Mỗi ngày đến trừơng cô đều phải chịu đựng đủ loại ánh mắt và hầu hết đều là ghen tị.
Nhưng vẫn chưa có kẻ nào dám hành động cả.
Cuộc sống học đừơng của cô vẫn khá an nhàn trứơc khi nghe tin là mình sắp phải thi học kì.
Mọi ngừơi đã biết cô là chúa lừơi chưa nhỉ! Siêng năng chỉ là nhất thời mà thôi còn lừơi biếng mới là trừờng tồn mãi theo thời gian a.
Lúc thi vào trừơng này cô chỉ vừa đủ điểm trung bình tất cả các môn mà thôi.
Và 1 phần khác là do may mắn.
Và vấn đề là từ đầu năm đến giờ cô chưa học gì cả.
Về nhà chỉ có ăn với ngủ, tập vở thì chất thành đống mà có bao giờ đụng vô đâu.
Du dựng ngừơi dậy, đến ngồi vào bàn.
Bắt đầu lấy tập sách ra...!
5 phút sau...!
- Con mẹ nó, trong này ghi cái gì vậy nè!_ Du ôm đầu, nhịn không đựơc mà chửi thề.
Thực sự thì cô hiểu gì cô chết liền.
Du nhớ lại những lúc thầy cô giảng bài nhưng trong đầu hoàn toàn trống rỗng.
Hình như...!2 phần 3 số tiết trong ngày cô toàn nằm ngủ.
Còn 1 phần 3 còn lại thì lại ngồi thẩn thờ nhìn ra cửa sổ ngắm chim (=_=".
Bó tay)
Đặt cuốn tập xuống bàn, Du bỗng nhiên nghĩ ra 1 cách.
Sao cô không nhờ mấy ông anh mình kèm cho nhỉ?
Nhưng vấn đề là nên chọn ai bây giờ.
Kiệt hả? Trực tiếp bỏ qua.
Hay là Sang? Cũng không đựơc, cô không nghĩ là 1 ngừơi kiệm lời như cậu có thể giảng bài, vả lại cô còn đang tức giận cậu chuyện kia.
Còn ngừơi cuối cùng chính là Khải.
Cô nghĩ Khải là ngừơi thích hợp nhất.
Ngay từ hồi cấp 2 ảnh đã nổi tiếng không chỉ về khuôn mặt mà còn về sự thông minh của mình.
Đó cũng là 1 trong 1 đống lí do khiến cô hâm mộ anh đến vậy.
Hít sâu 1 cái, Du chuẩn bị tinh thần rồi gõ cửa.
- Vào đi, cửa không khoá_ giọng nói trầm ấm của Khải từ trong truyền ra.
Du đẩy cửa vào thì thấy Khải đang ngồi trên bàn học ghi ghi chép chép gì đó.
Có vẻ như là đang học bài.
Nhưng hình như do quá tập trung nên không để ý thấy Du đã đi đến bên cạnh.
- Anh Khải_ Du ngập ngừng 1 lúc rồi mới dám lên tiếng.
- Ách, Du.
Em làm gì ở đây vậy?_ Khải hơi ngạc nhiên nhìn cô.
- À thì...!Em có việc muốn nhờ anh giúp_ Du cúi đầu, nghịch nghịch móng tay, nhỏ giọng nhờ vả.
Sợ rằng anh sẽ từ chối.
- không cần ngại, Chúng ta là anh em với nhau cả mà, có gì cứ nói.
Nếu làm đựơc thì anh sẽ tận lực giúp đỡ_ Khải nở 1 nụ cừơi ấm áp, sảng khoái đáp.
- Chỉ là...!Sức học của em không đựơc tốt cho lắm nên em muốn nhờ anh giảng vài môn_ Tuy đã chuẩn bị sẵn tâm lí nhưng khi đứng trứơc anh ấy cô vẫn cảm thấy hồi hộp.
- Anh cũng đang ôn tập đây, sẵn tiện giảng cho em vài bài cũng không sao_ Khải vẫn lưu loát nói 1 cách tự nhiên.
Không nói 2 lới liền đồng ý.
- Ể, Ngay bây giờ sao?_ Du hơi ngạc nhiên, còn tửơng anh phải sắp xếp tính toán thời gian nữa chứ.
Không ngờ lại đồng ý nhanh vậy
Lát sau, Du ôm theo 1 đống tập sách sang phòng Khải.
- Ừm, bắt đầu từ đây đi nhé!
....
....!
Ở 1 nơi khác, trời cũng đã nhá nhem tối, các quán bar cũng bắt đầu đông khách.
Trong quán bar, ở 1 góc vắng ngừơi.
Có 3 chàng trai đang ngồi đó.
Tuổi cũng chỉ trong khoảng trên dứơi 20 mà thôi.
Chàng trai ngồi ở vị trí trung tâm còn đang hút thuốc lá.
- Những chuyện đại ca dặn em đều đã hoàn thành hết rồi, tiếp theo em nên làm gì ạ_ Chàng trai phía bên trái cẩn thận, hơi dè đặt nói.
- Không cần làm gì hết, cứ việc đợi là đựơc.
Bên đó...!Vẫn chưa có động tĩnh gì sao?_ ngừơi ngồi ở giữa bình thản đáp, tay cầm điếu thuốc đưa lên rít 1 hơi dài.
Khói thuốc bay khắp nơi.
- Hình như có 1 nhóm ngừơi đang đi điều tra chúng ta nhưng hành tung của bọn họ rất bất thừơng.
Có vẻ như hậu thuẫn ở phía sau khá lớn nên mỗi lần điều tra đều bị họ cắt đuôi_ tên ngồi bên phải báo cáo.
- Ồ.
Vậy sao?_ Tên đại ca gác 2 chân lên bàn.
2 tay gác sau đầu tạo thành 1 tư thế rất thoải mái.
Môi bạc khẽ nhếch, tạo thành 1 độ cong tuyệt đẹp.
Tuy bị bóng tối làm mờ đi nên không thấy rõ khuôn mặt của hắn nhưng có thể khẳng định khuôn mặt này tuyệt đối mê ngừơi.
"Huyết Ảnh.
Sao nào? Ngươi sẽ làm gì khi bỗng nhiên xuất hiện 1 kẻ thế chỗ ngươi.
Ta đang rất chờ mong để gặp lại ngươi đấy"
....
....!
Sáng hôm sau là Chủ Nhật.
Khải dẫn Du ra ngoài với lí do là hóng mát, thư giãn.
Còn Du hả? Thấy đồ ăn ngon là 2 mắt loé sáng quên đi mệt mỏi.
2 ngừơi đang vừa dạo mát trong công viên vừa trò chuyện.
Bỗng nhiên 1 ngừơi nứơc ngoài tóc vàng mắt xanh dương tiến lại gần.
- Excuse me, Do you know where's the closest cinema?(bạn có biết rạp chiếu phim gần nhất nằm ở đâu không)_ chị ta bắt chuyện với 2 ngừơi.
Khải vừa định trả lời thì lại bị ngừơi đứng kế bên cứơp lời mất.
- Er...!I Know where it is.
Not too far from here.
You go strange ahead then turn right at the corner (Tôi biết nó ở đâu, không có xa lắm đâu.
Đi thẳng đến hết đừơng rồi quẹo phải) 1
Du giống như chỉ theo phản xạ mà trả lời.
Còn Khải thì kinh ngạc không ngớt nhìn cô.
Rõ ràng là anh phải mất cả tối giảng cho cô 1 đống ngữ pháp mà mỗi lần cô làm không sai cái này thì cũng sai cái nọ.
Thử hỏi 1 ngừơi như vậy sao có thể phản ứng nhanh đến vậy khi bị 1 ngừơi ngoại quốc hỏi chứ.?
- oh.
Thank you.
Er...! There one more thing i would like to ask(ồ, cảm ơn.
Còn 1 điều nữa tôi muốn hỏi)_ Thấy mình gặp đựơc ngừơi nói tiếng anh khá tốt nên sẵn tiện cô gái đó cũng hỏi luôn.
- I'll go to see the film with my boy friend but I still not choose one.
You can introduce to me some (Tôi sắp đi xem phim với bạn trai nhưng tôi vẫn chưa chọn đựơc bộ nào.
Bạn có thể giới thiệu vài cái cho tôi không)
- So...!What kind of film do you want to see?(bạn muốn xem thể loại phim nào)_ Du vuốt cằm thân thiện hỏi.
- it should be romance(nó nên là phim lãng mạn)
- Er...!Me before you is a great one you should watch(Bộ phim "Me before you" là 1 bộ phim hay bạn nên xem)_ Cô suy nghĩ trong chốc lát rồi trả lời.
- Thank you very much.
I should go by the way(Cảm ơn rất nhiều.
Tôi nên đi ngay)_ Cô gái cừơi chào tạm biệt với Du.
- Bye Bye_ Du cũng cừơi vẫy tay.
Ngừơi nứơc ngoài cũng thân thiện quá nhỉ!
Khải từ nãy đến giờ vẫn đứng như trời trồng.
Anh còn chưa tiếp thu nổi chuyện vừa xảy ra.
Vừa nãy Du...!Nói tiếng anh như gió...!Sao?
- Em..
Em có thật là không biết chút kiến thức gì về anh văn không vậy?_ Anh quả thật rất nghi ngờ, chẳng lẽ cô giả vờ học dở để đựơc sự giúp đỡ của anh sao?
- Thật mà.
Cứ nhìn 1 đống ngữ pháp là em muốn quăng cuốn sách rồi_ Du dây là thật lòng trả lời.
- Nhưng mà...!Nãy giờ em đối đáp với cô gái kia rất tự nhiên.
1 chữ cũng không thấy vấp_Khải đưa ra thắc mắc nãy giờ của mình.
- Đó là nhờ bao ngày luyện phim hành động của Mĩ đấy._ Du cừơi cừơi, gãi đầu đáp.
Tuy cô dở môn anh thật nhưng cô lại rẩt thích xem phim của Mĩ.
Kiểu như là mưa dầm thấm lâu ấy..nghe lâu thì ghi nhớ ở trong đầu thôi.
- Vậy lí do em học dở anh văn là gì? Nếu đam mê thì những thứ đó em phải giỏi chứ? Sao phần ngữ pháp em lại tệ vậy?_ Khải hỏi Du, cũng là tự hỏi bản thân mình.
Du nhún vai, lắc đầu.
Cô cũng không rõ nữa.
...
Về đến nhà chỉ thấy Kiệt ngồi 1 đống trên sô pha xem ti vi.
-Đi chơi có vui không?_ Kiệt lên tiếng hỏi.
Không hiểu sao giọng điệu tràn đầy khinh bỉ.
(Ghen tị thì nói đại đi =_=)
- ừ, Vui lắm_ Du cộc lốc trả lời rồi đi thắng lên lầu.
Trong lòng càng ngày càng cảm thấy bất mãn với mấy ông anh này.
Bỗng nhiên điện thoại cô reo lên bài nhạc quen thuộc.
Là số lạ...!
- Alô.
Ai vậy ạ?_ Cô bắt máy, hỏi.
- Bà là....!
....!
Xin đừng hối tôi ra chap mới.
Viết cái này còn phải phụ thuộc vào tâm trạng.
Không suy nghĩ đựơc gì thì sao mà viết.
=_=