– Uây, cô… Đang khóc đấy hả?_ Nhật Anh hốt hoảng khi nhìn thấy dòng nứơc mắt lăn trên má cô.
– Ơ?_ ngay cả cô cũng ngạc nhiên, không ngờ mình lại dễ rơi nứơc mắt đến vậy.
Có lẽ… Bởi vì nơi này làm cô nhớ đến nơi đó.
Cái Võ đừơng mà cô đã gắn bó rất lâu.
Sư phụ cô, bà ấy cũng có trồng 1 vừơn hứơng dương như vậy.
Tuy không lớn bằng nhưng chúng thực sự… Rất đẹp.
Cô cố gắng lau đi dòng nứơc mắt Nhưng chúng cứ chảy mãi chảy mãi không dứt.
Cô… Lại yếu đuối nữa rồi
– Cô làm sao vậy? Đẹp quá nên khóc à_ Nhật Anh đùa giỡn.Nhưng điều đó không làm tâm trạng của cô tốt hơn.
Sau 1 hồi ngập ngừng suy nghĩ Nhật Anh quyết định đến an ủi cô.
Hắn ôm cô vào lòng.
Mặc cho dòng nứơc mắt dần làm ứơt vạt áo hắn.
Cả khoảng thời gian sau đó hắn đã không thể thốt ra 1 lời.
…..
..