Sang theo địa chỉ có đựơc từ Du tìm đến nhà cô.
.
Số 23 đừơng XX.
Đây rồi.”!
.Sang dừng ngay trứơc cổng, bấm chuông.
Đúng lúc này, từ trong nhà có ngừơi bứơc ra ngoài.
Theo bóng dáng thì có lẽ là 1 chàng trai.
– Tại sao lại là cậu?_ Sang ngạc nhiên, nhứơn cao mày, hỏi.
.- Gì chứ? Cậu là ngừơi bấm chuông cửa nhà tôi đấy!_ Nhật Anh nhếch mép, có chút khinh bỉ phản bác.
Nghe vậy, Sang nhíu mày nhìn chắm chằm vào tờ ghi địa chỉ trên tay.
.- ĐĐây là địa chỉ nhà cậu?_ Sang giơ tờ giấy trên tay lên, hỏi
.- Cậu không thấy sao?_ Nhật Anh hơi xoay ngừơi chỉ vào bảng số nhà đựơc treo trứơc cổng
Đựơc rồi, Sang triệt để im lặng.
Ban đầu hắn còn nghi ngờ 1 chút.
Nhưng nhìn bộ dạng của Nhật Anh cũng không giống như là đang nói dối.
– Vậy… Nhà Du ở đâu?_ Sang có chút thở dài, cũng biết Du đưa địa chỉ giả cho mình để đùa vui 1 trận.
– Cậu tìm nhà của Du?_ Nhật Anh hỏi ngựơc lại.
Trong lòng âm thầm tính kế.
– Đúng vậy!_ Sang gật đầu đáp
– Ồ… Vậy tại sao tôi phải chỉ nhà cô ấy cho cậu _ Nhật Anh cừơi bông đùa, dựa lưng vào thành cổng mà nói.
Biết rằng Nhật Anh nhất định sẽ không giúp mình.
sang quyết định đi hỏi vài nhà gần đây xem thử 1 chút.
Chắc Du không ác đến nỗi cho cậu địa chỉ nhà sai lệch quá nhiều đi.
Nhưng ngay lúc cậu vừa quay lưng thì lại thấy Du 1 thân váy áo bứơc đến gần.
– Ủa? Ang Sang? _ Du hơi bất ngờ vì sự có mặt của Sang.
-;
– Em cũng thật tốt lắm, vừa về nứơc liền cho anh đây 1 vố đau như vậy!_ vừa nói Sang vừa vẩy vẩy tờ địa chỉ trong tay.
– Ha ha… Đùa chút, đùa chút thôi mà! F Dù sao thì địa chỉ đó nằm ngay sát nhà em mà.
Em nghĩ kiểu gì thì Nhật Anh cũng sẽ chỉ nhà của em cho anh biết thôi_ Du cừơi 2 tiếng, không quá để tâm, trả lời.
.- À, Vậy sao? Mà, em không định mời anh vào nhà em chơi sao?_ Sang có chút đắc ý, nhứơng mày nhìn Nhật Anh.
.- Đựơc thôi.
Ba em công tác còn chưa có về, ở nhà 1 mình rất chán a_ Du gật đầu đáp ứng
.- Không đựơc!_ Du còn chưa đi đựơc nửa bứơc thì Nhật Anh lại lên tiếng ngăn cản.
– Hửm?_ Du không hiểu lắm quay lại nhìn hắn.
– Em không biết thế nào là cảnh giác à.
1 nam 1 nữ trong căn nhà lớn vậy… Lỡ đâu, cậu ta nổi lên sắc tâm thì sao?_ Nhật Anh ra vẻ lo lắng, nói.
– Thôi đi! Đừng làm ra vẻ đứng đắn vậu chứ! Bình thừơng chẳng phải khi không có ba tôi ở nhà anh vẫn lủi qua nhà tôi ăn chực sao?_ Du bĩu môi, ra chiều không tin lắm, nói.
Xong liền quay lưng đi vào nhà.
– Không đựơc, anh sẽ không để 2 ngừơi ở riêng với nhau đâu_ Nhật Anh tự biết bản thân mình đuối lý.
Nhưng vẫn mặt dày vào nhà cô ngồi.
Sang dừơng như chẳng quan tâm đến Nhật Anh.
Xoay ngừơi liền đi theo Du.
Du rót cho Sang 1 ly nứơc lạnh.
– Của anh đâu?_ Nhật Anh chớ chớ đôi mắt cún con chờ monh nhìn Du.
– Tự đi lấy đi! Nhà tôi anh còn xa lại gì sao?_ Du dữ dằn trừng mắt, triệt để không để ý đến Nhật Anh.
Hắn buồn bực chống cằm, không ngờ có 1 ngày mình lại bị ghét bỏ a~
– mọi ngừơi ở nhà vẫn tốt chứ?_ Du hỏi câu này chủ yếu chỉ để xã giao.
– Ba anh em amh vẫn tốt lắm!_ Sang trả lời, cũng không có nhắc gì đến ngừơi kia
Nhật Anh không nói chuyện mà ngồi 1 bên vểnh tai lên nghe ngóng 3
– Vậy còn… Mẹ!_ Du gọi ra từ “mẹ” này 1 cách rất tự nhiên.
Vốn dĩ ngay từ đầu cô đã không coi bà ta là mẹ rồi.
– Em đang hỏi về sức khoẻ hay là hỏi bà ta cặ kè đựơc với bao nhiêu tay tình nhân rồi_ Sang nhếch môi không chút để ý nói.
– Bị ba tôi lÀm ầm lên 1 trận mà vẫn chưa chừa cái tật đó sao…
Sau 1 hồi nghe 2 ngừơi nói chuyện Nhật Anh liền suy ra đựơc mối quan hệ của 2 ngừơi.
Đại khái thì đã từng là anh em đi.
…..
Chiều đó Nhật Anh lại mua đồ ăn đồ này nọ vào bệnh viện thăm em gái.
– Có chuyện này anh muốn hỏi em?_ Nhật Anh cất tiếng.
– Sao hôm nay anh lại ấp a ấp úng vậy! Chẳng giống anh bình thừơng tí nào_ Uyển Nhi vẩu môi, cừơi trong sáng nói.
Làn da tuy có chút tái nhợt Nhưng có thể nhìn ra đựơc trứơc đó cô có thể xem là mĩ nhận.
– Cái hôm em bị đánh em có nhận ra thủ phạm là ai không?
– Không a~ khi đó có rất nhiều ngừơi Nhưng ai nấy đều bịt mặt trời thì lại tối nên chẳng thấy rõ ai ra ai cả.
Nhưng mà…, _ Cô yếu ớt lắc đầu phủ nhận.
– Nhưng mà… Sao?_ Nhật Anh chăm chú chờ đợi cô nói tiế.
– trứơc khi ngất đi hình như có ngừơi đến cứu em_ Uyển Nhi hơi nhíu mày muốn nhớ rõ tình huống khi đó.
– Thế… Em có nhớ đựơc mặt ngừơi đó không?_ Nhật Anh gấp rút hỏi
– Không a, ngừơi đó cũng đồng dạng mang 1 chiếc mặt nạ_ Uyển Nhi thành thật kể lại.
– Vậy… Em có nhớ đặc điểm gì của ngừơi đó không?_ Nhật Anh vẫn chưa từ bỏ hi vọng, hỏi tiếp
– A, có 1 điều… Ban đầu em còn tửơng ngừơi đó là con trai, vì làm gì có đứa con gái nào hạ gục đựơc 1 đám đực rựa khoẻ mạnh vậy chứ! Nhưng… Khi ngừơi đó lại gần liền thấy đựơc vóc dáng mảnh mai, cả giọng nói cũng oà của con gái.
H Uyển Nhi từơng thuật lại tất cả những gì mình biết..
Nhật Anh bất chợt rơi vào im lặng.
Không lẽ… Ngừơi cứu em gái hắn chính là Du hay sao? Hắm… Vậy mà đổ oan cho ngừơi cứu em gái mình!
….
Đang bệnh nên văn phong có chút không tốt.
Thông cảm cho ta!