28.
Lục Tranh ở bệnh viện 15 ngày.
Tôi ở bệnh viên được một tuần phải vội vàng về trường để đi học.
Trong thời gian này, Chung Vũ Đồng không gọi điện tới, cô ta cũng không biết Lục Tranh bị thương.
Bố mẹ của Lục Tranh thỉnh thoảng sẽ gọi đến, con người của Lục Tranh vẫn luôn là tốt khoe xấu che, nói cái gì mà đạo diễn khen anh ấy diễn tốt, còn cho anh ấy thêm đùi gà, phim sau có còn tìm anh ấy các kiểu…
Nên bọn họ cũng không biết anh bị thương.
“Anh phải quay về đoàn làm phim sao?” Trước khi đi, tôi hỏi Lục Tranh, “Phần phim phía sau phải làm sao bây giờ? Phim của anh căn bản là phải đánh nhau, lỡ đâu đỉnh lưu lại cho người ngáng chân anh thì làm sao?”
“Phần diễn của anh đã quay xong rồi.” Lục Tranh nói, “Cái lúc bị thương đó là cảnh cuối cùng rồi.”
Trong lòng tôi ha ha, cảnh cuối của người ta rồi còn phải làm người ta gãy xương, đúng thật là biết tính toán! Ngoài miệng lại nói: “Cũng tốt, bị thương gân cốt cần 100 ngày, anh nghỉ ngơi cho tốt đi, đừng có nhận phim nữa!”
“Nhận nhạc kịch.” Lục Tranh nhanh chóng đáp lại, hiển nhiên đã nghĩ kỹ từ trước.
Tôi nhìn anh, nhìn xem cái vết thương tầm 2cm chỗ xương gò mắt của anh, có chút tiếc nuối, bị thương sâu nên có thể sẽ thành hạn chế của cả đời này.
Anh dường như nhìn thấy được tôi đang suy nghĩ gì, đột nhiên cười:
“Vai phụ cũng có thể giành được ảnh đế!”
29.
Hôm đó Lục Tranh lại hôn tôi một lần nữa.
Anh ôm lấy mặt của tôi, vẫn là một nụ hôn trán.
Trong đó có tình yêu hay không tôi không biết, nhưng chắc chắn có sự cưng chiều.
Anh nói: “Sau khi trở về lo tập trung viết kịch bản. Diễn viên bọn anh chỉ có thể nâng cao kỹ năng diễn xuất mà thôi, có thể cầm được kịch bản tốt hay không còn phải dựa vào may mắn.”
Anh nói: “Thị trường bây giờ quan trọng là tư bản muốn cái gì, người xem muốn xem cái gì, dù sao cũng phải kiếm cơm ăn mà, nhưng cũng đừng quên mất sơ tâm của em.”
Anh nói: “Nói không chừng kịch bản tốt nhất mà anh được diễn lại là do em viết.”
Tôi biết anh đang khích lệ tôi, tôi bỗng nhiên cảm thấy hừng hực khí thế: “Được! Trẫm chọn ngươi làm nam chính!”
…
Năm đó, ý định ban đầu của tôi khi học biên kịch là gì?
Có lẽ là chỉ để tìm công việc nuôi sống gia đình, nhưng rất nhiều năm về sau, tôi đều ghi nhớ lấy lời của Lục Tranh, vì nó mà phấn đấu.
30.
Giới giải trí không hề lớn.
Rất nhiều chuyện người ở ngoài ngành xem là bí mật, nhưng hoàn toàn lại không phải là bí mật đối với người trong ngành.
Người nào kết hôn, ai có con riêng, ai là cặp thiết lập hình tượng yêu nhau tha thiết, nhưng thực tế là đã mạnh ai nấy đi, còn có ai đã ly hôn, chỉ là chưa được công khai ra mà thôi…
Chung Vũ Đồng dựa vào vai nữ phụ độc ác trong hai bộ phim cũng đã có một ít tiếng tăm, nhận rất nhiều bộ phim có chế tác lớn, mặc dù vẫn là vai phụ hoặc nữ bốn mà thôi, nhưng địa vị đã tăng lên rất nhiều.
Sau đó, cô còn tham gia thêm hai chương trình giải trí nổi tiếng, lượng fan hâm mộ trên weibo tăng lên nhanh chóng, còn được đại diện cho thương hiệu quốc dân.
“Cái tài nguyên này! Hiu hiu hiu!” Trong nhóm có người nhắc tới.
Tôi trong nhóm biên kịch chính là một người tàng hình, bình thường không bao giờ nói chuyện, nhưng vì nhắc đến Chung Vũ Đồng nên tôi cũng để ý một chút.
“Cô ấy ở trên show rất hút fan, đẹp người lại còn biết nói chuyện, so với người chỉ có lưu lượng không thì cô ấy có diễn xuất, còn so với người chỉ có diễn xuất không thì cô ấy có lưu lượng. Bây giờ đang được tư bản nâng đỡ, rất nhiều thương gia nhìn chằm chằm vào cô ấy.”
Tôi gửi tin nhắn: “Lợi hại ghê!”
“Đúng là lợi hại thật.” Trong nhóm có người nói, “Trong cái giới này có thể kiếm được tiền thì đúng là tài giỏi, có bao nhiêu người miệt mài đến nhọn cả đầu cũng không có kiếm được.”
Bởi vì Chung Vũ Đồng có quan hệ với Lục Tranh, trò chuyện một chút trong nhóm đã chuyển sang nói tới Lục Tranh.
Vẫn là trăm miệng một lời: “Đáng tiếc”, “Diễn rất tốt”, “không biết lúc nào mới có thể bật lên”…
Tôi hỏi vì sao?
Tôi nhanh chóng biết được cái bí mật công khai kia.
Một năm trước, là trong bộ phim anh ấy diễn nam bốn, là bộ phim cập nhật lần cuối trên trang Baidu của anh ấy, nam nữ chính đều có tiếng tăm, thuộc dạng cấp bậc đại lão ở trong giới.
Ở trường quay, lúc đối diễn với nữ diễn viên chính, anh còn nói đại lão diễn chỗ này không đúng, anh lại lý giải từng chỗ phải như thế nào như thế nào… Nữ diễn viên kia không có nổi giận tại chỗ, mà chỉ nói tên nhóc này giỏi.
Sau đó, chỉ với một câu nói “không muốn tiếp tục hợp tác” của người kia, tiền đồ của Lục Tranh lập tức bị huỷ hoại.
Sẽ không có người nào vì một tên diễn viên nhỏ không có chống lưng mà dám đắc tội đại lão ở trong giới, mặc dù Lục Tranh diễn rất tốt nhưng còn rất lâu mới đặt đến trình độ có thể gánh vác doanh thu phòng vé.
Anh trở thành con ghẻ của công ty.
Nhân vật tốt không đến phiên anh, anh vĩnh viễn là sự tồn tại ở sau nền.
Anh đi khắp nơi tìm kiếm cơ hội, đi tới từng đoàn phim để thử sức, nhưng đúng như Chung Vũ Đồng từng nói: Thử vai thành công rồi lại sao chứ? Tư bản chỉ cần một cuộc điện thoại lập tức có thể thay người!
Cũng chính là khi đó, Chung Vũ Đồng chia tay với anh.
….
Về sau có một ngày tôi nhắc đến chuyện này với Lục Tranh, tôi căm giận bất bình.
Lục Tranh nói: “Không ai có thể dùng một tay che trời.”
Lục Tranh nói: “Luyện trăm lần cũng hoá kim cương, diễn nhiều nhân vật một chút cũng tốt, ở mật thất diễn zombie cũng không tệ. Chỉ cần muốn diễn thì bốn phía đều là sân khấu.”
Anh ở đầu dây bên kia điện thoại cười cười.
Tôi nhớ tới lúc mới gặp, tôi ôm anh thật chặt, anh đụng tôi đến bị chảy máu mũi.
“Lục Tranh…”
“Hửm?”
Anh có thích em không? Em muốn hỏi là anh có thích em không?…
31.
Câu hỏi của tôi rất nhiều năm sau mới có đáp án.
Khi đó tôi với Lục Tranh chung đụng thì ít mà cách xa thì nhiều, một năm gặp được hai ba lần, động tác thân mật nhất cùng lắm là anh hôn lên trán tôi.
Không có tình dục, chưa toàn toàn là người yêu.
Bên cạnh tôi cũng không phải không có người theo đuổi, chỉ có điều, Lục Tranh đã không biết tự lúc nào mà đã chiếm trọn lòng tôi.
Tôi kiên trì yêu anh, cũng ung dung mà yêu anh.
Mười năm uống nước lạnh cũng khó làm tan đi nhiệt huyết này.