32.
Năm bốn đại học, tôi lần đầu tiên hợp tác với Lục Tranh.
Tác phẩm tốt nghiệp của tôi.
Chúng tôi năm đó, đồ án tốt nghiệp sẽ kết hợp với bên khoa đạo diễn để hoàn thành, tự do chọn đối tượng để hợp tác, chụp ảnh, trang điểm, diễn viên rồi bên hậu kỳ cũng tự do tìm.
Bên khoa đạo diễn có người là con nhà nói trong giới, anh ta trực tiếp mời đến nhiếp ảnh gia nổi tiếng, biên tập nổi tiếng rồi cả minh tinh cũng đoàn đội chế tác hoạt hình hạng nhất, tiêu chuẩn cao như vậy khiến đám sinh viên nghèo chúng tôi nhìn mà thở dài.
Tôi chê bai chuyện này với Lục Tranh, nói đồ án tốt nghiệp mà thôi làm như phim ra rạp vậy đó.
Lục Tranh im lặng trong chốc lát.
“Trác Tĩnh, em quên mình hứa hẹn gì rồi hả?”
“What?” Hứa hẹn?
“Tác phẩm tốt nghiệp của em, anh diễn cho em.”
“Không phải gần đây anh đang bận sao? Mấy ngày trước còn đang thủ vai.”
“Không thành công.” Anh cười, “Anh chờ để làm nhân vật chính của em đó, mau gửi kịch bản cho anh.”
Tôi chóng mặt gửi kịch bản cho anh ấy, trong đầu toàn là câu nói “làm nhân vật chính của em”, gương mặt lại nóng lên.
Ngày hôm sau, buổi sáng tôi vừa mới nói với người cộng tác với mình rằng Lục Tranh sẽ đến diễn giúp bọn tôi, buổi chiều anh đã kéo hành lý đến xuất hiện ở trước mặt tôi.”
Làn da có hơi đen đi, nhưng vẫn đẹp trai như vậy!
“Có cần anh hay không?” Anh hỏi.
“Có.” Tôi nói.
Anh cười giang hai cánh ta ra, tôi đi đến ôm anh.
33.
Lục Tranh tốt nghiệp trường sát vách với trường của tôi.
Lúc anh ấy quay phim cho bọn tôi, giáo viên chuyên ngành biểu diễn có trông thấy anh ấy, còn trêu ghẹo vài câu. Lúc này tôi mới biết, trong lớp của bọn họ anh ấy chính là sinh viên yêu thích của giảng viên.
“Không ngờ rằng học sinh khóa dưới của trường chúng tôi có thể mời em đến diễn đó! Vị nào thế?”
Lục Tranh nhìn về phía tôi.
Thầy cười đến tít cả mắt, vỗ vỗ vai của anh, thấp giọng nói thêm: “Cứ từ từ cố gắng, chìm xuống rồi mới có dịp để vươn lên.”
Lục Tranh gật đầu.
Tôi bỗng nhiên hiểu ra, vì sao có đại lão ở trong giới phong sát anh ấy nhưng anh vẫn có thể đi diễn.
Thì ra có người trân trọng tài năng đã che chở cho anh, mà còn không phải chỉ có một người.
34.
Tác phẩm của tôi quay trong vòng một tháng, nội dung chính nói về chuyện người trẻ theo đuổi giấc mơ.
Lục Tranh vẫn luôn thảo luận với chúng tôi về tính cách của nhân vật trong kịch bản, rồi những xung đột của hiện thực và mộng tưởng, chi tiết nên xử lý thế nào, tình cảm nên phát triển từng tầng như thế nào… Một đám người thường xuyên tăng ca đến đêm khuya.
Ban đầu, bên trong đoàn đội có người chê anh ấy phiền phức, vẽ lắm chuyện, nhưng càng về sau coi như tác phẩm càng ngày càng trọn vẹn, đoàn đội trở nên đồng lòng.
Ai nấy đều xem bộ phim này là tác phẩm quan trọng nhất trên còn đường học đại học của bọn họ.
Về sau…
Tôi mới biết được, Lục Tranh vì diễn cái bộ phim “vĩnh viễn không có cách nào chiếu được, chỉ là tác phẩm để tốt nghiệp lại không có thù lao” mà từ chối một bộ phim chiếu rạp có đội hình xa hoa.
Lần thử vai trước đó rõ ràng anh ấy đã đậu nhưng lại lừa tôi nói không thành công.
“Có hối hận hay không?” Tôi hỏi anh.
Anh nói: “Phim thì vẫn thường xuyên có, nhưng tác phẩm tốt nghiệp của em thì cả đời này chỉ có một lần… Lại nói nữa anh ở chỗ em là diễn vai nam chính. Không sợ em chê cười, đây là lần đầu diễn vai nam chính của anh.”
Trong lòng tôi lại ngo ngoe động đậy:
Vì tác phẩm tốt nghiệp của em mà từ chối phim chiếu rạp, anh có phải thích em không hả?
Anh có phải thích em không hả? Là phải rồi!
35.
Cái thứ gọi là cơ hội này thật khó để phỏng đoán.
Tôi và cả Lục Tranh ai cũng không ngờ rằng, anh từ bỏ diễn vai nam phụ trong một bộ phim chiếu rạp với đội hình xa hoa đến trường của chúng tôi, giúp tôi quay một tác phẩm tốt nghiệp lại gặp được sự kỳ diệu lớn nhất cuộc đời của anh.
Một vị đạo diễn nào đó đứng ở trên đỉnh kim tự tháp của giới giải trí đến trường học của bọn tôi để thăm bạn cũ, vô tình thấy được Lục Tranh lúc đang quay phim, cũng không biết là chi tiết nào của Lục Tranh đã tác động đến ông ấy mà ông ấy đã nhìn Lục Tranh thêm vài lần.
Hai tháng sau, phụ tá của ông ấy đến thông báo cho Lục Tranh đi thử vai.
Cũng là một bộ phim chiếu rạp.
Cận hiện đại, phim song nam chủ, sư phụ và đồ đệ, nội dung chính là về thù nước hận nhà, một bầu trời nhiệt huyết. Phim đã chuẩn bị từ rất lâu nhưng vẫn mãi chưa quay là vì chưa tìm được người phù hợp để diễn vai đồ đệ.
Mà Lục Tranh đi thử vai chính là cho vai diễn đồ đệ đó.
Cảnh quay rất nhiều,
Phản ứng đầu tiên của tôi lúc đó là: Được!
Mấy năm này, diễn viên trẻ có khí chất lại có khả năng diễn xuất quả thực không nhiều. Vốn liếng tạo nên lưu lượng rồi chạy theo lưu lượng, còn lưu lượng thì không quan tâm đến kỹ năng diễn xuất, quay phim chủ yếu dựa vào hậu kỳ, đọc thoại ra thôi cũng được xem là kính nghiệp rồi…
Mà những gì Lục Tranh có chính là khiếm khuyết của bọn họ.
Quả nhiên, Lục Tranh thuận lợi có được vai diễn.
36.
Hơn nửa năm về sau, tôi và Lục Tranh chưa từng gặp mặt nhau, cũng chỉ có ngẫu nhiên gọi điện thoại, gửi tin nhắn cho nhau.
Anh bận rộn rất nhiều việc.
Trước đó sẽ quay cảnh đồ đệ chưa có bái sư, con em nhà giàu kiêu ngạo ngang ngược, không để ai vào mắt. Sau đó sẽ huấn luyện kín trong vòng ba tháng rồi lại tiếp tục quay phim, bây giờ bối cảnh là lúc đất nước gặp nạn, thành thị bị chiếm giữ, con nhà giàu khi xưa bây giờ phải gánh vác trách nhiệm…
Cộng tác với anh ấy là một diễn viên lão làng, là diễn viên hạng nhất, nổi tiếng với kỹ năng diễn xuất.
Tôi: “Nghe nói đạo diễn của anh hung dữ lắm phải không, nếu diễn không tốt thì sẽ bị mắng, có phải thật thế không?”
Anh: “Không có đâu! Đạo diễn diễn giải kịch bản siêu rõ luôn, còn làm mẫu cho bọn anh nữa, là một người chú trọng chi tiết.”
Tôi: “Nghe nói cái người diễn vai sư phụ kia là một người diễn xuất giỏi lắm, anh đừng bị ông ấy chèn ép đó nhen!”
Anh: “Đóng phim thoải mái lắm! Ban đầu anh còn diễn không được, ông ấy thường xuyên chỉ cho anh phải diễn như thế nào!”
Tôi: …
Nghe đồn với lời Lục Tranh nói, cái nào mới là thật?
37.
Cũng hơn nửa năm này.
Lục Tranh từ con ghẻ của công ty biến thành nghệ sĩ chiến lược, người đại diện tốt nhất, trợ lý tốt nhất, đoàn đội tuyên truyền tốt nhất, tất cả đều vào chỗ.
Có danh tiếng của vị đạo diễn kia không chỉ có hiệu quả bán vé vô cùng tốt, danh tiếng cũng rất tốt, bây giờ cũng đang hướng đến đến tranh giải.
Anh ấy cuối cùng cũng đi ra khỏi bóng tối của vị đại lão trong giới kia.
Tất cả những vai diễn trước đó đều được công ty cắt ra, có ý định đợt đầu tuyên truyền sẽ nhắm đến là “một nghệ sĩ bị đánh giá thấp”.
Video vừa tung ra vị đạo diễn kia lập tức can thiệp vào, để lại một chữ: “Chờ”.
Chung Vũ Đồng dùng mắt thường cũng có thể cô ta càng ngày càng nổi, tôi nghe nói cô ta đã đổi kim chủ rồi, nhận một người cha nuôi, tài nguyên trước đó của một vị tiểu hoa nào đó đều được đưa sang cho cô.
Tôi bị tâm lý nhiều chuyện thôi thúc, đi lên tra baidu bộ dạng cha nuôi của cô ta.
Một người đàn ông đã ngoài 50 tuổi, ngoại trừ có quyền có tiền có tài nguyên, thì những cái khác một lời khó nói hết.
Tôi không khỏi cảm khái: Tất cả quà tặng trong cuộc sống đều đã có sẵn cái giá của nó, muốn đạt được cái gì thì phải nỗ lực để trả cái giá tương ứng.
Trong thời gian này, Vu Nhất Châu có đến tìm tôi, ngăn tôi ở dưới lầu của ký túc xá, cầu xin quay lại.
Hắn ta đã chia tay với Bạch Nhiễm Nhiễm, nghe nói là bố mẹ Bạch Nhiễm Nhiễm kiên quyết không đồng ý cho bọn họ quen nhau, sắp xếp cho Bạch Nhiễm Nhiễm đi xem mặt, một người môn đăng hộ đối, đối phương tuấn tú lịch sự.
Lý do cầu xin để quay lại: Một là phát hiện ra người hắn ta yêu nhất vẫn là tôi; Hai là nghe nói tôi không có bạn trai mới, tự cho rằng tôi đang chờ hắn ta.
Tôi không nể tình một chút nào đá thẳng vào xương bắp chân của hắn ta!
“Vu Nhất Châu, ai cho anh tự tin vậy hả? Lúc ở với tôi, nghe nói nhà bạn thân tôi có mỏ thì theo đuổi bạn thân tôi! Bây giờ bị người ta vứt bỏ lại muốn quay lại đó hả! Tôi nói cho anh nghe, không có cửa!”
“Tôi vẫn là cái câu kia, anh mẹ nó cút xa cho tôi, cút đi thật xa đi!”
Vu Nhất Châu dùng một vẻ mặt đáng thương nhìn tôi, như thể tôi phụ hắn vậy.
“Anh tốt nhất là bỏ cái vẻ mặt này đi ngay, nghĩ coi trường của tôi đây là trường gì! Cái diễn xuất tệ hại đó của anh, ngoại trừ bị chê cười ra thì không có mong được gì khác đâu!”
Vu Nhất Châu nói tôi thay đổi, trở nên xấu tính hơn.
Hắn ta hỏi tôi có phải do yêu hắn nên mới trở nên như vậy hay không?
Tôi muốn ngửa mặt lên trời cười to, không hiểu tại sao cái tên đàn ông này tâm thường như thế lại có thể tự tin vậy?
“Vu Nhất Châu, anh có mặt mũi xí đi! Anh cút ngay cho tôi! Người tôi thích ưu tú hơn anh gấp vạn lần!”
Hắn ta trừng to mắt hoàn toàn không thể tin được, đi theo tôi suốt một đường hỏi tôi là ai.
Trong lòng tôi kêu gào một cái tên, nhung nhớ như một trần hồng thuỷ tràn ngập cả trời đất này.
Nhịn suốt cả một đường, rốt cuộc cũng không thể chịu đứng được nữa!
“Lục Tranh! Người tôi thích tên là Lục Tranh!”