Lời chưa kịp nói ra, miệng Nghi Thường đã bị Cố Hoàn dùng môi ngăn lại khiến cho toàn bộ kháng nghị đều nghẹn ở yết hầu, đồng thời động tác dưới thân Cố Hoàn đã bắt đầu xoay chuyển; nâng hạ thắt lưng kiện mỹ khiến phân thân chậm rãi ra ra vào vào lối đi trơn ướt trong hoa huy*t Nghi Thường!!
" Ahhh...!Bảo bối xin lỗi em, nhưng anh không nhịn được"
Vừa nhịp nhàng thao lộng, Cố Hoàn vừa thấp giọng thổi khí bên tai Nghi Thường, giờ phút này có lẽ đó là những điều dư thừa - tên đã lên cung, buộc hắn dừng lại là điều không thể và tất nhiên Nghi Thường biết rất rõ.
Khẽ thở dài một tiếng, Nghi Thường trừng yêu Cố Hoàn một cái sau đó hơi hơi xấu hổ vùi mặt xuống gối, ngoan ngoãn đón nhận từng đợt hắn xâm nhập...!
" Ahhh....Ưm....mmm"
Thanh âm Nghi Thường rên rỉ kiều mị được phát ra từ đôi môi đỏ mọng sau mỗi một lần Cố Hoàn đỉnh lộng tràn ngập khắp phòng ngủ xa hoa, thứ duy nhất tồn tại chính là sự kết hợp nguyên thủy cùng nhiệt tình mãnh liệt nhất của hai con người yêu nhau.
Cố Hoàn điên cuồng trên thân thể người yêu tìm được khoái cảm khiến hắn vui sướng, cảm giác như khi thân mật với Nghi Thường hắn yêu cô bao nhiêu cũng thấy không đủ, chỉ hận không thể vĩnh viễn cùng cô kết hợp cùng một chỗ.
Chẳng biết qua bao lâu, chỉ thấy thân hình người đàn ông kiện mỹ điên cuồng luật động trên thân thể mảnh mai, một lần lại một lần nghênh hợp.
Cho đến khi mầm mống ấm nóng ồ ạt được rót vào nơi sâu nhất trong hoa tâm thì lần thứ n thì thứ âm thanh mị hoặc kia mới dần chấm dứt- ngoài cửa sổ, ánh ban mai cũng từ từ ló dạng.
****
" Ba, con gái thật nhớ ba" - Nũng nịu ôm cánh tay Hạ Chính Kỳ, giọng Hạ Mỹ Kỳ nỉ non.
" Thế nào, lại có chuyện gì muốn ba giúp con sao?"
Vui vẻ xoa xoa đầu con gái, Hạ Chính Kỳ dời mắt khỏi quyển tạp chí kinh tế, chẳng ai hiểu con hơn cha, mỗi khi thấy thiên kim của mình làm nũng thì y như rằng sẽ đi kèm một đòi hỏi gì đó.
" Ba, con gái chỉ là nhớ ba không được sao?" - Bị nói trúng tim đen, Hạ Mỹ Kỳ làm ra vẻ giận dỗi.
Hạ Chính Kỳ thấy con gái phản ứng thì chỉ cười lớn, ung dung nhấp nháp tách cafe.
" Con là do ba sinh, không lẽ ba còn không hiểu tính khí con sao?"
Lần này thì Hạ Mỹ Kỳ thực sự đuối lý, chuyện giận làm vui lại lần nữa sà vào lòng ông bố quyền lực.
" Đúng là chẳng thể qua mắt được ba"
" Nói, rốt cuộc là chuyện gì?" - Hạ Chính Kỳ đi thẳng vào vấn đề, Hạ Mỹ Kỳ suy nghĩ hồi lâu rồi mới lên tiếng.
" Ba, chuyện lần trước ba có nói qua sẽ xúc tiến liên hôn giữa hai nhà Cố - Hạ, không biết bây giờ đã...."
Giọng Hạ Mỹ Kỳ hơi hơi ngập ngừng, ánh mắt thoáng nhìn về phía Hạ Chính Kỳ, hàm ý hơi hơi kỳ vọng.
Hạ Chính Kỳ nghe qua hơi hơi trầm mặc, nhưng nhìn thái độ sốt ruột của con gái thì ông lại lên tiếng.
" Chuyện này ba đã từng vài lần đề cập với chú Cố, lúc đầu ông ấy rất có thành ý liên hôn, nhưng cách đây ít ngày lại gọi điện bảo là phía Cố Hoàn không đồng ý! Còn nói ba nên thôi vấn đề này..."
" Sao lại như vậy? Chẳng phải ba nói giao tình của ba và ông ấy rất tốt sao.
Vì sao lại từ chối mối hôn sự này?"
Hạ Mỹ Kỳ dù biết rõ việc liên hôn này không mấy thành công nếu truyền đến tai Cố Hoàn, nhưng vì quá tin tưởng vào khả năng xoay chuyển tình thế cũng như tiềm lực của Hạ gia mà cô luôn nuôi hy vọng về việc liên hôn lần này.
Chỉ là nghe từ chối thẳng thừng thế này với lòng tự cao tự đại nhất thời khó chấp nhận!!
" Haizzz!! Ông ấy nói Cố Hoàn đã sớm có người trong lòng, tình cảm sâu nặng..."
" Cái gì mà tình cảm sâu nặng?! Cô ta chẳng qua chỉ là một nữ nhân tầm thường, ngoài việc giỏi trưng ra bộ dáng ngây thơ thánh thiện khiến Cố Hoàn ra sức bảo vệ ra thì chẳng có năng lực gì." -Hạ Mỹ Kỳ không kiềm được tức giận.
" Nhưng xem ra Cố Hoàn rất coi trọng cô gái này..."
" Ba, xem trọng thì đã sao? Một ngày nào đó anh ấy sẽ nhận ra cô ta chẳng giúp ích được gì cho tương lai của mình." - Hạ Mỹ Kỳ nói đầy tự tin.
"Hai người đang nói chuyện gì vậy?"
Vote cho Ad đi nào ????????????????????.