Anh Trai Xấu Xa


Edit: Lee
Beta: Sahara
Sau khi hứa với Đại Hải, Lục Tiểu Nhạc vui vẻ về nhà ăn cơm.
Bởi vì thứ sáu không phải làm bài tập, nên cô ăn cơm rất từ từ, vừa gắp miếng thịt kho tàu vào bát, vừa nhìn chằm chằm TV, hoàn toàn không để ý đến đoạn đối thoại của ba mẹ. Mãi đến khi Lâm Mai đột nhiên nói đến hai chữ “Trác Hàng”, Lục Tiểu Nhạc mới chú ý về bàn ăn, vểnh tai lên nghe hai người nói chuyện.
“Mấy hôm trước, em nói chuyện với Tiểu Hàng trên QQ, nó nói rất nhanh thích ứng được với cuộc sống ở đó, bài chuyên ngành cũng không làm khó nó nhiều lắm.” Lâm Mai nói.
“Vậy bạn bè thì thế nào?” Lục Tạ Quốc hỏi.
“Bạn cùng lớp cũng rất tốt, còn có một nữ sinh đối xử với nó đặc biệt nhiệt tình.” Lâm Mai nói, cố ý nhìn mắt Lục Tiểu Nhạc, sợ Tiểu Nhạc bỏ qua đoạn vừa rồi.
Lục Tạ Quốc hào hứng, hỏi tiếp: “Là nữ sinh cùng lớp hả?”
“Đúng vậy, còn là lớp trưởng nữa, nghe nói rất xinh đẹp.”
Lục Tạ Quốc không khỏi thích thú; “Nói không phải chứ, thằng bé này thật sự có chút phong độ năm xưa của anh.”
“Phong độ năm xưa của anh gì chứ?”
“Ngày xưa anh…” Lục Tạ Quốc bắt đầu, đang chuẩn bị nói tiếp, đột nhiên bị Lục Tiểu Nhạc cắt ngang.
“Ba mẹ, con ăn xong rồi, con về phòng trước.” Cô phụng phịu, rõ ràng tâm tình không tốt lắm.
“Xong nhanh thế con?” Lục Tạ Quốc ngạc nhiên.
“Ăn chậm cũng nói, ăn nhanh cũng nói, ba có thấy phiền không vậy!” Lục Tiểu Nhạc trừng mắt trút giận lên người ba vô tội.
Lục Tạ Quốc khó hiểu, quay sang nhìn vợ hỏi: “Nha đầu kia hôm nay làm sao vậy, có phải gặp chuyện gì không?”
“Có chuyện gì được chứ? Anh đừng nghĩ nhiều quá, ăn cơm đi.” Lâm Mai gắp một miếng thịt kho tàu vào bát chồng, nhân tiện nhìn thoáng qua phòng Lục Tiểu Nhạc, ánh mắt thâm trầm.
Cùng lúc đó, Lục Tiểu Nhạc đang giam mình trong phòng hờn dỗi.
Thật ra cô cũng không biết vì sao đột nhiên mình lại tức giận như vậy, chỉ cảm thấy nghe xong những gì Lâm Mai nói thì rất khó chịu, Trác Hàng đúng là đồ xấu xa, trong trường mà không chịu học tập, chỉ biết đi lừa con nhà người ta. Mà lớp trưởng này làm sao vậy? Xinh đẹp gì cơ chứ? Chỉ có thể là con mọt sách, EQ thấp, nữ sinh đáng thương, không có ai yêu, mới có thể bị Trác Hàng che mắt được, tên kia có gì tốt chứ!
Cô nghĩ vậy, càng nghĩ càng giận, hận không thể lập tức bay đến thành phố B hung hăng mắng cho Trác Hàng một trận, tốt nhất là đánh anh túi bụi mới có thể xả nỗi hận trong lòng.
Lục Tiểu Nhạc vô cùng bực tức, đến nỗi khiến Trác Hàng xa xôi cũng phải hắt hơi vài cái.
“Anh cả, không cần phải nói, chắc chắn có người đang nhớ anh!” Bạn cùng phòng trêu chọc nói.
“Không nhất định là nhớ, thật ra có thể là đang mắng.” Trác Hàng nói, trước mắt đột nhiên hiện ra hình ảnh người nào đó ôm thỏ vừa cắn vừa xé, khóe miệng không tự giác nhếch lên.
“Hắt xì!” Lục Tiểu Nhạc cũng hắt hơi một cái.
Nhất định là Trác Hàng đang mắng cô! Người này thật quá đểu cáng, vừa lừa lớp trưởng vừa mắng em gái, thật không có nhân tính! Lục Tiểu Nhạc tức giận, đúng là túm lấy con thỏ vừa cắn vừa xé, hùng hùng hổ hổ cả đêm, thiếu chút nữa cắn rơi tai thỏ.
Có câu “Ai hiểu con bằng cha”,giống như Lục Tiểu Nhạc và Trác Hàng thì có thể nói là “Ai hiểu em gái bằng anh.”
Chuyện tình của Trác Hàng ảnh hưởng nghiêm trọng đến tâm trạng cuối tuần của Lục Tiểu Nhạc, không chỉ không muốn ăn, không muốn xem TV, không muốn ngủ nướng, không muốn làm bài tập, còn vô tình quên một chuyện vô cùng quan trọng, đó chính là: cô đã quên lời hứa với Đại Hải!
Đáng thương thay cho tình yêu của Đại Hải, vì lần đầu tiên đi chơi với bạn gái nên sợ muộn, chín giờ sáng đã ngồi đợi ở quán trà sữa cạnh rạp chiếu phim, liên tục đến chín giờ tối. Uống hơn hai mươi cốc trà sữa, đi WC hơn mười lần, khiến ông chủ quán cười đến rớt quai hàm.
Ha ha ha, nếu như ai cũng ngốc như tên tiểu tử này, sang năm trà sữa của ông hẳn có thể thành một thương hiệu riêng trên thị trường!
Kết quả mộng đẹp của ông chủ quán còn chưa thành hiện thực, Đại Hải đã bị tiêu chảy phải đưa vào viện, không chỉ phải truyền vài bình nước, còn bị mẹ mắng cho to đầu, chỉ thiếu nước quỳ trên mặt đất viết thư xin lỗi thôi. Từ đó về sau, trà sữa thành bóng ma vĩnh viễn không thể xóa nhòa trong lòng Đại Hải, nghe thấy thôi cũng có thể buồn nôn, đương nhiên những việc này cơ bản không liên quan đến Lục Tiểu Nhạc. (nhưng Nhạc muội là đầu mối tai họa mà ^^)
Lục Tiểu Nhạc hoàn toàn không để ý Đại Hải đã vì mình mà thành bộ dạng gì, cả ngày cuối tuần tâm trạng vô cùng chán nản, thế nên tuần mới vừa bắt đầu, Quách Na đã bị Lục Tiểu Nhạc người không ra người ma không ra ma dọa cho sợ hãi.
“Tiểu Nhạc, cuối tuần cậu làm gì vậy? Sao nhìn như vừa từ quỷ môn quan trở về?”
“Đừng nói nữa…” Lục Tiểu Nhạc uể oải nói, “Tâm trạng không tốt, buồn phiền.”
“Chẳng lẽ là mụ dì cả gõ cửa?” Quách Ma nhỏ giọng hỏi.
Lục Tiểu Nhạc lắc đầu.
“Vậy ngủ không ngon hả?”
“Ừ, đã ba ngày liên tục mất ngủ…”
“Ăn thì sao? Có thiết ăn không?”
“Hoàn toàn không.”
“Có khó chịu ở đâu không?”
“Ở đâu cũng khó chịu a!” Lục Tiểu Nhạc mệt mỏi úp mặt lên bàn, tuyệt vọng hỏi, “Na Na, có phải mình bệnh rồi không?”
“Ừ!” Quách Na gật đầu, nghiêm túc nói, “Theo như kinh nghiệm của mình, bệnh của cậu là một căn bệnh rất khó chữa.”
“Bệnh gì?”
“Bệnh! Tương! Tư!”
“Cậu chết đi…” Lục Tiểu Nhạc rất muốn đánh Quách Na một trận, nhưng không thể vì sức lực có hạn, sợ rằng lúc này ngay cả Tiêu Chính Thái cũng đánh không lại.
Lục Tiểu Nhạc sa sút tinh thần ảnh hưởng không nhỏ đến thành tích học tập, qua đợt kiểm tra, cô rớt hơn một trăm điểm, điểm số vô cùng thê thảm.
Thành tích dao động như vậy, rất nhanh khiến thầy chủ nhiệm chú ý, khéo léo hỏi han, biết được quan hệ của Lục Tiểu Nhạc và Kim Hải rất lạ, lập tức đoán rằng thành tích Lục Tiểu Nhạc tụt dốc không phanh rất có thể là do yêu sớm. Mặc dù gần đây trường không cấm yêu sớm mà chuyển sang cấm đồng tính, nhưng để Lục Tiểu Nhạc chú tâm cho việc học, thầy giáo Tôn vẫn gọi cô vào phòng “nói chuyện”.
“Tiểu Nhạc, chuyện gần đây của trò, thầy cũng biết một chút, mấy chuyện như thế tốn rất nhiều tâm sức.” Thầy giáo Tôn cũng không nói thẳng mà trước tiên thử thăm dò một chút.
Vậy mà lại khiến Lục Tiểu Nhạc hiểu nhầm, nghĩ rằng thầy giáo đang nói đến chuyện Trác Hàng, lập tức cảnh giác nói: “Sao thầy lại biết ạ?”
Đứa trẻ này quả thật yêu sớm rồi, thầy giáo Tôn nghĩ thầm, vội nói: “Thầy là thầy giáo, dĩ nhiên có thể nhìn ra trong đầu học sinh đang nghĩ cái gì.”
Lúc này Lục Tiểu Nhạc lại đang chìm đắm trong chuyện về Trác Hàng không thoát ra được, căn bản không phát hiện thầy giáo Tôn hiểu sai ý cô, tiếp tục nói: “Thầy nói xem vì sao em lại phải suy nghĩ như vậy chứ? Thật ra anh ấy làm gì, đâu có liên quan đến chuyện của em.”
Nghe Lục Tiểu Nhạc nói vậy, thầy Tôn đoán ngay chuyện tình cảm giữa cô với Kim Hải đang có vấn đề, vì thế vội vàng tát nước theo mưa: “Thầy là người từng trải, cảm giác của em thầy rất hiểu, tuy rằng ngoài mặt em không thèm để ý, nhưng thật ra trong lòng lại rất lưu luyến cậu ấy.”
Lời này khiến Lục Tiểu Nhạc ngẩn ra: “Thầy nói… con lưu luyến anh ấy?”
“Đúng vậy, ở tuổi em mà thân thiết với một nam sinh, sớm muộn cũng nảy sinh tình cảm, thích cậu ta, muốn dựa vào cậu ta, cũng dễ hiểu thôi.” Thầy giáo Tôn tỉ mỉ giải thích.
Không phải ghét, mà là… thích ư?
Lời thầy giáo nói khiến Lục Tiểu Nhạc bừng tỉnh, trong nháy mắt, trong đầu cô hiện lên rất nhiều hình ảnh của Trác Hàng, có cãi vã, cũng có vui vẻ, có hạnh phúc, cũng có đau thương…. Từng mảnh, từng mảnh kí ức như ùa về, cô chợt thấy dường như mình đã hiểu ra điều gì, song cũng sợ phải đối mặt với điều đó.
Thấy sắc mặt Lục Tiểu Nhạc vừa đau khổ vừa phân vân, thầy Tôn vội vàng an ủi cô: “Loại tình cảm này là hiện tượng tâm lý bình thường trong thời kỳ trưởng thành của con người, em không cần phải sợ.”
Bình thường ư? Thích Trác Hàng… là bình thường ư? Cô cảm thấy không thể tin được, nhưng vẫn muốn nghe thầy giáo nói tiếp.
Đã đi đến trọng tâm câu chuyện, thầy giáo Tôn quyết định đề không vòng vo thêm nữa, nghiêm túc nói: “Nhưng mà khi đã chấp nhận đối mặt với tình cảm của mình, em cũng cần hiểu rõ thân phận mình hiện nay, đừng để chuyện tình cảm ảnh hưởng quá đến việc học! Thân phận em như thế, dù sao cũng không nên yêu sớm, phải không?”
Lục Tiểu Nhạc rõ ràng lại hiểu sai ý thầy, lông mày nhíu lại, thầy giáo nói không sai, cô là em gái Trác Hàng, mà em gái sao có thể thích anh trai được chứ? Không được, không được! Tuyệt đối không được! Nghĩ vậy, cô ra sức lắc đầu.
Cơ bản đã đạt được mục đích, thầy Tôn càng thêm tự tin, đánh đến cùng, nói: “Thầy nghĩ em nên hiểu rõ hiện thực, giải quyết dứt khoát, triệt để chặt đứt suy nghĩ về việc này. Chuyện tình cảm tương lai vẫn còn nhiều cơ hội, không cần vì một bông hoa mà bỏ cả rừng hoa.”
“Thật ạ?” Lục Tiểu Nhạc vẫn có chút do dự.
“Đương nhiên, em còn nhỏ tuổi như vậy, tình cảm khó có thể kiềm chế được, đi nhầm một bước cũng khó tránh, chỉ cần nhanh chóng quay đầu lại, tất cả đều có thể sửa chữa.”
Nghe xong, Lục Tiểu Nhạc cuối cùng cũng được giác ngộ.
Thầy Tôn nói không sai, sở dĩ cô nảy sinh tình cảm với Trác Hàng, đều là vì còn quá nhỏ tuổi, chưa có kinh nghiệm nên mới thế, tranh thủ còn chưa gây ra sai lầm gì quá lớn, nhanh chóng quay đầu lại là hơn!
“Thầy, em nhất định nghe lời thầy, nhất định quên anh ấy!” Cô nắm tay thầy Tôn, kích động nói.
Quả là trẻ nhỏ dễ dạy a! Thầy Tôn vui đến chảy nước mắt.
Theo cách của thầy Tôn, cuối cùng sau khi trải qua mấy ngày ủ rũ, một lần nữa tinh thần Lục Tiểu Nhạc lại trở nên phấn chấn, ngẩng đầu ưỡn ngực rời khỏi phòng giáo viên.
Khoảnh khắc ấy, cô thấy trời thật xanh, mây thật trắng, tâm trạng vui vẻ lạ thường, vậy mà đột nhiên lại xuất hiện bạn học Đại Hải, chặn ngang lối Lục Tiểu Nhạc.
Thấy sắc mặt hắn nghiêm trọng, Lục Tiểu Nhạc tò mò hỏi: “Có việc gì sao?”
“Mình…” Đại Hải nhìn cô, muốn nói lại thôi.
“Có việc gì thì nói đi, chậm chạm quá.” Lục Tiểu Nhạc giục.
Đại Hải cắn răng, đem tình cảm ấp ủ bấy lâu nói ra: “Tiểu Nhạc, mình thích cậu!”
Chuyện xảy ra bất ngờ khiến Lục Tiểu Nhạc không kịp phòng bị, cô há to miệng nhìn Đại Hải một lúc lâu, mãi sau mới có thể khó tin hỏi: “Cậu đùa hả?”
“Không!” Đại Hải lắc đầu. “Tiểu Nhạc, mình nói thật, mình thích cậu, thích lâu lắm rồi. Hôm ấy mình hẹn cậu đi xem phim đã muốn nói, nhưng cậu lại không tới…” Đại Hải nói những lời này, lại mơ hồ thấy bụng đau âm ỉ.
Thấy Đại Hải như vậy, Lục Tiểu Nhạc mới dám khẳng định hắn không nói đùa, thế nhưng tình cảm cô dành cho Đại Hải lại không phải loại tình cảm ấy, vẫn nên từ chối thì hơn. Lục Tiểu Nhạc nghĩ, mở miệng nói: “Thật ra…”
“Đừng từ chối mình được không?” Đại Hải dường như không nghe thấy, hắn cố lấy dũng khí, nhìn thẳng vào Lục Tiểu Nhạc, ánh mắt tràn đầy chờ mong.
Lúc này, lời từ chối của Lục Tiểu Nhạc nghẹn lại trong cổ.
Không hiểu vì sao, đột nhiên cô nghĩ tờ những lời thầy Tôn vừa nói:“Chuyện tình cảm tương lai vẫn còn nhiều cơ hội, không cần vì một bông hoa mà bỏ cả rừng hoa.”
Một bông hoa? Lục Tiểu Nhạc nghĩ đến Trác Hàng.
Rừng hoa? Lục Tiểu Nhạc lại nhìn Đại Hải.
Trong nháy mắt, suy nghĩ thay đổi đáng kể, đường đường Lục Tiểu Nhạc cô sao có thể giống mấy nữ sinh mê muội, thích tên ếch thối tha Trác Hàng được, việc này người khác mà biết thì thật mất mặt a? Thậm chí không ai biết, tự mình cũng thấy không được. Nếu vậy, không bằng chấp nhận Đại Hải, tránh cho đêm dài lắm mộng.
Cô nghĩ vậy, coi như không nghe thấy tiếng trái tim, nhìn Đại Hải gật đầu nói: “Được, mình đồng ý!”
Thầy giáo Tôn ngồi trong phòng làm việc đột nhiên rùng mình.
_______________
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Tiểu Nhạc rất đáng thương, Đại Hải càng đáng thương hơn, nhưng đáng thương nhất chính là thầy Tôn, trong tay mẹ kế, người người đều đau khổ a, ha ha ha ha!!!!
PS. Tung hoa, tung hoa cho cậu bé uống trà sữa, hì~.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui