Anh Trai Xấu Xa


Chuyển ngữ: Sahara
Một tháng sau, Lục Tiểu Nhạc gian nan nghênh đón kỳ thi giữa kỳ.
Dùng hai chữ “gian nan” để hình dung, là bởi vì kết quả của Lục Tiểu Nhạc vô cùng thê thảm. Ngoài môn số học miễn cương đạt tiêu chuẩn, các môn khác đều bị treo báo động đỏ. Kinh khủng nhất chính là môn tiếng Anh, làm bừa mười câu không đúng lấy một câu.
Cô giáo Lương dạy tiếng Anh nhìn bài thi của Lục Tiểu Nhạc mà lệ rơi đầy mặt. Cô dạy học đã gần mười năm, học sinh làm mò không ít, nhưng đoán mò mà sai hết thế này thì chưa từng thấy. Lục Tiểu Nhạc này thật đúng là có một không hai!
Thế nhưng Lục Tiểu Nhạc lại chẳng quan thèm quan tâm, cho dù bị cô giáo Lương gọi lên văn phòng tận tình khuyên bảo những hai tiếng đồng hồ thì trên mặt Lục Tiểu Nhạc vẫn không có lấy một chút gì gọi là sám hối.
Cuối cùng, cô giáo Lương xưa nay tính tình luôn ôn hòa cũng bị thái độ của Lục Tiểu Nhạc chọc giận.
“Lục Tiểu Nhạc!” Cô Lương ném bài thi 21 điểm lên bàn làm việc, quát: “Ngày mai mời phụ huynh của em tới gặp cô!”
“Dạ!” Lục Tiểu Nhạc chẳng thèm để ý, cô hỏi: “Vậy em đi được chưa ạ?”
Cô giáo Lương tức giận đến thổ huyết, còn muốn mắng nhưng cuối cùng vẫn đành ngẩng đầu thở dài: “Trời cũng sắp tối rồi, mau về nhà đi!”
“Em chào cô!” Lục Tiểu Nhạc như được đại xá, cầm bài thi trên bàn rồi chạy vội ra ngoài.
Cô chạy nhanh đến nỗi cô Lương đuổi theo ra cửa hô to: “Này, Tiểu Nhạc, chạy chậm thôi!”
Thế nhưng trên cầu thanh vắng vẻ đã chỉ còn lại một nửa bóng dáng của Tiểu Nhạc.
Lục Tiểu Nhạc chạy nhanh như chớp ra khỏi trường học, cô vo viên bài thi, sau đó vứt vào góc tường.
Dưới ánh đèn, nắm giấy tròn bị ném đi vẽ nên một đường cung thật đẹp, nhanh chóng rớt xuống. Ngay lúc ấy, một cái bóng trong góc tối vươn tay ra, đỡ được bài thi của Tiểu Nhạc.
Lục Tiểu Nhạc hoảng sợ, thấy một người đi ra từ trong góc tường. Hắn ta mặc một chiếc áo sơ mi trắng, trên đó còn có phù hiệu trường trung học trọng điểm. Cô đột nhiên hiểu ra, trên mặt lập tức lộ ra tia sát khí.
Tên Trác Hàng này gần đây rất kiêu ngạo.
Từ sau khi mẹ hắn mang hắn đến nhà Tiểu Nhạc, hai người bọn họ nghiễm nhiên trở thành khách quen nhà cô. Ba cô đối xử với người phụ nữ đó rất ân cần, lần nào cũng tiếp trà, rất khách khí.
Nếu như là trước đây gặp phải người phụ nữ như vậy, Lục Tiểu Nhạc kiểu gì cũng sẽ nghĩ ra đủ trăm phương ngàn kế để khiến bọn họ tức điên lên. Thế nhưng cô Lâm Mai này không giống với bọn họ, đã thế lại còn mang đến một đứa con trai của chồng trước cũng khác thường, ba tháng này, Lục Tiểu Nhạc thực sự bị hắn ta uy hiếp không ít lần.
Hắn ta cứ như là gài thiết bị theo dõi lên người Tiểu Nhạc vậy, dù cô có giấu bài thi ở đâu hắn ta cùng tìm ra, sau đó dùng nó để uy hiếp cô.
Nếu không phải vì sợ ba, cô đã sớm trở mặt với tên Trác Hàng đó rồi. Thế mà hắn ta không biết tốt xấu, được voi đòi tiên. Hôm nay còn dám đến tận trường tìm cô, nếu còn tiếp tục như thế, Lục Tiểu Nhạc này còn có cái địa vị gì nữa.
Nghĩ như vậy, Tiểu Nhạc thực sự mất bình tĩnh. Cô nổi giận đi đến gần Trác Hàng, giơ nắm đấm lên uy hiếp hắn: “Trả lại cho tôi, nếu không tôi đánh chết anh.”
Trác Hàng thiếu chút nữa cười nghiêng ngả. Tiểu quỷ này thật là thú vị! Nắm tay bé tý thế kia mà còn dám gây phiền phức với anh. Trông dáng dấp hùng hổ này, ai không biết còn tưởng rằng lát nữa cô còn có thể biến ra ba đầu sáu tay. Nhưng mà cái nắm đấm này, đừng nói là giơ ra để dọa người, cho dù có đánh lên người ta thật, có lẽ cũng chẳng gây là cảm giác gì.
Phớt lờ hậu quả, Trác Hàng phát hiện ra mình đã nghĩ sai.
Lục Tiểu Nhạc nắm tay tuy nhỏ nhưng lực quả thực không hề nhỏ. Cô một quyền hạ trên bụng anh, vậy mà khiến một học sinh cao trung như anh phải lùi lại hai bước. Không chỉ có bụng bị đau mà còn gây tức ngực, hô hấp loạn lên.
“Biết sự lợi hại của tôi chưa?” Lục Tiểu Nhạc tức giận. Cho dù bây giờ Trác Hàng có hối hận muốn đưa trả cho cô bài thi, cô cũng không thèm.
Lục Tiểu Nhạc nghĩ, sau đó lại vung tay lên muốn đánh.
Lúc này quả thực Trác Hàng không dám coi thường cô. Anh giơ tay ra tóm được tay cô. Dù sao tính khí hai người cũng không giống nhau, lại còn chênh nhau những bốn tuổi, cho nên có rất nhiều thứ khác xa nhau. Trác Hàng một mực nắm chặt tay Tiểu Nhạc không buông khiễn cô không còn cách nào khác. Thế nhưng khí thế vẫn không thuyên giảm, tay trái bị tóm, cô liền giơ tay phải lên. Nhưng tay vừa mới giơ lên lại bị bắt lấy.
Lục Tiểu Nhạc nổi giận, hai tay bị khống chế, cô quyết định dùng chân đạp.
Cuối cùng, tình thế phát triển thành Tiểu Nhạc bị Trác Hàng nắm hai tay, chân cô thì liên tục đạp lên khoảng không. Bộ dạng hai người thế này, thật khiến cho người đi đường phải dừng lại quan sát.
“Bọn trẻ này làm cái gì vậy?”
“Điên rồi sao?
“Sao lại giống như đang khiêu vũ vậy?”
“Nhìn cái gì?” Lục Tiểu Nhạc dừng lại, không khách khí mà trợn mắt nhìn mấy người qua đường kia. Lập tức có người chê bai: “Thật là vô lễ!”, “Con gái con đứa, hư hỏng!”, “Thật là, không biết cha mẹ dạy dỗ thế nào?”, “Vừa nhìn đã biết là một đứa có mẹ sinh mà không có cha dạy.”…
Đối với những đứa trẻ không có mẹ như Tiểu Nhạc mà nói, những lời kia thực sự đã chạm vào kíp nổ trong ngực cô. Cô không tiếp tục dây dưa với Trác Hàng nữa, mà quay lại liều mạng với mấy người kia.
Lập tức, cổ áo cô bị kéo lại, bước chận khựng lại tại chỗ.
Trác Hàng buông tay, đi tới trước mặt hai người lớn: “Cô ạ, em gái cháu còn nhỏ, không hiểu phép tắc, cháu thay nó xin lỗi cô. Nhưng cô cũng là người lớn, mà lại nói người khác như vậy, cô xem có nên xin lỗi em gái cháu một câu không ạ?”
Cục diện im lặng.
Trác Hàng tuy rằng mới học năm nhất cao trung, nhưng mà dáng người cao ráo, to lớn, anh đứng trước mặt hai người bọn họ quả thực là cao hơn nửa cái đầu. Hơn nữa, anh trời sinh vốn trên người đầy khí chất, cho nên lời nói ra miệng cũng đầy uy lực, khiến ấy người kia cũng bị dọa. Hai người bọn họ tôi nhìn cô, cô nhìn tôi, trên mặt không giấu được vẻ tức giận.
“Tâm thần!” Buông ra một câu, sau đó bọn họ xám xịt mặt mà bỏ đi.
Trác Hàng lúc này mới quay đầu nhìn Tiểu Nhạc. Tiểu Nhạc trợn mắt nhìn anh vẻ khó tin. Không hiểu sao, trong lòng anh lại cảm thấy một chút đắc ý. Anh còn đang muốn mở miệng nói gì thì đột nhiên bị đã một phát, lại bị ăn một quả đấm vào bụng, bài thi trong tay bị cướp mất. Cuối cùng vẫn là bị cướp đoạt thành công.
“Tâm thần à? Ai là em gái của anh?” Nói xong, Lục Tiểu Nhạc chạy như bay khỏi hiện trường.
Trác Hàng còn lại một mình, một lúc mới hết đau nhức. Anh tháo kính mắt, lông mày thanh tú nhíu lại. Xem ra tiểu quỷ này không dễ dạy dỗ như anh tưởng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui