Khu xưởng rộng lớn bị bỏ hoang vang lên những tiếng động va chạm nhẹ, càng lại gần âm thanh càng lớn. Hai cô gái trên người mồ hôi nhễ nhại giương mắt nhìn nhau, nhị tiểu thư thở hổn hển, đưa tay hất mái tóc óng ánh như tơ nhện sang một bên, người còn lại đá văng đôi giày trên chân mình ra, nhún nhảy lấy thế nhìn Thiên Tuệ. Thời gian như gần trôi, mọi hành động lúc này cứ như đoạn băng tua chậm. Từng giọt mồ hôi trong suốt rơi khỏi gương mặt đẹp đến ngất ngây của hai người. Ngọn tóc phấp phơ đung đưa theo từng nhịp chuyển động, hàng mi dài thanh tú khẽ chớp mở. Khuôn ngực phập phồng lên xuống chậm rãi.
Ánh nhìn nhuốm đầy sát khí, cả hai xông vào nhau với tốc độ kinh hoàng. Nhị tiểu thư phóng mình lên trên, xoay người trên không thẳng chân đá xuống Bối Vân. Cô gái phía dưới nhanh chóng né đi cú đá của người đối diện, tay phải giơ cao nắm lấy lấy chân Thiên Tuệ, tay còn lại không chút lưu tình mà đập mạnh xuống đầu gối của nhị tiểu thư. Hai hàng mày của nhị tiểu thư khẽ cau lại, nghiến chặt răng, dồn sức vào bàn chân còn chạm đất mà bật bung người đá thẳng vào đầu Bối Vân phát ra tiếng động lớn. Cả hai liền ngã xuống đất, hơi thở dồn dập, người nào người nấy cố gắng hít một hơi thật sâu gồng mình đứng dậy nhưng chỗ đánh lúc nãy trên chân cô bắt đầu nhói đau, còn Bối Vẫn cũng không khắm khá gì hơn khi đầu óc cứ quay điên cuồng.
Những người đàn ông đứng phía ngoài người nào cũng tái xanh mặt mũi nhìn bọn họ, nếu không phải biết rõ hai cô gái kia đã từng trải qua những khóa huấn luyện khắc nghiệt thì chắc chắn đám người đó đã không dám tin bọn họ lại có thể đánh nhau hơn hai tiếng mà không biết nghỉ. Đúng là thể chất hơn hẳn người thường.
“Cái tên kia không biết làm gì mà lại để cậu chạy nhảy khắp nơi như thế này? Không sợ hắn cuống cuồng chạy đi tìm cậu sao?” Thiên Tuệ khập khiểng cố gắng đứng thẳng, hỏi.
“Đừng lo, cậu ta đang tham dự buổi triển lãm tranh nghe nói cũng quy mô lắm, chắc tối nay mới về nhà.”
“Vậy tại sao cậu còn ở đây?”
“Ông chủ bảo phải đưa cậu ra ngoài vùng ngoại ô, tìm một căn nhà, chờ cho đến khi mọi việc trong này yên ổn thì khi đó cậu mới được phép quay trở lại.” Phủi đám bụi dính trên vạt váy của mình, Bối Vân thành thật trả lời.
“Yên ổn? Cái gì yên ổn? Chuyện gì đang diễn ra vậy? Khi không tại sao lại tấn công Thiên Phiết còn bắt cóc tớ đến nơi này?” Cô hoang mang không hiểu, người mẹ trẻ đối diện thoải mái tìm cái ghế đặt mông xuống ngồi. Ngước đôi mắt màu caramel ngọt lịm nhìn.
“Bí mặt của cậu với Thiên Phiết bị phát hiện rồi, ngay trong lúc cậu đang ở Tiểu Thanh Lân ấy, còn sự việc diễn ra sao thì tớ chịu, tớ chỉ hoàn thành bổn phận của mình thôi.”
Lời nói của Bối Vân như ngọn lửa đang chảy dữ dội đến quả bom đã được đặt sẵn và “bùm” một tiếng, nhị tiểu thư điếng người. Cơ thể chấn động dữ dội, vội vàng tiến tới bấu chặt hai vai của người mẹ trẻ, giọng nói lắp bắp chứa đầy kinh ngạc cùng sợ hãi, con ngươi đen láy không nhiễm tạp chất nhìn thẳng vào gương mặt tựa như thiên sứ của người phía dưới, gằng giọng hỏi.
“Ba tớ...biết chuyện rồi?”
“Ừm, ngài ấy biết rồi.”
“Bối Vân, cậu với tớ dù gì cũng là bạn thân bao nhiêu năm nay, từ trước tới giờ, tớ chưa lần nào cầu xin cậu nhưng hôm nay có thể nể tình bạn của chúng ta mà đưa tớ về nhà không? Chỉ lần này thôi, tớ chắc chắn bây giờ nếu tớ có thể giải thích chuyện này với ba thì ông ấy sẽ chấp thuận thôi. Còn nữa Thiên Phiết đang bị thương không biết ra sao, chỉ cần...chỉ cần cậu giúp tớ...”
“Tách” âm thanh tinh túy phát ra nhẹ nhàng rơi trên khuôn mặt trắng mịn của cô bạn thân phía dưới, bất ngờ nhìn đôi mắt của nhị tiểu thư lúc này lắp đầy nước mắt, không chỉ Bối Vân mà đến cả nhị tiểu thư cũng hoảng hồn. Cô đang khóc sao? Vì cái gì mà rơi lệ? Là lo sợ hay là vì lo lắng cho đại thiếu gia, đến ngay cả cô cũng không biết. Một bang chủ đầu đội trời chân đạp đất, lạnh lùng đến vô tình chỉ vì một sự thật bị phát hiện liền biến thành một cô gái yếu đuối, mỏng manh đến đáng thương? Bối Vân thở dài gỡ bàn tay đang bấu vào vai mình đến phát đau xuống, nắm thật chặt, cô mỉm cười. Nụ cười vui tươi, vô hại luôn là độc quyền của người mẹ trẻ này.
“Lệnh của ông chủ là tuyệt đối, bất quá ai biểu cậu là bạn thân tớ chứ? Nhưng có chuyện gì thì đừng có đứng đực ra đó mà chịu trận, nên nhớ bên cạnh cậu còn có Bối Vân thông minh này.” Người con gái mạnh miệng vỗ ngực nói lớn làm cho Thiên Tuệ trước là bất ngờ sau thì phì cười.
“Đúng...đúng...cậu thông minh nên mới giả ngu đi câu trai chứ gì?”
“Không, đó gọi là chiến lược thâu tóm mục tiêu.” Đưa tay vào trong túi quần, chìa ra khăn tay trắng tinh đưa cho Thiên Tuệ, cô sụt sịt mũi tiếp nhận.
Lại một sự thật được phơi bày, Cao Bối Vân, năm nay mười tám tuổi, khỏe mạnh lành lặn hoàn toàn bình thường không có bệnh án hay tiền sử tội phạm gì cả, chỉ có điều là cách cô tìm lấy tình yêu hơi khác người một chút mà thôi. Lợi dụng dung mạo khả ái bên ngoài, giả vờ bị mắc bệnh thiểu năng mà ngày ngày tản bộ trên phố câu dẫn nam tử. Thuận mắt thì cười không thuận liền cho ăn đấm, cứ ngỡ đồng chí Hoàng Ân tốt bụng trời thương, ai ngờ lại sập bẫy của người con gái khiến cho nhị tiểu thư nể phục vài phần này chứ? Nhẹ dạ cả tin, ra sức bảo vệ cho người yêu bé nhỏ nhưng nào hay biết đằng sau đó là kế hoạch đã được định sẵn từ lâu.
Bối Vân nhỏ nhẹ ra lệnh đám người đứng trước cửa cho xe quay trở về thành phố, lúc đầu bọn họ còn chần chừ nhưng sau đó liền nghe theo một cách vô điều kiện vì hai người con gái đứng đối diện đang làm bộ mặt như muốn lột sạch da trên người của bọn họ và tay chân của các nàng không ngừng khởi động chuẩn bị.
...........................................
“Thiên Phiết, tất cả xong rồi.” Nhất Trung lưng đeo ba lô nặng trĩu, đầu đội nón kết màu sáng, mắt đeo kính râm, áo thun thoải mái cùng với quần tây tới gối, hông vác ống nhòm được đặt trong bao. Đại thiếu gia sững sờ nhìn anh, cuống họng bỗng khát khô, khó khăn cất lời.
“Cậu đang định leo núi à?”
“Không, trong đây có tất cả những vật dụng cần thiết, hộp sơ cứu phòng hờ Thiên Phiết của chúng ta bị thương, thuốc trị độc nếu cậu không may bị rắn tấn công. Bản đồ thành phố khi bị lạc đường còn có cả la bàn dò hướng nữa, và soffell đuổi muỗi cùng với kem chống nắng cũng quan trọng không kém, còn...” Tỉ mỉ liệt kê từng món đồ trong ba lô còn cẩn thận giải thích cho cậu nghe.
“Xin lỗi, cậu không chỉ muốn leo núi còn có cả ý định đi tắm biển nữa. Nhất Trung, làm ơn đi, chúng ta đi tìm Thiên Tuệ chứ không phải chuẩn bị đi du lịch hay bỏ nhà đi bụi. Dẹp cái đống đó xuống giùm tớ đi, chỉ cần một cái điện thoại cùng với thẻ ngân hàng thôi là đủ rồi. Còn nữa, chúng ta có xe nên hãy cất cái đôi giày leo núi nặng nề đó ngay, còn chẳng biết em ấy ở nơi nào nên đừng mang quá nhiều đồ tránh gây mệt cho bản thân.”
Đại thiếu gia mặc quần áo thường này, tương đối hợp với thời tiết dạo gần đây, lấy chiếc nón mũ trai che đi dải băng quấn trên đầu mình, vai khoác chiếc cặp xệ một bên bước ra khỏi phòng, chẳng thèm ngó ngàng gì đến anh, Tiểu Hoa Đà bĩu môi, lầm bầm.
“Sao không nhắc sớm, tớ còn chuẩn bị cả visa...”
Lúc bọn họ chưa kịp mở cửa ra thì bên ngoài đã vang lên tiếng chuông cửa làm hai đồng chí của chúng ta giật bắn người. Không phải chứ chỉ mới có sáu giờ sáng, ai lại đến nhà người khác sớm như vậy? Nếu không phải thân thích với gia đình họ Lưu này thì những người làm vườn hay bảo vệ bên ngoài kiên quyết không cho bước vào đâu. Đại thiếu gia hít một hơi thật sâu nắm chặt chốt cửa, Nhất Trung thấp thỏm đứng phía sau. “Cạnh”...
“Xin hỏi, Thiên Tuệ, em ấy đã dậy chưa? Tôi là...”
“Sao lại là anh?”
Thiên Phiết mặt lạnh nhìn người con trai trên người mang đậm khí chất phóng khoáng. Mái tóc đen lãng tử cùng với đôi mắt nâu nhạt thanh khiết, bờ môi mỏng hấp dẫn. An Thành nghiêm chỉnh chắn ngay trước cửa, đưa mắt đối diện trực tiếp với cậu, mở miệng.
“Nếu không là tôi thì là ai đây, anh vợ?”
Hai chữ “anh vợ” được nói ra vô cùng dễ nghe nhưng đại thiếu gia lại chán ghét vô cùng. Cậu từng đọc qua thông tin của hắn, công ty mới gần đây được thành lập lại vươn lên với tốc độ chóng mặt về kinh tế lẫn chính trị đều là nhờ công sức của cái tên đẹp mã này, còn mang tầm ảnh hưởng không thua kém gì công ty Lãn Huyết của gia đình cậu. Nói không chừng sau này có thể vươn xa hơn cả tập đoàn của cậu nữa, nhưng đại thiếu gia nào để yên cho chuyện đó, huống chi người đàn ông này lại có ý muốn mang nhị tiểu thư ra khỏi vòng tay của cậu chứ? Hai người mang trên mình vẻ đẹp có thể khiến bất kì người nào nhìn vào hoặc là ngưỡng mộ hoặc là ganh tị, một sắc sảo đến băng lãnh, một trầm lắng đến choáng ngộp. Đều vì cô gái nào đó mà không ngại trừng mắt lẫn nhau.