Edit: Lee
Beta: Sahara
Chiến tranh lạnh ngày càng gay gắt, ban đầu Trác Hàng và Lục Tiểu Nhạc chỉ đơn thuần tránh mặt nhau, rồi cứ thế cách xa nhau từ lúc nào không biết. Hơn nữa trong nhà còn có Giản Khiết, càng khiến hai người khó làm lành.
Việc hai anh em cãi nhau đã quá quen thuộc đối với người nhà họ Lục, nhưng với Giản Khiết mà nói thì thật không quen mắt, cô cũng không có ý để việc này trong lòng, mãi cho đến buổi trưa hôm sau…
Bữa trưa, Lâm Mai chuẩn bị một bàn thịnh soạn chiêu đãi Giản Khiết.
“Tiểu Hàng, hôm nay đẹp trời, lát ăn cơm xong, con dẫn Giản Khiết đi chơi một lúc.” Trên bàn cơm, Lâm Mai không ngừng nhắc nhở con trai.
“Cô à, cô cứ coi cháu như con cháu trong nhà đi, lúc nào ra ngoài cũng được mà ạ!”
“Sao thế được, đây là lần đầu tiên cháu đến đây, đương nhiên phải đi thăm quan chút chứ! Lần sau có đến, hiểu rõ là tốt rồi, đúng không Tiểu Hàng!”
“Dạ” Trác Hàng gật đầu, vô tình nhìn về phía Lục Tiểu Nhạc.
Gần như cùng lúc đó, Lục Tiểu Nhạc vốn đang cắm cúi ăn, đột nhiên buông bát, mặt không đổi sắc nói: “Con ăn xong rồi, con đi học đây.” Vừa nói xong, đã đeo cặp sách rời đi.
Lâm Mai gọi theo vài tiếng, thấy cô không thèm quay lại, chỉ lẩm bẩm: “Đứa trẻ này cũng thật là, hai giờ mới học, đi sớm như thế làm gì… Mẹ nhớ rồi! Dự báo thời tiết nói chiều nay có dông, Tiểu Nhạc lại quên ô rồi!” Bà nói, vội vã đứng lên chuẩn bị đuổi theo.
“Mẹ, để con đi cho.” Trác Hàng ngăn mẹ lại, cầm ô đuổi theo.
Lục Tiểu Nhạc tuy rằng chân ngắn, nhưng lại đi rất nhanh, đến khi Trác Hàng đuổi kịp, cô đã chạy tới đường cái ngoài tiểu khu.
Lúc này đang là buổi trưa, xe cộ tấp nập.
“Tiểu Nhạc, chờ một chút!” Trác Hàng gọi với theo.
Nghe thấy giọng Trác Hàng, Lục Tiểu Nhạc không những không chịu dừng chân, ngược lại còn đi nhanh hơn.
Thấy cô bướng bỉnh như vậy, Trác Hàng đành phải chạy nhanh hơn để đuổi kịp cô.
Phiền muốn chết! Lục Tiểu Nhạc lẩm bẩm trong miệng, đồng thời chạy nhanh lên để vượt qua đường, nhưng không để ý đèn đỏ đã sáng từ lúc nào, trong nháy mắt khi cô băng sang đường, một chiếc xe tải cũng đang lao nhanh về phía cô.
Mọi chuyện xảy ra quá đột ngột, khi tiếng phanh chói tai vang lên, Lục Tiểu Nhạc mới nhìn thấy chiếc xe, nhưng lúc này đã không kịp nữa rồi. Cô đứng im tại chỗ, mở to mắt nhìn chiếc xe lao về phía mình, khoảnh khắc ấy, cô thậm chí có thể thấy rõ ánh mắt vô cùng hoảng sợ của người tài xế, nhưng cơ thể lại vì sợ hãi quá mà không thể động đậy.
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Trác Hàng đuổi kịp cô, vội vã đưa tay ra, kéo mạnh cô từ đường cái trở lại.
“Bệnh hả! Không nhìn thấy đèn đỏ sao? Muốn sớm đi đầu thai hả?”
Bác tài xế tức giận mắng xối xả, Lục Tiểu Nhạc lấy lại tinh thần, nhận ra mình vẫn bình an vô sự, còn bị Trác Hàng ôm chặt vào lòng. Cô nhất thời vừa thẹn vừa giận, đưa tay muốn đẩy anh ra, nhưng đẩy thế nào cũng không được.
“Buông ra!” Lục Tiểu Nhạc nghiêm mặt nói.
Trác Hàng không trả lời, nhưng vẫn không chịu buông tay, chỉ tha thiết nhìn cô.
Hai người cứ giằng co như vậy, bác tài xế chửi om xòm bên cạnh cũng phải dừng lại xem, tưởng rằng đây là kịch Quỳnh Dao.
Cuối cùng, Trác Hàng mở miệng nói: “Chạy bừa qua đường rất nguy hiểm, ngay cả học sinh tiểu học cũng biết điều đó, sao em không biết?” Trải qua một việc nguy hiểm như vậy, anh có rất nhiều điều muốn nói với cô, nhưng không hiểu sao lời ra khỏi miệng chỉ còn lại một câu.
Lục Tiểu Nhạc nghe thấy vậy rất không vui, đáng ra với hành động “Anh hùng cứu mỹ nhân” của anh ban nãy cô phải cảm ơn rối rít, nhưng lúc này ngay cả một chút biết ơn cũng không còn.
Cô cắn chặt răng, cố sức đẩy anh ra, căm hận nói: “Tôi không biết, thì sao?”
“Tiểu Nhạc, đừng làm loạn nữa, theo anh về nhà!” Trác Hàng cầm lấy tay cô.
“Đừng động vào tôi!” Lục Tiểu Nhạc vung tay ra, “Tôi là tôi, anh là anh, tôi với anh không liên quan đến nhau, sau này chuyện của anh tôi đương nhiên không cần biết, chuyện của tôi anh cũng đừng hòng quản! Học sinh tiểu học cũng biết không cùng cha mẹ sinh ra thì không có quan hệ huyết thống, anh không biết sao?”
Lần đầu cô nói chuyện tuyệt tình như vậy, nhưng Trác Hàng lại không biết dùng từ gì để chống đỡ.
“Không phản đối nữa sao? Tôi đi đây, đừng đi theo tôi!” Lục Tiểu Nhạc hung hăng trừng mắt liếc anh, xoay người băng qua đường, cứ thế chạy không thèm quay đầu lại.
Nhìn bóng lưng cô dời đi, Trác Hàng nhích chân, nhưng cuối cùng vẫn không có dũng khí đuổi theo, chỉ có thể đứng yên tại chỗ, nhìn cô biến mất ở góc đường.
Lúc này ở phía sau, đột nhiên có người gọi anh.
Trác Hàng lấy lại tinh thần, xoay người thì thấy Giản Khiết đang đứng cách đó không xa, vẻ mặt có chút quái lạ, nhìn anh chằm chằm.
Có phải những lời của Lục Tiểu Nhạc vừa rồi, cô đều nghe thấy hết rồi không? Anh em không cùng huyết thống, lời này nghe thật nực cười.
Trác Hàng cười khổ trong lòng, đang muốn mở miệng, đã bị cắt đứt.
“Chúng đi uống cà phê được chứ?” Khi Giản Khiết nói những lời này, trên mặt tràn ngập ý cười, không đợi Trác Hàng trả lời, đã lập tức nói tiếp, “Ban nãy cậu đồng ý với cô, dẫn mình đi xung quanh, bây giờ không được đổi ý đâu.”
Cô đã nói thế, anh còn có thể làm sao được?
“Đi thôi.” Trác Hàng đút tay vào túi, lưu luyến nhìn về phía Lục Tiểu Nhạc rời đi, sau đó quay đâu lại đi về phía Giản Khiết.
Nhìn hai bọn họ vai kề vai bước đi, Lục Tiểu Nhạc trốn ở góc đường ra sức cắn môi.
Trước đó cô còn nghĩ hôm qua thật là một ngày thảm hại, nhưng hiện tại cô phát hiện ra mình sai rồi, hóa ra hôm nay so với hôm qua còn thê thảm hơn gấp trăm nghìn lần.
Đến tận bây giờ cô mới biết, thì ra tất cả đều là cô tự mình đa tình, cho rằng mình càng tuyệt tình thì càng khiến đối phương đau khổ, nhưng kết quả là phát hiện Trác Hàng còn tuyệt tình hơn gấp bội.
Tim đột nhiên rất đau, đau đến không thở nổi…
Muốn khóc, nhưng không khóc được…
Lần đầu tiên cô thấy mình nhục nhã như vậy, lại vì một người con trai mà suy nghĩ nửa năm trời, còn hung hăng giằng co với anh, làm nhiều trò nực cười trước mặt anh như vậy, bây giờ còn như con ngốc đứng đầu đường nhìn anh bước đi với người con gái khác.
Không, Lục Tiểu Nhạc cô đời này không nên là như vậy! Cô không cần vì một kẻ khốn nạn, đứng ven đường hối hận, sống như một oán phụ, tuyệt đối không!
Nghĩ vậy, Lục Tiểu Nhạc cắn răng, đè nén cảm xúc, quay đầu rời đi ngược hướng Trác Hàng.
Nhưng tình cảm nhiều năm như vậy dễ dàng cắt đứt thế sao? Chưa hẳn!
Lâm Mai nói không sai, buổi chiều, thời tiết thực sự thay đổi.
Rõ ràng một phút trước trời còn trong xanh, thế mà mây đen đột nhiên kéo tới, báo hiệu sắp mưa to.
“Hình như trời muốn mưa.” Ngồi trong quán cà phê, Giản Khiết vừa nhìn ra cửa sổ, vừa nói.
Trác Hàng chỉ im lặng nãy giờ, cúi đầu, giống như đang suy nghĩ chuyện gì.
“Trác Hàng!” Giản Khiết kêu anh một tiếng.
“Có chuyện gì vậy?” Anh ngẩng đầu nhìn cô.
“Không có gì…” Giản Khiết đem lời muốn nói nuốt vào, nói: “Chúng ta đi thôi, đi dạo bên hồ.”
Lúc này Trác Hàng mới ngẩng đầu, ngước mắt nhìn ngoài cửa sổ: “Hình như trời sắp mưa.”
“Đi dạo dưới mưa mới lãng mạn chứ, đi thôi.” Cô đứng lên, không quên giải thích rồi lôi anh ra ngoài.
Mây đen càng ngày càng dày đặc, trời vốn khô nóng, đột nhiên thay đổi, nên gió bên hồ thổi mát lạnh.
“Hắt xì!” Giản Khiến hắt hơi một cái, hai cánh tay ôm vào nhau, “Dự báo thời tiết chuẩn thật, nói trời sẽ mưa to, sớm biết vậy mặc nhiều áo một chút.”
“Lạnh thì nên về thôi.” Trác Hàng thản nhiên nói.
Đang nói, Giản Khiết đột nhiên lại gần, khoác tay vào tay anh, “Như vậy sẽ không lạnh.” Cô cười nghịch ngợm, dường như tất cả đều là thuận theo tự nhiên, không có chút nào xấu hổ.
Động tác Trác Hàng cứng lại, ngoại trừ Lục Tiểu Nhạc, hình như bất cứ người nào thân mật quá với anh đều khiến anh cảm thấy khó chịu, trong đầu bắt đầu tính toán làm thế nào để cự tuyệt cô.
Đúng lúc này, Giản Khiết đột nhiên mở miệng: “Cậu còn nhớ lần đầu tiên chúng ta gặp nhau không?”
Cô hỏi quá đột ngột, khiến Trác Hàng ngây ra, loại chuyện như vậy, ai còn có thể nhớ rõ chứ?
“Mình nhớ rõ hôm ấy trời mưa rất to, mình từ thư viện ra thì phát hiện không mang ô, lúc ấy cậu cũng vừa ra khỏi thư viện, còn cầm ô trong tay.” Giản Khiết tự hỏi tự trả lời. “Lúc đó mình nhìn cậu không chớp mắt, nghĩ thầm sao lại có nam sinh đẹp trai như vậy? Nhìn như diễn viên vậy, hơn nữa lúc đó cậu còn mang theo ô, mình nghĩ có thể gặp cậu vào một ngày trời mưa, quả thật giống như tình huống trong tiểu thuyết. Kết quả mình mong đợi nửa ngày, ngay cả liếc nhìn cậu cũng chưa từng liếc nhìn mình một cái, còn mở ô muốn rời đi, thật không hợp lý, lúc này mình mới lấy hết can đảm chạy lên hỏi cậu có thể ình đi nhờ về ký túc xá không, cậu còn nhớ rõ chứ?”
Ký ức vặt vãnh như vậy, đối với Trác Hàng mà nói đã sớm quên từ lâu, hôm nay đột nhiên bị hỏi lại, mới miễn cưỡng nhớ lại một chút.
Thấy anh không trả lời, Giản Khiết thở dài: “Cậu quả nhiên quên rồi, mệt mình còn nhớ kỹ như vậy, còn muốn nếu có một ngày mình tán đổ cậu, sẽ viết một quyển nhật ký tình yêu khoe khoang một chút.”
“Giản Khiết, thật ra mình đối với cậu…”
“Cậu cũng có cảm giác với mình đúng không.” Cô vội vàng cướp lời anh.
“Mình…”
“Mình biết vấn đề này rất khó trả lời, mình có thể cho cậu một chút thời gian.” Cô lại một lần nữa cắt ngang lời Trác Hàng, nhìn anh tha thiết.
Trác Hàng có chút khó xử, thẳng thắn từ chối, từ nhỏ đến lớn anh cự tuyệt không ít nữ sinh, nhưng lần này có vẻ khá phiền phức.
“Nghĩ kĩ hãy nói, nếu không cậu thử cảm nhận một chút?” Giản Khiết nói, đồng thời kiễng đầu ngón chân, có vẻ muốn hôn anh.
Rốt cuộc anh thấy vẫn không nên khéo léo từ chối, trực tiếp đẩy cô ra: “Giản Khiết, đừng như vậy, chúng ta không thích hợp.”
“Vậy cậu muốn thế nào?” Cô không chịu bỏ cuộc mà tiếp tục hỏi ngược lại, “Cậu nghĩ, chúng ta phải thế nào mới có thể thích hợp được?”
“Chúng ta quen nhau chưa lâu, cậu căn bản không hiểu mình…”
“Theo cậu thế nào mới là lâu? Giống như cậu với em cậu sao?”
Rốt cục cô cũng nói đến trọng điểm, Trác Hàng nhất thời thất thần, cũng không biết nói lại thế nào.
“Thật ra hiểu rõ một người cũng không cần quá nhiều thời gian, có đôi khi chỉ cần một cái liếc mắt, đã có thể quyết định trong lòng. Ngược lại, quá lâu lại khiến người ta nhàm chán…” Giản Khiết vừa nói vừa tiến sát về phía Trác Hàng, “Thật ra, chúng ta có thể thử một chút, không phải sao?”
Gió càng lúc càng lớn, mây đen ùn ùn kéo tới, cuồn cuộn trên trời, cũng giống như tâm trạng hỗn loạn của Trác Hàng.
Không hiểu vì sao, anh đột nhiên nghĩ tới lần đầu tiên anh và Lục Tiểu Nhạc gặp nhau.
Vào một buổi trưa nắng đẹp, cô đá tung cửa nhà, nhìn anh với ánh mắt vô cùng khinh ghét, sau đó nghênh ngang đi về phòng.
Mỗi động tác, mỗi cử chỉ, thậm chí bảng tên sặc sỡ trên đồng phục của cô, anh đều nhớ rõ. Cho dù bao nhiêu năm nữa, anh nhắm mắt lại, vẫn có thể nhớ như in. Nếu như nói thời gian không thể nghiệm chứng một đoạn cảm tình, thì cái gì có thể?
Đột nhiên, một tia chớp rạch ngang bầu trời, chiếu vào đôi môi Giản Khiết ngày càng lại gần.
Trác Hàng lấy lại tinh thần, cố sức đẩy cô ra.
Ầm ầm, đoàng!
Tiếng sấm nổ vang trời, dường như rung chuyển trời đất.
Giản Khiết lùi về phía sau, cúi đầu, nhìn không rõ mặt, bờ vai rung rung như bị đánh: “Trời sắp mưa rồi, mình nên về thôi.” Cô nói xong liền xoay người chạy đi.
Trác Hàng cũng không đuổi theo, mãi đến khi những giọt mưa đầu tiên nặng nề rơi xuống, bọt nước trắng xóa mặt hồ, anh mới xoay người bước đi ngược hướng Giản Khiết.