Anh Trai Xấu Xa


Edit: Lee
Beta: Sahara
Tiểu Nhạc sống mười lăm năm nay, cuối cùng cũng hiểu rõ cái gì là “giúp bạn bè cả mạng cũng không tiếc”. Từ khi Quách Na biết Hạ Tử Khiêm là bạn cùng bàn của Trác Hàng, đã không chỉ một lần cầu xin Lục Tiểu Nhạc, lợi dụng thân phận em gái Trác Hàng tiếp cận Hạ Tử Khiêm, điều tra thông tin.
Vì thế, Lục Tiểu Nhạc cảm thấy rất phiền não. Với tính cách như cô, vì bạn bè không việc gì là không thể, nhưng việc này lại liên quan đến Trác Hàng, thì vấn đề liền trở nên phức tạp.
Nói thật, thời gian này cô quả thực đang trốn Trác Hàng, còn vì sao thì…? Có thể là cảm thấy chột dạ. Dù sao Trác Hàng cũng từng nhiều lần giúp cô, người ta thường nói “nhận một trả mười”, nhưng Lục Tiểu Nhạc cô, làm sao có thể tốt với con ếch chết tiệt kia được chứ? Mâu thuẫn trong lòng ngày càng gay gắt, Lục Tiểu Nhạc vô tình bắt đầu trốn tránh Trác Hàng.
Tiếc rằng ông trời không cho cô toại nguyện, càng muốn tránh Trác Hàng thì càng tránh không được.
Giống như lần này, Quách Na bị Hạ Tử Khiêm mê hoặc đến đầu óc choáng váng, mười con trâu cũng không kéo lại được, kẻ làm bạn như cô, việc duy nhất có thể làm cũng chỉ có bất chấp khó khăn, giúp cô ấy một tay.
Hôm sau, thứ sáu…
Khi Lục Tiểu Nhạc lén lút chuồn đến cửa lớp học cấp ba, vừa lúc tiếng chuông tan học vang lên. Trong phòng ồn như chợ vỡ, Hạ Tử Khiêm vừa thu dọn sách vở vừa nói: “Mình nhớ hình như cậu có một em gái?”
Trác Hàng ngẩn ra: “Sao đột nhiên lại hỏi chuyện này?”
Hạ Tử Khiêm cười hờ hững: “Không có gì, chỉ là hôm qua hình như nhìn thấy.”
“Thấy cái gì? Lục Tiểu Nhạc sao?”
“Thì ra cô bé tên là Lục Tiểu Nhạc, không ngờ rất dễ thương.” Hạ Tử Khiêm vừa đi vừa lẩm bẩm.

Trác Hàng cau mày, hừ lạnh một tiếng: “Cậu đừng chỉ nhìn vẻ ngoài của con bé, nha đầu này chỉ nghĩ thôi đã thấy rất phiền phức rồi.”
“Vậy sao?? Mình lại muốn có cơ hội thử một chút.”
“Sợ cậu hối hận thôi.”
….
Lục Tiểu Nhạc đứng xa nhìn, mặc dù nghe không rõ bọn họ đang nói gì, nhưng nhìn vẻ mặt, một người nhíu mày, một người tràn ngập ý cười, dù sao vẫn thấy dường như đang nói chuyện gì nghiêm túc lắm.
Rốt cuộc là cái gì chứ?
Ngay khi cô đang vắt óc suy nghĩ cũng không hiểu được, thì mấy nữ sinh lưng đeo cặp sách từ trong lớp học đi ra, vừa đi vừa thì thầm to nhỏ, câu chuyện của bọn họ rất nhanh rơi vào tai Lục Tiểu Nhạc.
Một người trong số đó rất kích động nói: “Cậu có thấy không, Trác Hàng và Hạ Tử Khiêm, một người lạnh lùng, một người dịu dàng, nhìn kiểu gì cũng thấy rất xứng đôi nha?”
Người kia lập tức kinh ngạc: “Nói cái gì vậy, hai người bọn họ đều là nam mà!”
Kết quả, nữ sinh này liền bị những người khác khinh bỉ: “Nói cậu OUT đi không? Đầu năm nay, trường mình đã không bắt tình yêu nam nữ nữa, chỉ bắt đồng tính luyến ái thôi.”
“Hả?!”
Nói thế không chỉ khiến nữ sinh bị khinh bỉ kia chấn động, càng khiến Lục Tiểu Nhạc chấn động hơn, sợ hãi kêu lên. Gần như cùng lúc, ánh mắt những người xung quanh đều không hẹn mà gặp cùng nhìn vào cô.
Lục Tiểu Nhạc tự thấy bản thân mình thật vô duyên, vội vàng rảo bước rời đi, nhưng mà không kịp nữa rồi.

“Lục Tiểu Nhạc, em đứng lại đó cho anh!” Giọng nói quen thuộc của Trác Hàng lại vang lên phía sau cô.
Ôm hy vọng mong manh, cô giả như không nghe thấy, tiếp tục đi về phía trước, mới đi được vài bước, cổ áo đồng phục đã không thương tiếc bị túm lại.
“Còn muốn đi?” Trác Hàng không hề khách khí hỏi, “Nói, đến đây làm gì?”
Tự biết chạy không khỏi trời nắng, Lục Tiểu Nhạc không thể làm gì khác hơn là cắn răng, tự cứa vào tim, xoay người sang chỗ khác, cười so với khóc còn khó coi hơn: “Anh trai, tan học, em tới tìm anh cùng về nhà.”
“Em nghĩ nói vậy, anh sẽ tin?” Trác Hàng nhướng mày.
Không tin cũng phải tin! Lục Tiểu Nhạc kiên quyết gật đầu: “Thật mà! Nếu anh không tin, em đi trước đây!” Cô chưa nói xong đã chuẩn bị chuồn mất.
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Trác Hàng một tay kéo vai cô lại: “Đùa thôi, anh sao có thể không tin em chứ?” Trác Hàng thay bằng một khuôn mặt tươi cười, nụ cười khiến người ta có cảm giác bất an.
Đúng lúc này, Hạ Tử Khiêm thu dọn xong mọi thứ đi ra, cười chào Lục Tiểu Nhạc.
Không đợi Lục Tiểu Nhạc trả lời, Trác Hàng đã vẫy tay với Hạ Tử Khiêm: “Tử Khiêm, tôi về với em tôi trước, tạm biệt.” Nói xong, không cần biết Lục Tiểu Nhạc có đồng hay không, liền kéo cô dời đi.
(ố ồ, có người sợ mất em gái)
Bởi vì thái độ Trác Hàng với mình đột nhiên khác thường, vừa kéo vừa ôm, Lục Tiểu Nhạc nhất thời thích ứng không kịp, cô vừa đi vừa phản đối, thật vất vả mới chờ được đến khi Trác Hàng đi lấy xe, cuối cùng cũng thoát khỏi hắn. Từ trong lòng hắn nhảy ra, chạy xa vài thước mới dừng chân, quay đầu lại, nhìn hắn chằm chằm.
Trác Hàng dắt xe ra, thấy Lục Tiểu Nhạc như con cún nhỏ, ngồi xổm một góc tự nhìn mình, liền thấy vui vẻ: “Còn không đến đây?” Trác Hàng vẫy tay, nhìn Lục Tiểu Nhạc.
“Tôi đi đâu chứ!” Lục Tiểu Nhạc lại lùi về phía sau vài bước.

“Vừa rồi là ai vẻ mặt thành ý nói muốn cùng anh về nhà chứ?”
“Không phải tôi!” Lục Tiểu Nhạc lúc này nên gọi là trợn mắt nói dối.
“Chẳng lẽ anh tự tưởng tượng?” Trác Hàng vừa hỏi vừa tiến về phía cô.
Lục Tiểu Nhạc hơi sợ, buộc phải tiếp tục lui về sau, thế nhưng lưng cô rất nhanh đã dính vào tường.
“Thành thật khai báo, hôm qua em làm cái gì?” Trác Hàng hỏi.
Lục Tiểu Nhạc cả kinh, nghĩ thầm chuyện hôm qua nhất định là do Hạ Tử Khiêm tố giác. Chả trách mấy người kia nói trường học bắt đồng tính luyến ái, hóa ra nam sinh thời nay còn lắm mồm hơn nữ sinh.
“Tôi không làm gì cả!” Cô già mồm cãi bướng.
“Vậy sao??” Trác Hàng nhìn cô chằm chằm, giống như một áp lực vô hình, khiến cô không còn đường rút lui.
Cái này gọi là chó cùng cắn giậu, Lục Tiểu Nhạc hết sức sốt ruột, liền lựa chọn giống chó. Trong sự kinh ngạc của Trác Hàng, nhanh chóng xoay người, nhảy qua bức tường thấp, chạy…
Nhưng mà, hình như cô đã quên mất một chuyện rất quan trọng: chạy trốn hòa thượng, chạy không khỏi miếu.
Sáng sớm thứ bảy, Lục Tiểu Nhạc vừa mới mở mắt ra, đã bị Trác Hàng ngồi bên giường cô dọa cho, sợ đến mức lăn từ trên giường xuống.
Cô nhất thời hoa mắt chóng mặt, cơn buồn ngủ lập tức tan biến, mặc quần nhỏ, dùng cả tay cả chân để đứng lên, chỉ vào Trác Hàng định mắng.
Vậy mà còn chưa mắng được câu nào, Trác Hàng lại đột nhiên vươn tay ra, đem vật gì đó dán lên mặt cô.
Cô ngẩn ra, nghe thấy bên tai vang lên tiếng Quách Na: “Tiểu Nhạc! Có phải cậu đấy không?”
“Là mình.” Cô trả lời, lúc này mới ý thức được thứ Trác Hàng đưa ình chính là điện thoại bàn.
“Tiểu Nhạc, chuyện ngày hôm qua, cậu có đối phó được không?” Quách Na tiếp tục hỏi.

“Không, mình đã cố hết sức rồi.” Lục Tiểu Nhạc trả lời rất thản nhiên.
Vậy mà Quách Na đột nhiên gào lên như lợn chết: “Không muốn a! Tiểu Nhạc, cậu không thể cứ buông tha như vậy, hạnh phúc của mình đều nằm trong tay cậu đấy! Lần này nếu cậu không giúp mình, mình sẽ tiếc nuối cả đời nha! Cả đời đấy, cậu hiểu không hả!!!”
“Mình hiểu!” Lục Tiểu Nhạc vội vàng ngăn Quách Na lại, “Cậu đừng nói nữa, mình đồng ý được chưa?”
“Thật không??! Tiểu Nhạc, mình chỉ biết cậu với mình tốt nhất, nào, hôn một cái! Moa moa moa…”
Bộp! Lục Tiểu Nhạc rốt cục không nhịn được nữa mà đem điện thoại trong tay Trác Hàng dập xuống, hung hăng tắt máy.
“Nói xong chưa?” Trác Hàng vừa hỏi vừa hứng thú nhìn chằm chằm áo ngủ gấu con của Lục Tiểu Nhạc.
“Nhìn cái gì vậy?” Lục Tiểu Nhạc vội vàng ôm ngực, rất không khách khí hỏi, “Anh vào đây làm gì? Ba mẹ đâu?”
“Ba mẹ đi leo núi, bằng không em nghĩ anh bằng lòng giúp em tiếp điện thoại sao?”
“Vậy thì toi phải cảm ơn anh rồi!” Lục Tiểu Nhạc tức giận nói một tiếng, xoay người, đem cái mông trèo lên giường.
Trác Hàng nhìn chằm chằm cô một lúc, cảm thấy nhìn đủ, lúc này mới đưa tay túm lấy cổ chân cô, thoáng cái đã lôi cô từ trong chăn ra, “Cảm ơn mà đủ sao? Đứng lên, đi lau sàn nhà.”
“Tôi không muốn đi!” Lục Tiểu Nhạc một mực từ chối.
“Không phải không muốn là được.” Trác Hàng nói, khóe miệng nhếch lên một nụ cười xấu xa, đưa tay ôm lấy thắt lưng Lục Tiểu Nhạc, dùng sức siết chặt vai cô.
“Ếch chết tiệt, ếch thối tha, anh thả tôi xuống mau! A a a a …..”
Bởi sức lực khác nhau quá lớn, có tiếp tục phản kháng cũng chẳng ăn thua gì, Trác Hàng hung hăng vỗ mông Lục Tiểu Nhạc, nói: “Câm miệng, yên lặng một chút.” (ặc ặc bạn Sah bị sặc)


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận