Edit: Lee
Beta: Sahara
Kì nghỉ hè nóng bức cuối cùng cũng trôi qua, một học kỳ mới lại bắt đầu.
Ngày đầu tiên đến trường, lớp Lục Tiểu Nhạc đã có một học sinh mới chuyển đến, tên là Quách Na, dáng người rất cao. Theo như chủ nhiệm lớp giới thiệu, cô tốt nghiệp trường thể thao, vốn có tư cách vào đội tuyển tỉnh, thế nhưng vì một số nguyên nhân nên không thể đi được, hiện tại chuyển đến Chí Đức học tập, rất mong có thể hòa đồng với cả lớp.
Thầy giáo Đường nói xong, chỉ chỗ trống bên trái Lục Tiểu Nhạc, nói: “Quách Na, tạm thời em ngồi đây cũng được.”
Lục Tiểu Nhạc lúc đó đang lơ đễnh nhìn ra ngoài cửa sổ, nghe thấy thầy giáo Đường nói vậy, tò mò quay đầu lại, vừa lúc gặp phải ánh mắt Quách Na.
“Hey!” Người kia rất lớn tiếng bắt chuyện.
Lục Tiểu Nhạc nhìn cô ta một lượt từ trên xuống dưới, cuối cùng rất không tình nguyện mà gật đầu, xem như là đáp lại.
Quách Na cảm thấy hơi mất mặt, đành tự mình ngồi xuống.
Cô ngồi cạnh, Lục Tiểu Nhạc tiếp tục quay đầu ra cửa sổ, suy nghĩ ban nãy.
Có lẽ có vì có người từng hỏi, nhưng Lục Tiểu Nhạc nghĩ mãi, cũng không hiểu bản thân rốt cuộc là tại sao lại như thế?
Sáng sớm nay, Lục Tiểu Nhạc dậy sớm đi học, đang định ra khỏi cửa đột nhiên bị Trác Hàng gọi lại: “Tiểu Nhạc, đợi anh cùng đi.”
Cái này gọi là “Cáo chúc tết gà” đây mà, Trác Hàng đột nhiên tốt với cô như vậy, nhất định có vấn đề. Lục Tiểu Nhạc đang định từ chối, đã bị Trác Hàng nắm tay, kéo ra cửa.
Lục Tạ Quốc thấy vậy, vẻ mặt hết sức vui mừng, nghĩ thầm quan hệ hai đứa trẻ này cuối cùng cũng giống anh trai em gái rồi. (Sa: ông bố mắc chứng ngộ nhận kinh niên ^^)
Sự thật chứng minh, ông đã sai.
Trác Hàng kéo Lục Tiểu Nhạc đi không phải vì muốn cùng cô đến trường, mà vì có chuyện muốn nói với cô: “Lục Tiểu Nhạc, anh có chuyện muốn thỏa thuận với em.”
Lời vừa nói xong chỉ thấy Lục Tiểu Nhạc vẻ mặt ngơ ngác: “Thỏa thuận cái gì?”
“Thứ nhất, sau khi ra khỏi cửa, em đi hướng đông, anh đi hướng tây, không liên quan gì đến nhau. Thứ hai, không được vào phòng anh lục tung đồ đạc, dù là cái bút hay cục tẩy cũng không được động vào, đừng khiến anh thêm phiền phức, có nghe hay không?”
Không nghĩ tới Trác Hàng lại nói với cô những lời này, Lục Tiểu Nhạc cảm thấy hơi buồn bực, rất muốn hỏi hắn tại sao, nhưng thấy thái độ hung hăng của hắn, nhất thời tính bướng bỉnh lại nổi lên.
“Không để ý thì không để ý, tôi còn chê anh phiền phức nữa kia!” Cô nói xong, nhìn Trác Hàng hừ một tiếng, xoay người bỏ chạy, mãi đến khi chạy đến trường học, trong lòng vẫn thầm mắng hắn: Đồ ếch chết dẫm, không có việc gì lại tự nhiên phát bệnh tâm thần? Bảo tôi phiền phức, lúc nào cũng tự ình là đúng hả? Tôi cũng ghét nói chuyện với anh lắm!
Mặc dù trong lòng cô mắng Trác Hàng như vậy, nhưng lại hoàn toàn không nhận ra rằng mình vì những lời của hắn, thất thần cả ngày, mãi đến khi tiếng chuông tan học vang lên, mới lấy lại tinh thần, thu dọn đồ đạc chuẩn bị về nhà.
“Mình với cậu cùng về đi!” Bạn cùng bàn mới dường như rất nhiệt tình.
“Chúng ta không cùng đường.” Lục Tiểu Nhạc nói xong, đeo cặp sách lên bước đi.
“Mình chưa từng nói mình ở đâu, sao cậu biết chúng ta không cùng đường?” Quách Na vừa nói vừa đuổi theo Lục Tiểu Nhạc, không hề có ý thấy khó mà lui.
Thật là nực cười, Tiểu Nhạc chỉ thẳng vào mũi cô ta nói: “Cậu đừng theo tôi.”. Thế mà Quách Na vẫn đuổi theo cô, gọi lớn “Chờ mình một chút!”. Rõ ràng đều là người, sao lại khác nhau đến thế?
Lục Tiểu Nhạc vừa nghĩ vậy, càng thêm buồn bực, không khỏi đi nhanh hơn một chút, rẽ vào rẽ vào con ngõ nhỏ bên cạnh. Vốn định cắt đuôi Quách Na, vậy mà lại nghe trong ngõ vọng ra tiếng người nức nở cầu xin: “Van xin anh, tôi thực sự không có tiền…”
Ban ngày ban mặt, lẽ nào có cướp?
Lục Tiểu Nhạc nhìn theo hướng đó, quả nhiên thấy trong ngõ có một thanh niên dáng vẻ lưu manh, đang túm áo một nam sinh thấp bé, vẻ mặt đằng đằng sát khí.
“Này, anh đang làm gì đấy?” Lục Tiểu Nhạc không hề nghĩ ngợi liền xông ra ngoài, nhìn tên lưu manh hét lớn một tiếng.
Đối phương có tật giật mình, hơi hoảng sợ, nhưng hắn nhanh chóng lấy lại tinh thần, khi không lại xuất hiện một nữ sinh đáng yêu thế này, liền cảm thấy vui vẻ.
“Em gái nhỏ, ngăn cản anh kiếm tiền, anh thật tức giận quá.” Hắn vừa nói, vừa buông nam sinh kia ra, đi về phía Lục Tiểu Nhạc.
Lục Tiểu Nhạc lúc này mới phát hiện hắn đang cầm trong tay một con dao gọt hoa quả, trong lòng không khỏi có chút khẩn trương. Người ta nói gặp chuyện bất bình phải rút dao giúp đỡ, nhưng vấn đề hiện tại là dao nằm trong tay kẻ trộm, vậy phải làm sao bây giờ?
Đúng lúc đó, một người đột nhiên lao ra từ phía sau Lục Tiểu Nhạc, đầu tiên người đó giơ chân đá bay dao của tên cướp xuống đất, sau đó lại một quyền đánh vào mặt hắn, cuối cùng bẻ tay hắn ra sau lưng, đem tên cướp hung hăng đạp thẳng xuống đất. Toàn bộ quá trình diễn ra lưu loát, đối phương ngay cả cơ hội phản ứng cũng không có, đã nằm trên mặt đất rên hừ hừ.
Lại nhìn Quách Na vừa lao tới, không những không thở mạnh, mà còn tươi cười hớn hở nhìn Lục Tiểu Nhạc: “Cậu xem, không phải mình đã nói chúng ta cùng đường sao?”
Nữ tráng sĩ!
Trong đầu Lục Tiểu Nhạc đột nhiên nhảy ra ba từ này.
Bởi vì được Quách Na giúp đỡ, vài ngày sau, Lục Tiểu Nhạc cuối cùng cũng chịu tháo bỏ bộ mặt lạnh lùng, chịu nói chuyện với cô.
Qua tiếp xúc, Lục Tiểu Nhạc mới biết được thì ra trước đây Quách Na học taekwondo ở trường thể dục, từ nhỏ đã tham gia thi đấu các loại, được không ít huy chương, lợi hại nhất là một lần qua Nhật Bản tham gia thi đấu giao lưu, còn cầm một huy chương vàng trở về. Nói tóm lại thật là trâu bò, tương lai vô cùng tươi sáng.
“Vậy tại sao cậu không vào đội tuyển tỉnh?” Lục Tiểu Nhạc tò mò hỏi.
“Cái này…” Quách Na cười hì hì, “Nhà mình không đồng ý, sợ mình đánh nhau quá giỏi, sau này không lấy chồng được.”
Lý do này khiến Lục Tiểu Nhạc xấu hổ một hồi, nhưng đồng thời cô cũng hiểu được người nhà Quách Na nghĩ không sai, cô ấy vừa nhiệt tình vừa coi trọng nghĩa khí, thật là một người đáng để kết bạn, vì vậy hai người càng ngày càng thân thiết.
Tình bạn tới bất ngờ, khiến Lục Tiểu Nhạc bớt phiền muộn hơn về chuyện với Trác Hàng. Cô bắt đầu trở nên vui vẻ, thậm chí còn bị Quách Na dụ dỗ, thử qua một số sở thích đặc biệt của con gái. Ví như, tiểu thuyết ngôn tình chẳng hạn.
Quách Na tuy rằng vóc người cao lớn, sức lực tương đương với một người đàn ông. Nhưng trên thực tế, cô rất nữ tính, thích nhất đọc truyện ngôn tình có nhân vật nữ hài hước lãng mạn.
Hôm ấy, Quách Na mang đến trường một cuốn tiểu thuyết, vừa đọc vừa len lén lau nước mắt.
Lục Tiểu Nhạc chịu không nổi, tò mò hỏi: “Có gì hay chứ?”
“Hay, đặc biệt hay!” Quách Na đưa tay lau nước mắt, kiên quyết gật đầu.
Lục Tiểu Nhạc nghi hoặc: “Không phải chỉ là yêu thôi sao? Cậu còn có thể khóc, thật không có tiền đồ!”
“Không phải như thế!” Quách Na giải thích, “Truyện này đặc biệt cảm động, nếu như cậu đọc, nhất định cũng sẽ khóc.”
“Sao có thể…” Lục Tiểu Nhạc khinh thường.
“Không tin, tối nay cậu cầm lấy mà đọc, nếu như cậu không cảm động, mình tình nguyện gọi cậu là chị”
Lục Tiểu Nhạc do dự một chút, cuối cùng vẫn bị Quách Na dụ dỗ, đem cuốn tiểu thuyết nhét vào cặp sách.