Tiết đầu tiên trôi qua khá khó khăn với bài kiểm tra tốc độ khốc liệt, sang tiết hai thì toàn thể lớp đều thở phào nhẹ nhỏm vì bây giờ chỉ cần ngồi bàn luận vấn đề với nhau bằng tiếng anh. Tuy mọi người hôm nay khá ngỡ ngàng trước hành động của đại thiếu gia nhưng không ai dám mở miệng hỏi vì trong lớp ngoại trừ cô cùng anh thì chẳng có ai thân với cậu cả, nên đành nuốt xuống sự tò mò của mình vào trong bụng.
Nhị tiểu thư của chúng ta bình thường cho dù trời có nắng gắt trên đầu hay thời tiết đột ngột chuyển lạnh đến tím tái cả người thì vẫn còn sức để nói huyên thuyên những chuyện trên trời dưới đất, không ngại thiên tai, bão tố, cô cứ nói như một cái máy nhưng chỉ có những giờ thảo luận như thế này cho dù có cố gắng cậy miệng của cô ra thì nhị tiểu thư vẫn kiên quyết không hé răng dù chỉ một chữ. Trong lớp vang lên những giọng nói nho nhỏ, phát âm cực chuẩn kèm theo những lúc nhấn âm trầm bổng du dương trong từng lời nói, càng nghe lại càng hay.
Thiên Tuệ đưa mắt nhìn Nhất Trung cùng anh trai mình, mỗi người một câu, nhịp nhàng đến lạ thường, giọng nói trầm ấm cuốn hút của Tiểu Hoa Đà cùng với thanh điệu từ tính quen thuộc của Thiên Phiết khi kết hợp với nhau cực kỳ dễ nghe. Dù cô không hiểu họ đang nói gì nhưng nhị tiểu thư vẫn phải công nhận giọng hai người họ quả thật rất hay. Hay đến nỗi cô gục mặt ngủ lúc nào cũng không biết, Thảo Hương đi xung quanh lớp vừa nhìn thấy Thiên Tuệ nằm ngủ ngon lành thì trong lòng liền cảm thấy khó chịu.
Tiến lại gần định biến nhị tiểu thư thành trò cười cho lớp bỗng nhiên một suy nghĩ loét lên trong đầu vị chủ nhiệm này, Thảo Hương tao nhã vỗ nhẹ lên vai cậu, nụ cười bán nguyệt càng làm cho mặt cô thêm xinh đẹp, khóe mắt cong lên lấp lánh trong ánh nhìn.
Trên con đường tình yêu, nếu không có kiên nhẫn cùng với những chiến lược sáng suốt thì tình yêu đó sẽ rất khó thành, cô một người con gái đôi mươi, xuân tươi còn phơi phới chỉ vì bị tạt một thao nước lạnh trong quá khứ suýt tí nữa đã từ bỏ cục vàng trời ban này nhưng nghĩ đi cũng phải nghĩ lại, bọn đàn ông con trai trên đời ai chẳng thích người phụ nữ xinh đẹp chứ, dịu dàng, nhã nhặn, ngoan ngoãn bảo đâu dạ đó. Thảo Hương có đủ chỉ là cậu chưa thấy mà thôi. Vâng, với suy nghĩ tích cực hóa này, vị chủ nhiệm đã một lần vực dậy con tim bé nhỏ của chính mình, nhất quyết làm cho đại thiếu gia đổ gục mình thêm lần nữa.
“Phiết, phiền em kêu Thiên Tuệ ngồi dậy giùm cô.”
Trong khi Thiên Phiết chưa có động tĩnh gì thì Nhất Trung đã nở nụ cười nham hiểm, cánh tay vươn thẳng đầy uy mãnh rồi hạ xuống thành một đường cong hoàn mỹ, ngón tay thon dài bật bung. Âm thanh đã tai cùng với tiếng la đau đớn của nhị tiểu thư vang lên khắp phòng, Thiên Tuệhai tay che kín cái mũi bắt đầu ửng hồng, hai mắt đỏ ngầu nhìn Tiểu Hoa Đà, mặt anh lúc này hiện lên hàng chữ: “Phục thù ta quyết tới cùng" càng khiến cho cơn tức nhỏ bạn thân thêm bùng nổ. Nhị tiểu thư chuẩn bị trả lại thì thấy anh chỉ chỉ về phía sau, ngay lập tức Thảo Hương đã đứng đó từ bao giờ, cô giật thót mình, hành động trên tay cũng biến mất đành phải ghi nợ trong lòng. Nhất Trung cười vui vẻ bất chợt sát khí cùng hàn khí của anh em nhà họ Lưu công kích, da đầu tê rần một trận, nụ cười méo mó biến dạng, cúi đầu vùi mặt vào trong đống sách.
“Thiên Tuệ, em không sao chứ?” Quan tâm, ánh mắt liếc nhìn đại thiếu gia.
“Dạ, vẫn ổn ạ.”Cô lắc đầu giọng nói hơi ngượng nghịu trả lời.
“Nếu cảm thấy mệt thì em có thể xuống phòng y tế nghĩ một chút.” Lo lắng, cả người đứng sát bên cạnh cậu.
“Dạ, thôi được rồi cô.”
Thảo Hương gật đầu rồi chậm chạp bước ra chỗ khác, thon hình quyến rũ uyển chuyển bước đi thu hút ánh mắt của mọi học sinh trong lớp tiếc là chẳng vừa mắt người nào đó. Ngồi gồng mình cuối cùng cũng xong ba tiết học, Tiểu Hoa Đà chạy bán sống bán chết cố gắng thoát khỏi long trảo của nhị tiểu thư. Hai chân của nhị tiểu thư dồn lực, phóng nhanh về phía trước đè ngã anh xuống nền đất, chiếc áo khoác len trắng ngắn tay của Nhất Trung dính đầy bụi đất, cô hả hê cười. Đại thiếu gia phì cười nhưng sau đó lại thở dài bước lại gần đỡ anh đứng dậy.
“Ái chà, ở đây vui quá đi, cho tôi tham gia với.”
Gương mặt góc cạnh sắc sảo, lông mày lưỡi mác mạnh mẽ, đôi mắt sâu cuốn hút cùng với con ngươi nâu nhạt trong veo, An Thành tươi cười. Mặt Thiên Phiết bỗng nhiên đanh lại, nhị tiểu thư thì bất động thanh sắc, Tiểu Hoa Đà thì mải miết phủi đống bụi trên người chẳng có hơi sức đâu mà quan tâm tới hắn.
“Đừng nhìn tôi như vậy chứ, anh vợ. Tôi đến đây không phải đi gây chuyện với cậu đâu.” Nói rồi, hắn quay qua bên nhị tiểu thư.
“Thiên Tuệ, em có rảnh không?” Cô bất ngờ chẳng biết phản ứng sao thì một bóng lưng chắn trước mặt cô.
“Thứ lỗi, hôm nay em ấy bận rồi.” Đại thiếu gia nhíu mày, hắn tỏ vẻ thất vọng.
“Hôm qua, tôi mới tìm được bốn vé khuyến mãi siêu hấp dẫn của công viên giải trí gần đây định rủ mọi người đi cùng nhưng tiếc quá...”
Công viên giải trí thì ai chả đi bao giờ, nói đúng hơn là nó quá quen thuộc đến phát ngán đối với lứa tuổi trưởng thành nhưng hình như lời mời này xem ra khá hấp dẫn đối với nhị tiểu thư, không phải là cô chưa từng đến mà là hiếm khi đến những nơi như thế này, vì thế Thiên Tuệ khá hứng thú. Nhìn thấy sự phấn khởi trong mắt cô, đại thiếu gia cảm thấy hơi khó chịu.
“Muốn đi sao?” Cậu hỏi.
“Muốn.”
“Vậy vài bữa sau anh dẫn em đi, còn giờ thì về nhà thôi.”
Lời nói làm cho An Thành đứng đối diện khá hụt hẫng, cứ nghĩ có thể dụ được đám trẻ này ai ngờ lại nhận được câu trả lời phủ phàng. Tiểu Hoa Đà bên cạnh hai vai run lên, khóe môi méo mó. Quả thật đại thiếu gia của nhà họ Lưu không phải ai muốn đụng là đụng được dễ dàng đâu, con người này đã luyện thành tinh rồi. Thiên Tuệ bước theo phía sau bỗng nhiên dưới chân mất lực, cả người ngã vào lòng hắn. An Thành lập tức bế cô vào tròn chiếc xe hơi màu trắng đậu sẵn kế bên.
“Này, anh làm gì vậy? Mở cửa ra.” Trong khi, nhị tiểu thư còn đang ngơ ngác thì cậu đã lớn tiếng đập tay vào trong cửa kính. Bỏ ngoài tai mọi lời nói Thiên Phiết, hắn nhấn ga phóng ra ngoài đường cao tốc.
“Công viên giải trí thẳng tiến.”