xoa xoa má trái. Quả là anh em đồng lòng, người anh bên phải, người em còn lại. Tiểu Hoa Đà mếu máo muốn rống lên nhưng liền bị cô nhanh tay bụm chặt, Thiên Tuệ thỏ thẻ.
“Bây giờ mọi người đều ngủ rồi, đừng la lớn như vậy nếu không sẽ tưởng lầm có trộm đấy, như thế thì phiền phức lắm.”Ngón tay trỏ thon dài đặt trên môi cô ra dấu hiệu, anh thống khổ oán hận trời đen.
“Cậu thân là con gái, sao lại mò đến phòng con trai lúc nửa đêm như vậy? Không sợ sao?”
“Tớ là ai? Cậu là ai? Còn nữa, bây giờ là một giờ năm phút rồi tính ra là trời sáng rồi đó.”
Cô ôm chặt chiếc chăn quấn quanh thân mình, tự nhiên ngồi xuống giường anh. Lại thêm một lần nữa trong suy nghĩ của Tiểu Hoa Đà đáng thương dấy lên câu hỏi có phải mình đã chọn sai để mà chơi không? Và thế là anh phải gồng mình lý giải hết mọi thắc mắc của nhị tiểu thư, tại sao cô lại có tình cảm không thể nói lên lời được với đại thiếu gia? Tại sao ại không thích cậu quan tâm người khác ngoài mình? Hay vì cái gì mà anh hai cô lại chiều chuộng cô đến như thế?...
Nhất Trung ngồi nghe Thiên Tuệ nói không ngừng khiến anh suýt nữa ngủ quên mà lọt xuống giường, cố tới cố lui thì cơn buồn ngủ vẫn lớn hơn lý trí, lời nói của cô lúc này chẳng khác nào ruồi muỗi bay quanh. Quầng mắt bắt đầu xuống hiện dưới mí mắt, anh điên tiết vò lấy mớ tóc trên đầu mình mà thét lên.
“Là bởi vì Thiên Phiết thích cậu đó, tên đó đang có tình cảm với cậu và cậu cũng như thế. Làm ơn đi hai người thích nhau thì đi mà bày tỏ với đối tượng đi chứ? Đừng có đến phá giấc ngủ của tớ. Cậu thấy vết đỏ bên má phải tớ không? Thằng anh của cậu mới cho tớ đấy, nay cậu lại bồi thêm một bên, đúng là...”
Nói đến đây anh mới sực nhớ mình đã nói những gì, lời nói lúc nãy nay tắc nghẹ trong cổ. Nhị tiểu thư thật sự không dám tin vào lời nói của anh, phút chốc gương mặt cô trắng bệch, lật đật chạy biến ra khỏi phòng Tiểu Hoa Đà. Kết quả của một cuộc viến thăm lúc nửa đêm đã đem lại kết quả hết sức bất ngờ, vượt trội ngoài dự đoán cả ba đồng chí của chúng ta đều mất ngủ. Đại thiếu gia thì vùi đầu vào nghiên cứu tình yêu xuất phát từ đâu? Nhị tiểu thư thì suy nghĩ quá nhiều đến tinh trạng mắt không thể khép lại. Còn nạn nhân và hung thủ gây ra mọi chuyện trên vì do quá sợ hãi nên không dám ngủ. Đúng là khởi đầu “tốt đẹp” cho một ngày mới.